Hoa Đào Nhỏ FULL


Editor: Chi Quân
Beta: 727
_____________
Anh ấy từng gặp mình?
Hứa Tư Đình bối rối, trong trí nhớ của cô chưa từng xuất hiện bóng dáng Tống Lâm.
Tống Lâm mỉm cười gật đầu.
Thời Bồi đang định hỏi thì bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa “ầm ầm” rất lớn.

Tiếng động đó không phải phát ra từ nhà Hứa Tư Đình mà từ nhà Tống Lâm, xen lẫn đó còn có tiếng đàn ông phàn nàn.

Hứa Tư Đình đi tới mở cửa, người đứng trước cửa nhà Tống Lâm quay đầu lại thì thấy Tống Lâm đứng sau Hứa Tư Đình.
“Cậu?”  Người đàn ông chỉ vào Tống Lâm.
Tống Lâm gõ chữ cho Hữu Tư Đình đọc, “Đây là bạn của anh, Cao Cảnh Hữu”.
Hứa Tư Đình gật đầu nhìn Cao Cảnh Hữu.
Cao Cảnh Hữu liếc qua hai người, lòng đầy chấm hỏi.

Biết Tống Lâm được 4, 5 năm nhưng đây là lần đầu anh thấy Từ Lâm ở cùng một cô gái.
Cao Cảnh Hữu lại nhìn Hứa Tư Đình, đôi mắt to tròn, vẻ ngoài nhanh nhẹn, hai má bầu bầu, dáng người không quá cao nên khi đứng cạnh Tống Lâm trông cô vô cùng nhỏ nhắn.

Không quá xinh đẹp nhưng khá ưa nhìn.

Cao Cảnh Hữu có cảm giác đã từng gặp cô ở đâu nhưng nhất thời không nhớ ra.
“Anh… có muốn vào không?” Hứa Tư Đình dè dặt hỏi, đứng ngoài cửa nói chuyện quả thật hơi kì quái.
“Tất nhiên rồi.”
Sau khi đi vào, Cao Cảnh Hữu phát hiện trong nhà còn có một cô gái tóc ngắn xinh xắn đang cầm muỗng múc sữa chua, ăn rất chi là vui vẻ.

Thấy anh chàng cao lớn đẹp trai, Thời Bồi lập tức dừng hoạt động nhai nuốt thức ăn trong miệng, ai dè lại bị sặc.
Cao Cảnh Hữu, “Chào…”
Thời Bồi, “….”
Tống Lâm nhìn Hứa Tư Đình, tay viết chữ thoăn thoắt, “Làm phiền rồi.”
Hứa Tư Đình nhìn tay anh cầm bút rất có lực.
Khóe miệng Tống Lâm cong nhẹ, dùng bút gõ vào đầu cô, không đau, không ngứa.

Hứa Tư Đình che chỗ bị đánh, ngước mắt lên nhìn anh, trong lời nói có chút oán trách, “Làm gì đó ~”
Tống Lâm thấy trò này vui nên lại gõ cô thêm một cái.
Hứa Tư Đình lườm anh, “Anh có gan thì gõ thêm lần nữa coi?”

Tống Lâm bị cô chọc cười, anh cất bút đi.
Hứa Tư Đình cảm thấy mình đã đe dọa thành công, “Hừ.”
Sau đó, Tống Lâm bất ngờ dùng bàn tay đẹp mắt của mình vò rối tóc Hứa Tư Đình.
Mái tóc mềm mại thoang thoảng mùi hoa chanh thơm ngát.
Tống Lâm nhanh chóng rút tay về.
Hứa Tư Đình sửng sốt, ngơ ngác nhìn Tống Lâm, ngón tay anh còn phảng phất nhiệt độ từ tóc cô.

Mà trong động tác của Tống Lâm, Hứa Tư Đình thấy được sự dịu dàng, êm ái.
Mặt cô nhanh chóng nóng lên.
Hứa Tư Đình che mặt xấu hổ.
Tống Lâm cười tủm tỉm nhìn cô.
Cao Cảnh Hữu, “Khụ khụ…”
Thời Bồi, “Khụ khụ…”
Họ nhìn nhau cười rộ lên rồi giới thiệu bản thân.
Hứa Tư Đình che mặt ngồi bên cạnh Tống Lâm, cô nhấp một ngụm sữa chua nhưng nhiệt độ chỉ tăng lên chứ không giảm xuống.
Thời Bồi dùng tay quạt cho cô.
Cô nàng còn nghịch ngợm chọc ghẹo, “Xuân chưa đến mà bạn mình đã nảy mầm, đất đai tơi xốp rồi.”
Hứa Tư Đình cúi đầu giẫm lên chân của Thời Bồi.
Thời Bồi bật cười, “Ác quá nha!”
Tống Lâm cũng ngồi xuống.
Cao Cảnh Hữu chưa ăn nên bụng đói kinh khủng, thấy nồi lẩu trước mặt, anh cũng không khách khí chui tọt vào bếp lấy đũa và bát ra.

Thức ăn trên bàn hầu như không còn bao nhiêu, Thời Bồi sợ Cao Hữu Cảnh không đủ ăn, chợt nhớ đến canh sườn mình chưa đụng tới, chỉ cần hâm nóng là uống có thể được.
Thời Bồi đứng dậy.
Hứa Tư Đình hỏi, “Cậu định làm gì?”
“Hâm lại canh sườn không thì không đủ thức ăn cho người ta.”
Hứa Tư Đình “ồ” một tiếng, nghiêng đầu nói, “Vậy tối Đậu Đậu ăn gì?”
“….” Thời Bồi bình tĩnh, “Quan trọng là người.”
Cao Cảnh Hữu, “…”
Không ngờ anh lại lưu lạc đến mức phải giành cơm với một con chó, đúng là quá đáng thương mà!
Có điều anh vẫn vui vẻ uống canh sườn, không thừa bất kì giọt nào.
Ăn uống xong xuôi, Tống Lâm định đi rửa chén thì bị Hứa Tư Đình ngăn lại, “Anh về trước đi, để em với Thời Bồi làm.”
Tống Lâm cao hơn nên khi Hứa Tư Đình nói chuyện, anh phải cúi đầu nhìn cô.
“Để anh.”
Hứa Tư Đình chăm chú nhìn môi anh khép mở mới biết anh muốn nói gì.
Môi anh đỏ và mềm mại.
Rất thích hợp để hôn.

Hứa Tư Đình đột nhiên đỏ mặt.
Suy nghĩ của cô thật sai trái, đây không phải là điều cô nên nghĩ về một người đàn ông mới gặp vài lần.
Tống Lâm xắn tay áo đi rửa bát.
Hứa Tư Đình cũng đi theo anh, đến nơi cô không ra ngoài mà ở lại cùng anh.
Cao Cảnh Hữu nhìn hai người bên trong rồi nói với Thời Bồi, “Chuyện của hai người này rốt cuộc là sao vậy?”
Thời Bồi bày ra dáng vẻ cao thâm khó lường, “Theo quan sát của tôi, có khả năng hai người này kết nhau rồi.”
Cao Cảnh Hữu vỗ tay tán thưởng.
Thời Bồi đắc ý.
Cao Cảnh Hữu lấy điện thoại ra, “Cô Thời quan sát giỏi vậy hay là nhìn giúp tôi xem WeChat của tôi thiếu gì?”
Thời Bồi bật cười, “Không cần nhìn.”
Mắt Cao Cảnh Hữu tràn ý cười.
Thời Bồi, “Thiếu ID WeChat của tôi.”
Cao Cảnh Hữu cười tươi hơn.
….
Hứa Tư Đình đóng cửa, khi cô quay lại, cô thấy Thời Bồi đang nhìn chằm chằm vào giao diện WeChat trên điện thoại với vẻ mặt rối rắm.
Thời Bồi ôm mặt, tình yêu nở rộ.
“Cậu ăn lẩu bị xông lên não à?”
“….Phắn!”
Hứa Tư Đình nhếch miệng liếc nhìn cô bạn.
Thời Bồi cầm điện thoại, cười như vừa được ăn mấy cân đường, dùng giọng điệu dẹo chết người cảm thán, “Tư Tư, mình thấy hình như con nai nhỏ trong lòng mình đang sống dậy và chạy nhảy rất nhanh.”
“…..”
“Tần suất mãnh liệt như vậy, chẳng lẽ giống như sách nói: vừa gặp đã yêu.”
Nghĩ đến khuôn mặt đẹp trai cùng dáng người giống hệt người mẫu của Cao Cảnh Hữu, Hứa Tư Đình chọc vào người cô, “….Cô gái nông cạn.”
Hứa Tư Đình mang quần áo đi giặt, để một mình Thời Bồi cảm thụ con nai nhỏ trong phòng khách.
Còn bên kia, ngay khi vừa theo chân Tống Lâm ra khỏi nhà Hứa Tư Đình, Cao Cảnh Hữu vỗ vai Tống Lâm, nghiêm mặt nói, “Anh trai, chuyện chung thân đại sự của tôi phải nhờ cậu rồi.”
“?”
“Tóc ngắn, cho tôi một suất ăn!”
Tống Lâm liếc xéo anh rồi mở cửa.
Ngay khi nghe thấy tiếng cửa mở, Đậu Đậu đã đợi sẵn ở đó, vui vẻ vẫy đuôi.
Thấy Đậu Đậu đáng yêu như vậy, cảm giác tội lỗi trong lòng Cao Cảnh Hữu đột nhiên dâng lên.

Anh vuốt đầu chó của Đậu Đậu, dùng ánh mắt chân thành nói, “Đậu Đậu à, anh xin lỗi em.”
Đậu Đậu nghiêng đầu.
Tống Lâm nhìn anh một cách ghét bỏ.
“Cậu tìm tôi có chuyện gì?”

Cao Cảnh Hữu xoa Đậu Đậu đã tay rồi mới đáp, “Tôi muốn nhờ cậu vẽ bìa một cuốn tiểu thuyết.”
“Số trang.”
“Khoảng chừng hai trăm nghìn chữ.”
“Được, gửi cho tôi một bản txt.”
“OK!”
Tống Lâm là một freelancer thích vẽ tranh, còn Cao Cảnh Hữu được coi như là biên tập viên của anh.
Đồng thời là một người bạn.
Cao Cảnh Hữu nói, “Chuyện của cậu với cô gái họ Hứa sát vách là thế nào?”
Tống Lâm tròn mắt.
Cao Cảnh Hữu không khỏi sửng sốt, “Xem ra cô Thời nói không sai.”
Cao Cảnh Hữu biết Tống Lâm gần 5 năm rồi, anh rất hiểu con người này, tim như nguội lạnh.

Bề ngoài Tống Lâm ôn hòa lễ độ nhưng tính tình rất lạnh lùng, đối xử tốt bụng với người khác chỉ là lớp vỏ bên ngoài.

Có thể bởi vì anh không thể nói nên tâm tư sâu khó lường.
Nếu động lòng, chắc chắn là anh rất thích người kia.
Buổi sáng, mặt trời nhô cao, Hứa Tư Đình vừa lật người đã thấy bên cạnh lạnh lẽo.
Cô mở điện thoại thì thấy Thời Bồi gửi tin nhắn Wechat tới, “Mình đến cửa hàng rồi.”
Hứa Tư Đình chậm rãi xoay người rồi mới vội vàng bò dậy, tóc tai tán loạn như ổ gà, áo ngủ trễ xuống lộ ra hõm xương quai xanh.
Nắng bên ngoài rất đẹp.
Hứa Tư Đình đứng dậy, mặc áo khoác dài,  kéo rèm cửa sổ ra, sau đó ôm chăn màn tới ban công.
Phơi đồ xong xuôi, Hứa Tư Đình chuẩn bị xoay người trở vào, sát vách chợt vang lên tiếng kêu hừ hừ nhỏ xíu của con chó nhỏ.
Hứa Tư Đình nhìn sang, Tống Lâm đang ngồi xổm ôm chó, một người một chó đều đang nhìn cô.
Hứa Tư Đình: ….
Tống Lâm cười với cô.
“Chào buổi sáng.”
Đậu Đậu nghiêng đầu chớp mắt nhìn Hứa Tư Đình, cu cậu bày ra dáng vẻ cực kì ngoan ngoãn.
Hứa Tư Đình rất thích chó.
“Nó là Đậu Đậu.”
Tống Lâm gật đầu, anh nâng chân trước của Đậu Đậu lên vẫy chào Hứa Tư Đình.

Cô cười, bắt chước theo anh, ngồi xổm xuống ban công, mở cửa chống trộm ra.

Tống Lâm cũng mở cửa, anh cầm móng vuốt của Đậu Đậu giơ ra ngoài.
Hứa Tư Đình chạm vào, xúc cảm tương đối mềm mịn.
“Đáng yêu quá.”
Tồng Lâm nhìn cô, “Thích không?”
Hứa Tư Đình gật đầu lia lịa, Tống Lâm nuôi chó ngoan ghê, không sợ người lạ tẹo nào.
Tống Lâm mỉm cười.
Sắc mặt anh bỗng nhiên đỏ rực.

Hứa Tư Đình cảm thấy kỳ lạ nên đã nhìn theo hướng anh vừa nhìn, lúc này mặt cô cũng hốt hoảng đỏ bừng.

Vì ngồi xổm nên người cô đang nghiêng về phía trước.
Áo choàng không cài cúc, áo ngủ lả lơi trễ xuống ngực, để lộ nốt ruồi đen trên làn da trắng nõn.

Hứa Tư Đình vội vàng khép cổ áo lại, cười nói: “Trắng quá.”
Tống Lâm:….
Hứa Tư Đình cô đang nói sảng gì vậy trời?
Cô đứng phắt dậy, cắm đầu chạy vào phòng.
Tống Lâm sờ đầu Đậu Đậu, sắc đỏ trên mặt vẫn chưa tan, tim anh đập nhanh hệt như đang chạy 800 mét, miệng đắng lưỡi khô.
Tống Lâm bụm miệng, mắt hiện rõ sự vui vẻ.
Hứa Tư Đình che ngực, ngồi sụp xuống, ôm lấy chính mình.
Tim của cô đập nhanh khủng khiếp.
Tống Lâm không khác gì xuân dược.
Khiến cô chưa ăn mà lòng đã rối bời.
Hứa Tư Đình sắp xếp lại tư tưởng, thu dọn đồ đạc đi đến hiệu sách.

Vừa định mở cửa chợt nghe thấy động tĩnh bên cạnh nên cô đành úp mặt vào mắt mèo trên cửa để nhìn ra ngoài.

Thì ra Tống Lâm đang chuẩn bị đi ra ngoài, anh đóng cửa nhìn về phía này khiến Hứa Tư Đình sợ hãi thu lại tầm mắt, chân không cẩn thận va vào đâu đó.
Cô đau đến độ cắn răng.
Cô tiếp túc úp mặt vào mắt mèo, thấy Tống Lâm đã đi xa, Hứa Tư Đình mới xoa chân mở cửa.
Thang máy mở, Tống Lâm ở bên trong.
Hứa Tư Đình vô cùng sửng sốt.
Không phải anh đi rồi sao, sao còn quay về, tình huống này lúng túng quá.
Tống Lâm giữ thang máy không cho cửa đóng.
Hứa Tư Đình đi vào, không gian nhỏ hẹp khiến cô có thể ngửi được mùi thơm nhẹ nhàng, dễ chịu của người bên cạnh.

Hứa Tư Đình nắm chặt tay, thân thể căng cứng.

Tống Lâm nhích lại gần.
Tống Lâm đưa cho cô mảnh giấy, “Em có thể nhìn lại.”
Hứa Tư Đình không hiểu ý anh.
Ngón tay Tống Lâm chọt lên vai cô, Hứa Tư Đình ngẩng đầu nhìn anh.

Anh khẽ mím môi, mặt không được tự nhiên lắm.

Hôm nay anh mặc áo len cao cổ, che đi cái cằm góc cạnh.

Hứa Tư Đình nhìn từ góc độ này mới thấy sau tai anh có một nốt ruồi.
Tống Lâm dùng tay kéo cổ áo len.
Hứa Tư Đình ngây người.
Ánh mắt cô lướt từ cần cổ trắng nõn qua yết hầu, xuống dưới nữa chính là xương quai xanh sâu hoáy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận