Hoa Đào Nở Rộ

Xã hội bây giờ đang rất thịnh hành các loại quy tắc ngầm, giới quyền quý không nhắc đến nhưng những ngành tiêu thụ lại đứng mũi chịu xào, tiếp rượu xã giao là chuyện nhỏ, có người lại không nghĩ là đúng, thậm chí vui vẻ, có chút phỉ nhổ, nhưng cô vẫn luôn nghĩ đó là chuyện không liên quan đến cô, cô làm về thiết kế công trình mà, những công việc như xã giao kia cũng không phải công việc của cô.

Nhưng bây giờ cô lại cảm thấy cũng không hẳn là như vậy. Nếu như gặp phải cấp trên và ông chủ không có lương tâm, chuyện gì cũng có thể xảy ra đúng không? Xã giao với cấp trên, xã giao với khách hàng, trên công việc thì những công việc kia cũng không thể thiếu được. Cô chỉ có thể nói là cô may mắn, cô ở công ty của Triệu Tiệm An, những chuyện lộn xộn như vậy cũng ít hơn nhiều.

Từ lần đi thực tập đầu tiên, ở công ty, cô luôn là một người khiêm tốn, mặc dù mấy người như chị Phạm Văn cũng biết một chút về quan hệ của cô và Triệu Tiệm An, nhưng họ cũng không biết quá rõ ràng, người biết rõ cũng chỉ có Dư An Dao và Thích Thành thôi, cũng có thể Thôi Hoa cũng biết, nhưng mà kết quả của chuyện quá khiêm tốn chính là nhìn vào thì cô cũng chỉ thực tập sinh bình thường thôi.

Quả nhiên, cá và tay gấu, không thể kiêm cả hai được.

Buổi tối mùa hè nóng bức, Triệu Tiệm An phải tham gia một bữa tiệc, lqd, một mình Khương Mộc Ninh cũng chỉ nấu một phần cơm giang trứng đơn giản, ăn xong cô làm tổ luôn trên ghế sofa xem tivi.

“Mộc Ninh.”

Lúc cánh cửa phát ra tiếng ‘tinh’ thì cô còn đang đắm chìm trong nội dung của tác phẩm nên không chú ý đến, đến khi cánh cửa được mở ra, Triệu Tiệm An lên giọng gọi cô mới chú ý đến, vừa quay đầu lại, cô lập tức thấy Triệu Tiệm An đang mở mắt, anh dựa người vào cửa, cười cười nhìn cô, ánh mắt của anh sáng hơn bình thường mấy phần.

Khương Mộc Ninh cau mũi một cái, nhíu mày đi đến trước mặt Triệu Tiệm An, quả nhiên, quanh mũi cô chỉ còn lại mùi rượu, cô nhìn Triệu Tiệm An đang cười khúc khích thì cũng chỉ biết lắc đầu.

“Đàn anh, anh uống say rồi sao?”

“Không có, anh chỉ uống hơi nhiều một chút thôi, không có say.” Triệu Tiệm An cười lắc đầu, ánh mắt tập chung nhìn Khương Mộc Ninh, anh vươn tay ôm người vào ngực.

Khương Mộc Ninh không đề phòng, cô nghiêng ngả một cái đụng vào ngực Triệu Tiệm An, cô đưa tay xoa xoa cái mũi bị đau, nhẹ nhàng giãy dụa: “Đàn anh, anh buông tay ra trước đã.”

“Xuỵt, em đừng cử động, để anh ôm một lát.”

Trong giọng nói của Triệu Tiệm An mang theo chút ý cười dịu dàng cộng thêm mùi rượu nhè nhẹ thổi vào bên tai Khương Mộc Ninh, cô hơi dừng một chút, khẽ thở dài, để mặc Triệu Tiệm An ôm chặt cô vào ngực.

Lẳng lặng dựa sát vào nhau một lúc, Khương Mộc Ninh nghe thấy âm thanh trong tivi, trong lòng cô cũng có chút vội vàng: Cũng sắp kết thúc rồi đó.

“Đàn anh, anh đỡ chưa? Chúng ta đến ghế sofa ngồi xuống được không?” Khương Mộc Ninh nhẹ nhàng đẩy anh ra, nhỏ giọng đề nghị.

“Em đừng cử động.” Triệu Tiệm An nhẹ nhàng nói, bàn tay vốn đang đặt trên thắt lưng của Khương Mộc Ninh cũng dời xuống dưới, vỗ nhẹ một cái lên cái mông tròn của cô.

Cả người Khương Mộc Ninh cứng đờ, cô chịu đựng cái đau đến từ mông, dở khóc dở cười ngẩng đầu nhìn Triệu Tiệm An.

Thế mà còn nói không say. Còn nói không say nữa chứ. Rõ ràng là say mà. Lúc tỉnh thì sao có thể làm như vậy chứ.

Khương Mộc Ninh chu miệng, cô không biết làm sao chỉ có thể mềm giọng tiếp tục khuyên anh: “Đàn anh, chúng ta ra ghế ngồi đi, đứng lâu như vậy rất mỏi chân.”

Triệu Tiệm An chợt mở mắt ra, mím mím môi, anh cũng không nói hai lời, kéo Khương Mộc Ninh đến ghế sofa ngồi xuống, ngả đầu vào vai Khương Mộc Ninh, anh lẩm bẩm nói: “Đầu anh đau, em ấn cho anh đi.” Nói xong anh cầm tay Khương Mộc Ninh đặt lên đầu anh.

Khương Mộc Ninh bất đắc dĩ thở dài, cô cam chịu số phận nhẹ nhàng ấn mát xa hai bên huyệt thái dương cho anh, vì không thấy mặt anh, cô chỉ có thể nhẹ giọng hỏi: “Đàn anh, ấn như này vừa chưa? Anh thấy đỡ hơn không?”

Triệu Tiệm An cũng chỉ hừ hừ mà không nói gì, Khương Mộc Ninh thở dài, tiếp tục mát xa cho anh, đến mấy phút sau, bên tai cô chỉ còn lại tiếng gáy nho nhỏ, cô nghiêng đầu sang nhìn, cũng không biết Triệu Tiệm An ngủ từ lúc nào rồi.

Khương Mộc Ninh cứng đờ người, Triệu Tiệm An tựa một phần người anh vào người cô khiến cô không dám động đậy, cô sợ sẽ đánh thức anh, cô chỉ có thể cử động từ từ, cô nâng đầu Triệu Tiệm An lên, cẩn thận để anh nằm xuống ghế sofa, cô cẩn thận từng chút một mà mệt đến mức chảy mồ hôi mới có thể để anh nằm xuống ghế sofa.

Khương Mộc Ninh cũng không còn tâm trạng xem ti vi, cô chu miệng giơ giơ quả đấm về phía Triệu Tiệm An đang ngủ say, tắt tivi, cô quay người nhìn chằm chằm Triệu Tiệm An đang trên ghế mà thấy buồn bực.

Một mình cô cũng không thể đỡ được Triệu Tiệm An, như vậy chỉ có thể để anh tạm thời nằm ngủ trên ghế,  may là ghế sofa cũng lớn, anh có thể nằm vừa. Cô cẩn thận chỉnh lại tư thế ngủ cho anh, sau đó lại về phòng tìm một tấm chăn mỏng ra đắp cho anh, cuối cùng cô chống tay vào hông, hết nhìn đông lại nhìn tây, sau khi xác định chắc chắn rằng cô không thể giúp được gì nữa mới lắc đầu về phòng ngủ.

Cô thật sự không ngờ, Triệu Tiệm An bình thường luôn là dáng vẻ trưởng thành chững chạc, vậy mà khi uống nhiều cũng tỏ tính tình, ừ, có lẽ nên nói là tỏ vẻ ngây thơ…. May là anh chưa say khướt, nếu không thực sự một mình cô cũng không đối phó nổi.

Khương Mộc Ninh ngủ thẳng đến nửa đêm, cô mơ màng nghe thấy tiếng ‘rầm’ một cái, giống như âm thanh của một vật nặng rơi xuống đất, cô mở mắt ra theo bản năng, đầu óc trống không chuyển động trong hai giây, đột nhiên cô nhớ ra là trong phòng khách có người nằm, cô vội vàng vén chăn nhảy xuống giường, cô chạy ra ngoài, thuận tay bật luôn đèn trong phòng khách, lúc cô thấy một nửa người của Triệu Tiệm An trên ghế, nửa người còn lại thì dưới thảm, cô chỉ biết đưa tay ôm đầu.

Khương Mộc Ninh nhịn cười, ho nhẹ một tiếng, sau đó mới đi đến: “Đàn anh, anh có sao không.”

Triệu Tiệm An nhỏ giọng nói gì đó, anh nhíu mày, ngẩng đầu lên đã thấy Khương Mộc Ninh đang mặc đồ ngủ, nhìn anh cười như không cười, trí nhớ lúc trước khi anh ngủ cũng từ từ ùa về, anh vươn tay một cái trực tiếp kéo Khương Mộc Ninh ngã xuống trước mặt anh.

Khương Mộc Ninh không hề đề phòng, bất ngờ bị kéo, cô trực tiếp quỳ xuống trước mặt Triệu Tiệm An, tựa sát vào bắp đùi của anh, cô vừa ngẩng đầu muốn oán trách thì thấy Triệu Tiệm An nhíu mày nói: “Sao em có thế cứ thế nhẫn tâm vất anh ở phòng khách không quan tâm hả?”

Khương Mộc Ninh cũng bình tĩnh, vốn cô cũng tức giận, nhưng bây giờ Triệu Tiệm An đang mang dáng vẻ chật vật, đầu tóc rối tung khiến sự tức giận của cô cũng biến mất khoảng bẩy phần, cô chỉ có thể ngại ngùng cười nói: “Lúc anh đang bất động em cũng có kéo anh mà. Anh xem, em sợ anh lạnh nên mang chăn ra đắp cho anh mà.”

Triệu Tiệm An nắm chặt tay Khương Mộc Ninh, tức giận đưa đến miệng, nhưng cảm nhận được sự mịn màng trên da cô, cuối cùng anh cũng không lỡ cắn, chỉ dùng răng nanh mài mài mà thôi, nắm chặt trong tay hết nắm lại xoa.

Thật ra Khương Mộc Ninh còn đang mệt rã rời, lqd, cô che miệng ngáp một cái, cô ngẩng đầu nhìn Triệu Tiệm An đang nở nụ cười bất đắc dĩ, cô cười hắc hắc.

Triệu Tiệm An cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, bây giờ cũng là hai giờ đêm rồi, anh xoa xoa cái đầu đang đau, một tay chống vào ghế đứng lên, cũng kéo luôn Khương Mộc Ninh đang ngồi chồm hổm trên đất lên.

“Anh đi rửa mặt, em đi ngủ trước đi.”

Thấy thời gian đã muộn, Triệu Tiệm An bất đắc dĩ buông Khương Mộc Ninh ra, bảo cô đi ngủ trước. Khương Mộc Ninh thấy Triệu Tiệm An buông tay cô ra, cô cũng vẫn cười hắc hắc không ngừng, ân cần rót cho anh một chén  nước ấm, sau đó mới về phòng ngủ tiếp.

Triệu Tiệm An cầm chén nước đang tỏa hơi ấm, cười cười nhìn Khương Mộc Ninh về phòng, sau đó mới bước về phòng mình.

Đêm khuya, anh cũng không dám kéo Khương Mộc Ninh không thả, anh không có lòng tin với chính mình. Khoảng cách với người mình yêu chỉ có một bức tường, đây là một cảm giác vừa thỏa mãn vừa đau khổ.

Hôm sau là thứ bảy, vì đêm qua có tỉnh dậy một lúc, nên Khương Mộc Ninh ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao cô mới rời giường, cô vừa mở cửa phòng ra ngoài thì thấy Triệu Tiệm An với tinh thần sảng khoái đi ra khỏi phòng làm việc, anh nhìn thấy cô thì cười chỉ chỉ về phòng bếp: “Anh mua đồ ăn từ sớm rồi, đợi một chút anh đi hâm nóng.”

Khương Mộc Ninh nhìn theo bóng lưng đang đi vào bếp của Triệu Tiệm An, cô thầm nghĩ: Quả nhiên, không phải ai cũng có thể trở thành tinh anh(người tài giỏi), ít nhất, cô không thể chịu nổi việc chỉ ngủ có năm sáu tiếng đã rời giường mà vẫn có tinh thần tỉnh táo để làm việc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui