Hoa Đào Nở Rộ

Editor: voicoi08

Vào thang máy, Triệu Tiệm An và Hướng Thụy Nghiệp cũng chỉ tùy ý nói chuyện mấy câu, đến tầng 28, Triệu Tiệm An nhanh chóng nắm tay Khương Mộc Ninh đi ra ngoài, trực tiếp kéo cô về phía cửa phòng của cô.

“Anh quên mang chìa khóa phòng sao?”

Khương Mộc Ninh lườm Triệu Tiệm An một cái, anh đang bày ra dáng vẻ dù có bận cũng rất ung dung, sau đó cô mới lấy chìa khóa mở cửa.

Thật ra cô đang do dự có nên mời Triệu Tiệm An vào phòng không.

Tối hôm trước, hai người đều mệt nên cùng đi ngủ sớm. Tối hôm qua, sau bữa cơm tối thì có mấy người bạn cùng dự hội nghị đến tìm anh, Khương Mộc Ninh cũng chỉ có thể về phòng một mình. Căn phòng khách sạn, cô nam quả nữ, lại chỉ có một cái giường lớn, thật sự có chút mờ ám, Khương Mộc Ninh sợ chính cô không cầm lòng được….

Vừa vào phòng, Triệu Tiệm An tùy ý quan sát một lần, cách trang trí cũng giống như phòng của anh, giữa phòng có một chiếc giường lớn màu trắng, ánh mắt của anh như có như không liếc qua chiếc giường lớn sau đó mới rời ánh mắt đi.

“Đàn anh, anh ngồi đi.” Khương Mộc Ninh cười tít mắt nói, sau đó lại lấy nước sôi bê đến. “Đàn anh, anh uống nước đi.”

Triệu Tiệm An nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của Khương Mộc Ninh thì anh cũng chỉ bật cười lắc đầu, lqd, anh kéo Khương Mộc Ninh ôm chặt vào ngực, cúi đầu hít một hơi thật sâu trên mái tóc của cô.

Hai ngày nay bận rộn hội nghị, nhưng chỉ cần nghĩ đến Khương Mộc Ninh đang chờ anh ở một chỗ không xa, trong lòng anh lại bắt đầu thấy lo lắng, yên tâm mà kiên định. Anh lại nhớ l một câu nói rất bình thường: Có tình yêu đó là nhà. Anh nghĩ, có lẽ chính là vậy. Anh cảm thấy rất may mắn vì sự sáng suốt của mình, anh cũng quyết định, sau này chỉ cần anh đi công tác sẽ đưa Khương Mộc Ninh đi cùng.

Khương Mộc Ninh không hề biết Triệu Tiệm An đang tính toán về sau anh đi đâu cũng đưa cô theo, cô chỉ mềm mại dựa vào lòng anh, hai tay ôm chặt lấy eo anh.

Hai ngày nay, thật sự bọn họ không có nhiều thời gian nói chuyện, một vòng ôm mạnh mẽ mà thân mật như vậy có thể an ủi và lấp đầy trái tim. Khóe môi Khương Mộc Ninh nhếch lên thành nụ cười, cô vùi đầu trong ngực Triệu Tiệm An cọ qua cọ lại, sau đó lại hơi nghiêng đầu, lẳng lặng nghe tiếng tim đập trầm ổn mà vẫn mạnh mẽ của anh.

Từng nhịp từng nhịp, giống như có gì đó đang gõ vào lòng cô.

“Ngày mai em muốn đi chỗ nào chơi?”

Yên lặng ôm nhau một lúc, Triệu Tiệm An mỉm cười, trên đầu Khương Mộc Ninh truyền đến giọng nói dịu dàng, cô vui mừng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Triệu Tiệm An.

“Đàn anh, hội nghị của anh kết thúc rồi sao?”

Nhìn vẻ mặt vui mừng của Khương Mộc Ninh, Triệu Tiệm An cảm thấy có chút áy náy, anh tự quyết định đưa Khương Mộc Ninh đi với anh, bản thân anh yên tâm, nhưng một mình cô quá cô đơn.

“Ừ, bắt đầu từ tối nay là không còn chuyện gì nữa rồi.”

“Thật tốt quá.” Khương Mộc Ninh nhẹ nhàng vỗ tay, cầm chặt lấy vạt áo của Triệu Tiệm An nói: “Vậy mai chúng ta đi Disney được không?”

Disney…..

Triệu Tiệm An bật cười trong lòng, nhưng lại nhanh chóng gật đầu: “Được, đều do em sắp xếp.” Nói xong anh lại cúi xuống đặt lên môi cô một nụ hôn, thấp giọng nói: “Đêm nay anh ngủ ở đây.”

Trong lòng Khương Mộc Ninh run lên, cô vội vàng cúi đầu, gương mặt nhanh chóng chuyển sang màu đỏ, những ngón tay đang cầm vạt áo Triệu Tiệm An cũng nóng giống như vậy, cô do dự có nên bảo anh về hay không.

Triệu Tiệm An nhìn hai đám mây đỏ trên mặt Khương Mộc Ninh, anh tự thở dài trong lòng, tự mình nói ra câu phủ định: “Thôi, anh về phòng vậy.”

Cuối cùng Triệu Tiệm An cũng về phòng anh, là một người quân tử cũng không dễ dàng, anh sâu sắc cảm nhận được, bản thân anh cũng sắp đi đến điểm cực hạn rồi, hiện tại đối với Khương Mộc Ninh anh cũng chỉ là đang ‘kéo hơi tàn’ mà thôi, lúc nào anh thật sự không thể nhịn được nữa, vậy thì lập tức áp dụng ‘tử hình tại chỗ’ với cô thôi.

Có lẽ, sau khi về nhà, anh phải nhanh chóng tìm một cơ hội đến chào hỏi nhà họ Khương thôi.

Sau khi đi Hongkong về, tiếp đến là khai giảng rồi. Tuy năm bốn cũng không có nhiều phần học trên giáo trình, nhưng chuyên ngành của Khương Mộc Ninh vẫn còn ba môn không phải trong chuyên ngành, vậy nên một tuần cô cũng không có nhiều thời gian rảnh, sau khi Khương Mộc Ninh bàn bạc với chị Phạm Văn, sau khi lịch học tăng lên, thì cô chỉ đến công ty thực tập vào buổi chiều thứ tư, cả ngày thứ năm, và buổi sáng thứ sáu mà thôi, đợi đến tháng mười trường học chính thức sắp xếp cho sinh viên đi thực tập thì cô lại quay về thời gian thực tập như bình thường, Dư An Dao cũng bàn bạc tốt với người hướng dẫn, vậy nên hai người cũng thoái mái hơn nhiều.

“Khương Mộc Ninh, em vào phòng tôi một chút.”

Lúc Khương Mộc Ninh chuẩn bị đi ăn cơm với Dư An Dao thì  nhận được điện thoại nội bộ của chị Phạm Văn,cô đi vào văn phòng của chị Phạm Văn trong sự nghi ngờ.

“Chị Phạm Văn.”

“Ngồi đi.” Phạm Văn cũng chỉ hơi ngẩng đầu, tùy ý nói một câu, sau đó lại nhanh chóng cúi đầu lật xem tài liệu trong tay.

Lúc Phạm Văn xem xong tài liệu trong tay, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Khương Mộc Ninh: “Tôi nhận một công trình khách sạn Phoenix ở Nam đảo, khoảng giữa tháng mười một tôi phải dẫn một đội ngũ đi, lqd, chắc đi khoảng ba tháng, đó đúng là thời gian thực tập của em, thời gian vừa đủ, em có muốn đi không?”

Khương Mộc Ninh giật mình, cô không ngờ lại có chuyện như vậy: “Chị Phạm Văn, em chỉ là một sinh viên thực tập….”

“Thân phận sinh viên thực tập không phải vấn đề, tôi cũng không bắt em phải phụ trách công việc của một kĩ sư.” Phạm Văn buông tài liệu trong tay, ánh mắt bình tĩnh nhìn Khương Mộc Ninh.

Khương Mộc Ninh cắn chặt môi, trong lòng cô đang rất do dự, đây là một việc rất khó lựa chọn rồi, rốt cuộc là đi hay không đi đây? Khương Mộc Ninh sâu sắc cảm thấy, cô vẫn còn sót lại một chút tâm chí cho sự nghiệp, đột nhiên nó tỉnh lại, hơn nữa còn có xu hướng phát triển.

Cô thật sự không ngờ, Phạm Văn lại coi trọng cô như vậy, một công trình quan trọng như vậy mà cũng muốn đưa cô đi cùng.

“Chị Phạm Văn, chị cho em chút thời gian suy nghĩ, được không ạ? Ngày mai đi làm em chắc chắn sẽ trả lời cho chị.” Nhất thời Khương Mộc Ninh cảm thấy cô khó có thể quyết định được.

“Ừ, được.” Phạm Văn nhìn Khương Mộc Ninh đang do dự, nên cũng không nói cho cô biết là chiều hôm nay phải nộp danh sách lên trên, mà chỉ dứt khoát gật đầu một cái: “Được rồi, không còn chuyện gì đâu, em đi ăn cơm trước đi.”

Khương Mộc Ninh đi ra khỏi văn phòng của Phạm Văn, cô khẽ thở dài, cô cảm thấy trong lòng một nửa là nước nửa còn lại là lửa, hai bên đang giãy giụa đánh nhau, không thể phân thắng bại ngay được.

Lúc ăn cơm trưa, Dư An Dao thấy Khương Mộc Ninh không tập chung, lần thứ sáu Khương Mộc Ninh làm rớt cơm ra bàn thì Dư An Dao cũng nhịn không được mà dùng đũa gõ một cái vào phần cơm của cô: “Làm sao thế?”

Khương Mộc Ninh buông đũa xuống, giải thích đơn giản lại lí do Phạm Văn tìm cô.

“Chuyện này có gì mà phải rối rắm, muốn thì đi, không muốn thì không đi thôi.” Dư An Dao đẩy kính một cái, bình tĩnh nói.

“An Dao, nếu là cậu thì cậu có đi không?” Khương Mộc Ninh chưa từ bỏ ý đinh, tiếp tục tìm kiếm sự đồng ý.

“Tất nhiên là đi chứ, mình có lí do gì để không đi sao?” Dư An Dao nhìn Khương Mộc Ninh bằng ánh mắt kì lạ, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

“Ai.” Khương Mộc Ninh nhẹ giọng than thở, cô chống tay vào cằm nhìn chằm chằm về phía Dư An Dao: “Ba tháng đó nha, hơn nữa còn đến một địa phương xa, cũng không phải tuyến đường chủ nhật là có thể về.”

“Hừ, không bỏ được đàn anh nhà cậu chứ gì?” Dư An Dao cũng không ngẩng đầu lên, nuốt một miếng cơm sau đó bình tĩnh nói.

Khương Mộc Ninh ngẩn ra, sau đó mới ngại ngùng mở miệng: “Cũng không hẳn là như vậy…..”

“Đó chính là nguyên nhân không muốn đi, có một phần là vì đàn anh Triệu.” Dư An Dao bình tĩnh giải đáp nghi vấn.

Khương Mộc Ninh nặng nề thở dài: “Cậu cũng biết, mình không phải người đặt nặng sự nghiệp trong lòng, chính mình cũng không biết ba năm đại học mình đang học cái gì. Bây giờ đi thực tập cũng chỉ là chuyện đơn giản, nhưng một khi đi theo chị Phạm Văn rồi, vậy thì không còn phải là chuyện đơn giản như vậy nữa, nhất định phải tiếp xúc với những công việc thực tế, mà mình lại không có chút lòng nào.” Cô hơi dừng một chút, âm thanh cũng nhỏ hơn mấy phần. “Huống chi, mình cũng không muốn đi ba tháng đâu, đó cũng có chút quá….”

Khương Mộc Ninh không dám nói, cô từng nhìn thấy một câu nói: Khoảng cách yêu xa tương đương với thời gian chia tay. Tuy chỉ có ba tháng, nhưng thế giới này quá điên cuồng, không ai biết được tương lai như thế nào, tốt nhất, chính mình phải nắm chặt trong tay những thứ đang có.

Mặc kệ như thế nào, cô cũng không lỡ rời xa Triệu Tiệm An lâu như vậy.

Buổi tối Triệu Tiệm An có một buổi xã giao, Khương Mộc Ninh về sớm hơn, cô cũng không định nấu cơm một mình, ngồi trong nhà không tập trung ăn một tô mì, sau đó lại ngồi lên ghế sofa suy nghĩ.

Triệu Tiệm An về nhà rất sớm, trên người anh có mùi rượi và mùi thuốc lá nhàn nhạt, Khương Mộc Ninh biết, mùi thuốc lá không phải của anh, nhưng mùi rượu thì không thể thiếu được. Nhưng sau lần uống say trước, lqd, Triệu Tiệm An luôn cố gắng khống chế, tránh việc anh phải mất mặt trước Khương Mộc Ninh, may là anh không phải đi xã giao nhiều, tối đa cũng chỉ uống mấy chén mà thôi.

Khương Mộc Ninh cười cười đến gần Triệu Tiệm An, quanh mũi ngửi thấy một mùi hỗn tạp, cô bịt mũi chạy trốn: “Anh thối quá, mau đi tắm đi. Nếu không thì anh không được hôn em.”

Triệu Tiệm An bật cười lắc đầu, chỉ có thể nhanh chóng đi vào phòng tắm trước.

Sau khi Khương Mộc Ninh nhìn Triệu Tiệm An đi vào phòng ngủ, lông mày vừa giãn ra lại nhanh chóng nhíu chặt lại.

Cuối cùng cô có nên bàn bạc với Triệu Tiệm An không đây?

Trực giác mách bảo, Khương Mộc Ninh quyết định tạm thời im miệng. Nếu anh biết cô muốn cùng chị Phạm Văn đến Nam đảo ba tháng, nhất định anh sẽ phồng má trợn mắt, mặc dù trình độ cụ thể như nào thì cô không dám khẳng định.

Nhưng hôm sau, thứ sáu Khương Mộc Ninh vừa đến công ty thì cô đã biết mình không cần do dự nữa.

“Chiều hôm qua phải nộp danh sách, tôi có viết tên em lên, nhưng vừa rồi bên trên có thông báo cho tôi biết, tên của em bị gạch rồi. Nếu như em không muốn đi thì có thể trực tiếp nói cho tôi biết, không cần phải đi tìm Triệu tổng, mặc dù tôi thêm tên của em vào trong kế hoạch, nhưng cũng cần chữ kí của Triệu tổng, lúc nào cũng có thể hủy bỏ.”

“Em xin lỗi…..” Khương Mộc Ninh cúi đầu lắp bắp nói, cô thật sự không biết phải giải thích như thế nào, vì vậy cô chỉ có thể cắn chặt môi nghe giọng nói còn nghiêm khắc hơn nhiều so với bình thường của Phạm Văn, trong lòng cũng chỉ còn uất ức và tức giận.

Dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết người âm thầm gạch tên cô đi là ai, nhất định không thể nghi ngờ là Triệu Tiệm An. Hôm qua mặc dù cô có do dự, nhưng thật ra cô cũng rất vui mừng, dù sao mọi người cũng biết Phạm Văn luôn rất nghiêm túc, vậy mà chị lại đồng ý với năng lực làm việc của cô, chuyện này tuyệt đối sự động viên với cô.

Nhưng cô không ngờ, Triệu Tiệm An căn bản không thèm bàn bạc với cô đã tự quyết định loại bỏ cơ hội tham dự công trình lần này của cô.

Ra khỏi phòng làm việc của Phạm Văn, Khương Mộc Ninh chỉ cảm thấy sự tức giận trong lòng cô đang bốc thẳng lên đầu, cô cố nén cơn tức lại, đi nhanh đến cửa phòng làm việc của Triệu Tiệm An, hít một hơi thật sâu, mím chặt môi, quay đâu đi về phía Thôi Hoa.

“Đàn anh Thôi, Triệu tổng có ở đây không ạ?”

“Một mình sếp trong đó, em vào đi.” Thôi Hoa nghi ngờ nhìn gương mặt nghiêm túc của Khương Mộc Ninh, lại thấy cô nặng nề mở cửa phòng làm việc của Triệu tổng, sau đó mạnh mẽ đóng lại.

Cô gái nhỏ tức giận, cãi nhau sao? Thật hiếm thấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui