“Cô là Khương Mộc Ninh?” ngồi sau bàn làm việc là một người đàn ông hơi mập, anh ta hơi đẩy mắt kính lên một chút, ánh mắt sắc bén của anh ta hơi lóe lên: “Lấy thẻ căn cước và thẻ sinh viên ra đây.”
Khương Mộc Ninh ngoan ngoãn lấy thẻ căn cước và thẻ học sinh trong balo ra, đưa lên bằng hai tay, sau đó đứng thẳng người lên, hai tay hơi nắm nhẹ đặt bên người, trong lòng vẫn có chút khẩn trương.
Có phải khi đi phỏng vấn cũng là cảm giác này không? Có phải là sẽ còn khẩn trương hơn nhiều không, bởi vì bình thường đâu chỉ có một người giám khảo.
Người quản lí nhân sự họ Hồ lấy từ bên cạnh ra một phần sơ yếu lí lịch mỏng, chắc là hồ sơ mà lúc trước cô làm và nộp lên, sau khi cẩn thận kiểm tra đối chiếu, anh ta lại nhấn điện thoại nội bộ: “Tiểu Đỗ, cô vào phòng tôi một chút.”
Một lát sau, cửa phòng làm việc mở ra, một cô gái khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi mặc một bộ đồ công sở màu xám bạc đi vào, nhìn có vẻ cũng là một người nghiêm túc và giỏi giang.
Ừ, chắc là cũng giống như quản lí Hồ.
Khương Mộc Ninh ngẩng đầu quan sát một chút, yên lặng đánh giá trong lòng.
“Tiểu Đỗ, đây là thực tập sinh mới đến làm việc vào kì nghỉ đông, cô đưa cô ấy đi photo tài liệu này, sau đó ghi danh, cuối cùng mang cô ấy đến bộ phận thiết kế giao cho quản lí Ngô.” Quản lí Hồ nói xong lập tức đưa sơ yếu lí lịch của cô cho người gọi là Tiểu Đỗ kia, “Khương Mộc Ninh, cô đi theo Tiểu Đỗ ra ngoài đi.”
“Quản lí Hồ, cám ơn anh, em ra ngoài trước.” Khương Mộc Ninh thở nhẹ ra, đi theo sau lưng Tiểu Đỗ ra ngoài, tự nhiên cũng không nhìn thấy nụ cười từ từ hiện lên trên mặt quản lí Hồ.
“Này, Tiệm An, đàn em nhà cậu đến báo danh rồi đấy.”
“Cậu đừng nghiêm túc quá, cũng đừng làm khó cô ấy.”
“Sao tớ dám làm khó cô ấy chứ, cho người dẫn đi bộ phận thiết kế rồi. Cậu yên tâm, bộ phận thiết kế chủ yếu là nữ, con trai chỉ có hai người thôi, còn lại đều là những người đàn ông đã kết hôn, đàn em nhà cậu hơi bị an toàn đó.”
“Làm phiền cậu.”
“Phiền toái gì chứ? Đây không phải công ty của cậu sao? Thật sự không muốn tớ cho người chăm sóc cho cô ấy một chút sao? Coi như là nếu cậu ra mặt quá huy động nhân lực thì mượn mặt mũi của tớ cũng được mà.”
“Ừ………. Tạm vậy đã, ngộ nhỡ bị cô ấy phát hiện ta thì phiền toái đấy.”
“Hà hà hà…… Triệu Tiệm An, thế mà cũng có ngày cậu sợ một cô gái nhỏ tức giận sao? Thật sự là bị Thích Thành nói trúng rồi, cậu đúng là đồ hết thuốc chữa.”
“Ha ha, không phải cậu là người đầu tiên không thể cứu được sao? Dù sao thì tớ cũng không phải người đầu tiên.”
Cuộc đối thoại của Hồ Phong và Triệu Tiệm An tất nhiên Khương Mộc Ninh không biết. Cô đi theo người tên Tiểu Đỗ kia ghi danh xong lập tức lại thành thật theo cô ấy đến bộ phận thiết kế. trong lòng cô đang nghĩ, không tồi,lqd, ít nhất cô cũng quen một người trong bộ phận thiết kế.
Bộ phận thiết kế ở tầng hai, lúc đến chỗ rẽ thì Tiểu Đỗ đột nhiên lại ngừng lại, hơi nghiêng nửa người sang, nở nụ cười: “Chào buổi sáng trợ lí Thôi.”
Bước chân của Khương Mộc Ninh cũng hơi chậm lại, ngoan ngoãn ngừng lại, ánh mắt chuyển một cái trên người Thôi Hoa, khẽ nhíu mày lại, cũng chào một câu: “Chào buổi sáng trợ lí Thôi.” Sau đó khẽ cúi đầu xuống.
Tầm mắt Thôi Hoa hơi dừng lại trên người Khương Mộc Ninh, cười nhẹ nhàng chào hỏi: “Xin chào, là thực tập sinh mới sao?”
“Đúng vậy. Là thực tập sinh hôm nay mới tới, đưa đi bộ phận thiết kế.” Trên gương mặt của Tiểu Đỗ vẫn mang theo nụ cười, xem ra dễ chịu hơn rất nhiều so với vừa rồi.
“Vậy thì tốt, không quấy rầy hai người nữa.” Thôi Hoa cười gật đầu, tầm mắt khi nhìn vào bóng dáng của Khương Mộc Ninh thì nụ cười nơi khóe môi cũng sâu hơn mấy phần.
Khương Mộc Ninh híp mắt cười, khẽ gật đầu.
“Mộc Ninh.”
Khương Mộc Ninh ngẩng đầu thấy Cổ Viên Viên ở ngoài cửa đang cười híp mắt vẫy tay với cô, cô khẽ gật đầu với chị ấy, tầm mắt chuyển tới người Phạm Văn đang cúi đầu, do dự một chút, nhẹ nhàng nói: “ Chị Phạm Văn, em đi ăn trước nhé.”
“Ừm.” Phạm Văn cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nhẹ nhàng nói.
“Chuyện đó, em mua cho chị một phần cơm nhé?” Khương Mộc Ninh đứng lên, suy nghĩ một chút lại hỏi nhiều thêm một câu.
“Không cần.” Vẫn là câu trả lời lạnh nhạt như cũ.
“Được, vậy em đi trước.” Khương Mộc Ninh rón rén ra khỏi phòng làm việc của Phạm Văn, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Phạm Văn là kỹ sư thiết kế chính cũng là cô giáo của cô trong thời gian này. Đi ra khỏi phòng làm việc Cổ Viên Viên cười híp mắt khoác tay cô, lôi cô đi.
“Đi, chị dẫn em đi ăn cơm, gần đây có một phòng ăn, mùi vị khá tốt, nhưng mà vị trí hơi vắng vẻ nên khó tìm.” Cổ Viên Viên cười đến mức đôi mắt cũng híp lại thành một đường. “Thật tốt quá. Nhất định là do tối qua chị cầu nguyện có kết quả, cho nên quản lí Hồ mới phân công em đến bộ phận thiết kế. Về sau mỗi ngày chị đều có thể tìm em ăn cơm chung.”
Khương Mộc Ninh cũng cười theo, tâm trạng cũng thoải mái hơn nhiều: “ừ, em cũng lo mình phải đến bộ phận khác, khi đó không quen biết ai cả.”
“Ừ, dù sao thì chị cũng ngây người ở đây mấy tháng rồi, có chuyện gì em cứ trực tiếp đi tìm chị đi.” Cổ Viên Viên vội vàng cười ha ha vỗ ngực đảm bảo, “Chị nói với em rồi mà, cái người Phạm Văn đó mà, nhìn qua thì rất nghiêm túc, cũng không thích nói chuyện, chị cũng chưa từng tiếp xúc với chị ấy, dù sao thì em cứ cẩn thận một chút là được.”
“Được, chị Viên Viên, cám ơn chị.” Khương Mộc Ninh rất chân thành cảm ơn, lần đầu tiên đi thực tập, nói không thấp thỏm lo lắng là gạt người. Tóm lại, Cổ Viên Viên thực tập sớm hơn cô mấy tháng tất nhiên sẽ có người kinh nghiệm hơn một chút.
Quán ăn mà Cổ Viên Viên nhắc tới là một quán đồ ăn Trung Quốc, cửa hàng có chút nhỏ, vị trí lại khó tìm, phải đi qua một hẻm nhỏ, nhưng mà ăn rất ngon, giá tiền cũng không đắt, có thể phát triển thành cứ điểm lâu dài trong kì thực tập này.diễnđànlêquýđôn.com
Ăn được nửa bữa cơm thì điện thoại của Khương Mộc Ninh có tin nhắn, cô vừa nhét cơm vào miệng vừa mở tin nhắn.
“Tan việc chưa? Bây giờ anh còn ở thành phố S, buổi trưa em tìm đồng nghiệp đi ăn cơm nhé. Buổi tối anh đến đón em cùng nhau đi ăn cơm.”
Khương Mộc Ninh nhìn điện thoại di động, khóe môi hơi nhếch lên, cảm thấy ngay cả cơm trong miệng cũng có chút ngọt ngào.
Thì ra hôm nay Triệu Tiệm An không có trong công ty sao, nhưng mà, buổi sáng cô đi trình diện xong cũng quên không nói với anh một tiếng.
“Được, buổi tối gặp. Nhưng mà anh không phải đón em đâu. Anh tìm chỗ ăn cơm, sau đó gửi địa chỉ cho em….. em tự đến.”
Sau khi gửi tin nhắn đi cô mới yên tâm tiếp tục ăn cơm.
Ăn xong cơm trưa, Cổ Viên Viên dẫn cô đến một cửa hàng bánh ngọt ở gần đó ăn điểm tâm ngọt, hai người ăn đến mức không ăn được nữa mới chậm rãi tản bộ về công ty.
“Ai nha, cuộc sống như này thật tốt đẹp. Trước kia luôn là một mình chị ăn cơm, không có chút sức lực nào.” Cổ Viên Viên vuốt vuốt cái bụng no tròn, hài lòng nói.
“Em cảm thấy, tháng sau nhất định sẽ tăng cân. Nhưng mà lại không quản được cái miệng.” Khương Mộc Ninh cười cười.
“Ai nha, lúc ăn thì đừng nghĩ đến những chuyện không thú vị như cân nặng, giảm cân là chuyện sau khi ăn xong.” Cổ Viên Viên nói đến kinh nghiệm tâm đắc của chị ấy nên nụ cười trên mặt cũng tăng lên. “em nhìn xem, chị như vậy mà còn không phiền não, em phiền lòng cái gì chứ?”
Khương Mộc Ninh nhìn Cổ Viên Viên đánh giá một chút, thật lòng khen ngợi: “Thật ra thì chị Viên Viên cũng không mập, chỉ có thể nói là đầy đặn mà thôi, hơn nữa da chị lại đẹp, vừa trắng lại mềm mịn.”
“Ha ha, đương nhiên chị không mập, chị là quá mập.” Cổ Viên Viên khẽ ngẩng đầu, dám khẳng định xếp hạng của mình: “Người thích ăn thì phải hi sinh cân nặng của mình, cá và tay gầy không thể vẹn toàn cả hai được.”
Bốn giờ chiều, đầu óc Khương Mộc Ninh đang choáng váng thì nhận được tin nhắn của Triệu Tiệm An.
“Anh đến thành phố H rồi, ngày đầu tiên trực tập thế nào?”
Khương Mộc Ninh thở dài một hơi, nhìn chăm chú màn hình điện thoại một lúc lâu.
Phạm Văn là người ít nói, lại không sai khiến nhiều để cô làm việc này việc kia, không giống Cổ Viên Viên đi theo chị Chúc, một lúc muốn trà lúc sau lại muốn nước, nhưng đây cũng không phải nói Khương Mộc Ninh rất vô dụng, chỗ ngồi của cô là bên ngoài phòng làm việc của Phạm Văn, bên cạnh còn có vài kỹ sư của bộ phận thiết kế, ngồi bên cạnh cô là chị Quyên, thái độ ngược lại rất tốt, cười híp mắt giới thiệu mình khiến cô thở phào nhẹ nhõm, không ngờ đến buổi chiều không thấy Phạm Văn sai cô làm việc, nên chị ấy lại thoải mái để cô làm ‘giúp một tay’ rất nhiều chuyện. Thật ra thì cô cũng không xác định được, những người còn lại sai bảo thì cô có phải làm không, có thể trở thành một thực tập sinh, hình như cũng không có bao nhiêu người có thể từ chối.
Cho nên, giờ phút này, cô đang trong trạng thái tay tê chân mỏi, đối với ngày thực tập đầu tiên trong lòng cô chỉ có toàn là than thở.
“Tốt lắm. Đồng nghiệp cũng dễ sống chung.”
Khương Mộc Ninh gửi lại một tin nhắn, lại không nhịn được thở dài một cái, sau đó mới ôm một chồng tài liệu ra khỏi phòng photo. Buổi trưa từ lúc đi ăn cơm về, cô cũng chưa kịp uống một ngụm trà, toàn được làm chuyện nhờ vả.