Hoa Đào Rực Rỡ

Hỏi những người khác, họ cũng nói không biết, cũng không người nào nhìn thấy Đinh Kiêu đi đâu cả, Vân Cẩn tìm Đinh Ký, Đinh Ký cũng nói không nhìn thấy anh họ mình đi lúc nào.

“Đinh Kiêu nhận điện thoại xong liền ném bài xuống rồi đi luôn.” Bạn đánh bài của Đinh Kiêu hờ hững nói một câu. Vân Cẩn đang muốn hỏi anh ta một chút, anh ta lại ném bài trong tay xuống, say mê cuống nhiệt nói với mọi người mình ù bài rồi.

Không có cách nào hỏi được, Vân Cẩn không còn cách nào khác hơn là ngồi chờ Đinh Kiêu trở lại, nào biết chờ mãi cũng không thấy anh, đành phải gọi điện thoại, thế nhưng đầu dây bên kia cũng báo điện thoại bận.

Trong lòng cảm thấy lo lắng, Vân Cẩn dời phòng muốn ra bãi đậu xe xem xe Đinh Kiêu còn đó không. Những chiếc xe ở đây đều sang trọng, chiếc audi của Đinh Kiêu cũng không có gì là thu hút, Vân Cẩn phải khó khăn lắm mới tìm ra được.

Vậy mà, chính cô lại không thể tin được vào mắt mình, trên ghế sau xe có hai người đang ôm nhau, một người trong đó chính là Đinh Kiêu , người còn lại không phải là An Tư Khiết thì là ai.

Máu xông lên não, trong nháy mắt Vân Cẩn cảm thấy đầu óc choáng váng, thế giới trong chốc lát liền thay đổi, mấy giây sau cô mới hiểu được tình huống hiện tại, liền tỉnh mộng, chỉ là cảm thấy người này thật hèn hạ.

Trong nháy mắt khi Vân Cẩn định xoay đầu đi thì Đinh Kiêu và An Tư Khiết đã từ trong xe tay trong tay đi xuống, Đinh Kiêu gọi Vân Cẩn lại: “Thật xin lỗi! Anh cũng không cố ý gạt em……Thực sự anh đã từng muốn cùng em làm lại từ đầu nhưng anh không quên được cô ấy.”

Lời giải thích đó thật nhàm chán, thật đúng là máu chó, Vân Cẩn căn bản nghe không lọt tai, cô nén nước mắt đang trào ra, nuốt nước mắt vào trái tim đang đau khổ, lạnh lùng nói: “Anh không việc gì phải xin lỗi tôi, chuyện tình cảm chúng ta không thể miễn cưỡng được, chỉ cần anh không thấy thẹn với lương tâm mình là được rồi.”

Nói xong, cô cũng không quay đầu lại mà bỏ đi.

Đinh Kiêu thấy cô tức giận bỏ đi, vốn định đuổi theo để giải thích, thế nhưng An Tư Khiết níu chặt tay anh không buông, anh cũng không còn cách nào khác, chỉ đành xoay người ôm eo An Tư Khiết cũng nhau trở lại hội sở.

“Thật mất hứng, như thế nào mà cô ta lại mặc quần áo giống của em, nhân viên bán hàng kia còn nói với em, bộ váy này cả nước chỉ có hai bộ, ai biết được cô ta nhanh như vậy đã có bộ giống thế rồi.” An Tư Khiết bất mãn lầm bầm, nhéo vào tay Đinh Kiêu một cái, hận không thể giật dây anh đi báo thù cho mình cởi bộ quần áo kia của Vân Cẩn ra.


Đinh Kiêu nào có để ý những thứ này, ngạc nhiên nói: “Giống nhau sao? Anh sao lại không phát hiện ra?’ An Tư Khiết khinh thường cười: “Anh thì có thể phát hiện ra được điều gì, anh căn bản đâu có để ý tới cô ta.”

“Cũng phải, anh vừa nhìn thấy cô ta là buồn cười, anh chẳng phải đã kể với em rồi đó sao, hồi bé cô ta…….” Hai người vừa đi vừa cười nói, âm thanh dần trở nên rất nhỏ.

Trở lại phòng, mọi người cũng không cảm thấy bất ngờ khi nhìn thấy An Tư Khiết, đối với chuyện cô ta và Đinh Kiêu kề vai sát cánh cũng đã nhìn thấy quen, chỉ là không nhịn được trêu chọc: “Ai nha, ra ngoài một chuyến thế nào mà quần áo trở lại còn người lại không thấy đâu.” Mọi người cười ầm lên , mấy người đang chơi bài cũng lơ đễnh nhìn sang.

Con đường phía trước, Vân Cẩn đi như mất phương hướng, gió thổi đến nơi nào, cô liền bay đến nơi đó, không muốn mình phải khóc nhưng không nhịn được nước mắt tuôn rơi.

Yêu một người có thể trở nên hèn mọn như thế, bị lừa gạt nhất thời nổi giận, nhưng cô biết mình đau lòng không phải do bị Đinh Kiêu lừa gạt mà là do anh không yêu cô.

Bọn họ vui đùa, cô cái gì cũng không làm được. Trong kinh Corcan (một kinh của đạo Hồi) cũng không nói cho cô biết nếu như yêu phải một người không yêu mình thì phải làm thế nào.

Đã rất cố gắng bước về phía trước thế nhưng cô vẫn không thể đuổi kịp bước chân của anh. Biết rõ dù có rơi nước mắt cũng không thể làm được gì, nhưng bị người ta ức hiếp như vậy có mấy ai có thể khống chế được.

Ngươi biết bây giờ mình có bộ dạng như thế nào không, ngươi bây giờ như chó nhà có tang, làm sao có thể không có tiền đồ như vậy được, biết rõ anh chưa bao giờ thích mình anh đối với mình chỉ là lợi dụng ………..ở trong lòng tự mắng mình một trăm một nghìn lần, Vân Cẩn vẫn không thể không đau lòng.

Một người con gái ngu ngốc lại khờ khạo, trong mắt người khác tuy không là gì cả, nhưng cũng không phải không có tôn nghiêm, Vân Cẩn trong lòng tự ăn năn hối lỗi, có những thứ dù mình có cố gắng như thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể thay đổi được, kém người khác chính là kém, có những người vừa sinh ra đã làm nữ thần, nhưng có những người chỉ có thể làm được nữ bệnh nhân tâm thần.

Một cô gái nhìn như bị bệnh ngồi ở khu vực nhô lên giữa lòng đường, nhìn thành thị dưới lòng trời đêm điểm một vài anh đèn, vừa gặm đùi gà Hamburg vừa hát: “ Nhớ năm đó, hoa đào lập tức uy phong lẫm liệt, địch máu vảy ra váy quả lựu đạn, khi còn sống cần nên cố gắng, tấc đất có thể nào chúc người khác, phiên vương tiểu sửu gì chân bàn về, ta một kiếm có thể ngăn trăm vạn binh…”

Là một trong những đoạn xướng rất nổi tiếng trong vở “Mộc Quế Anh là thống soái” , cô ngơ ngẩn chợt nghĩ đến, Mộc Quế Anh đối với Dương Tông Bảo vừa thấy đã yêu, mặc dù hắn là bại tướng dưới tay cô ấy, hắn cũng không đồng ý cùng cô ấy kết hôn, cuối cùng cô ấy lại làm hành vi bức hôn, một thân võ nghệ xuất chúng giành được nhân duyên mĩ mãn.


So sánh với việc công thành danh toại sau này, tại sao không viết chuyện lúc còn trẻ Mộc Quế Anh đánh vỡ truyền thống trai tài gái sắc, đổi thành một nữ tướng hiên ngang mạnh mẽ, sắp xếp lại lời kịch, nhất định sẽ rất nhiều người thích, dần nghĩ lại Vân Cẩn cảm thấy tâm tình mình dần dần khá lên.

“Người kia hình như bị kích thích gì đó, tại sao lại vừa khóc vừa cười, trên đường cái mà vừa ăn vừa hát.”

“Có lẽ thần kinh có vấn đề.”

Người đi đường nhìn thấy Vân Cẩn chỉ chỉ chỏ chỏ.

Thần kinh của ta không có vấn đề, chỉ là trước kia nhận thức sai lầm cho nên mới xảy ra chuyện như ngày hôm nay, đợi ta suy nghĩ lại mọi chuyện, những gì sai lầm trước kia sẽ xóa hết.

Vân Cẩn lau khô nước mắt.

Thất tình khổ, chỉ có mình mới có thể cảm nhận được, nói cho người khác nghe, cũng chỉ là cách giầy mà cù lét an ủi, không có chút ý nghĩa thực chất, Vân Cẩn không nói cho bất cứ ai biết uất ức của cô, đem chuyện này chôn sâu trong lòng, ngã một lần khôn hơn một chút, lần tới mới không phạm sai lầm như thế nữa.

Mấy ngày sau Đinh Kiêu có gọi điện thoại cho Vân Cẩn, hẹn cô ra ngoài giải thích chuyện này một chút, không phải anh cố tình lợi dụng cô, Vân Cẩn từ chối.

“Không có gì cần phải giải thích, cũng không cần phải xin lỗi, nguyện đánh nguyện chịu, là tôi tự mình hiểu lầm thôi.” Vân Cẩn cũng không tính vì chuyện này mà bày ra hình dáng xấu xí dần mão, đã bị lừa một lần, cũng không muốn lại bị lần nữa.

Tội gì, không thích một người chính là không thích, cũng không phải có lỗi gì, đặc biệt giải thích lại có vẻ làm kiêu, anh không phải luôn luôn bình tĩnh hay sao, anh cứ như vậy là tốt rồi, cô cũng không cần anh thương hại, càng không cần anh chạy theo cô mà nói cô ở trong lòng anh có vị trí như thế nào.


Đinh Kiêu nghe ra cô cũng chỉ là đang giận rỗi: “Thật ra dáng người em cũng rất đẹp, gầy một chút thì càng xinh hơn, tính tình cũng không tồi, nhưng chỉ là giữa anh và em không có duyên phận.”

Muốn nói chính mình không có lợi dụng cô, nhưng lời đến khóe miệng lại không thể thốt ra, Đinh Kiêu cũng không phải người khốn khiếp, anh cũng nhận ra Vân Cẩn thích mình.

Anh và An Tư Khiết nói chia tay cũng không phải chỉ một hai lần, một hồi không để ý đến cô ta nhưng sau đó lại mềm lòng, có thể hai người do ở cùng đã lâu, thích nhau đã thành thói quen, thiếu cô ta cuộc sống giống như thiếu một cái gì đó, cho nên khi An Tư Khiết nghe nói anh dẫn bạn gái đến tham gia tụ hội , chạy đến làm nũng đeo bám dai dẳng cầu xin anh hồi tâm chuyển ý, anh từ chối hai ba câu rồi cũng đống ý.

Phủ sạch quan hệ với Đinh Kiêu, Vân Cẩn ngâm mình trong các tư liệu, mỗi ngày suy nghĩ tân biên lại vở kịch “ Mục Kha Trại”, làm quà tặng đoàn kịch nhân ngày quốc khánh, cô gánh trách nghiệm rất nặng nề.

Nhưng đáng tiếc chính là cô và Đinh Kiêu cũng không thể nói cắt đứt là cắt đứt được, chuyện đó xảy ra được hai tháng, bỗng một hôm, Vân Cẩn nhận được điện thoại của Đinh Kiêu.

“Vân Cẩn, tâm tình tôi không được tốt, em ra ngoài bồi tôi đi.” Âm thanh của Đinh Kiêu mang theo chút men say.

Anh cho tôi là cún sao, tâm tình không tốt tìm tôi làm gì ? Vân Cẩn cũng không biết anh đang giở trò gì, rốt cuộc không thể dửng dưng được đành hỏi anh đang ở đâu.

Trong quán rượu, Vân Cẩn tìm nửa ngày mới thấy được Đinh Kiêu, anh đang nằm gục trên bàn, bên cạnh đầy chai bia, xem ra giống như đang mượn rượu giải sầu.

Đinh kiêu này nhất định là sống trong ngọt ngào quá lâu nên muốn tìm tới phiền não, Vân Cẩn không nghĩ ra làm gì có chuyện gì làm anh buồn phiền mà phải uống say đến nông nỗi này, vừa lôi vừa kéo thật vất vả mới mang được anh ra khỏi quầy rượu ném lên xe của mình.

Lái xe, nghe được tiếng ngáy dần dần vang lên bên cạnh, Vân Cẩn nhìn qua kính chiếu hậu thấy Đinh Kiêu đang ngủ say ở ghế sau, trong lòng thầm mắng: “Này anh đừng có ngủ nhanh như thế chứ, đến nhà anh ở đại viện rồi, bọn họ sẽ không cho xe của tôi vào đâu, có muốn tôi báo với dì Lý phái người đón anh không?”

“Anh sẽ không về nhà.” Đinh Kiêu dựa vào một chút ý thức còn sót lại , trả lời một tiếng.Vân Cẩn sững sờ, không về nhà vậy anh muốn đi đâu?

Đi đến một khách sạn còn mở cửa, Vân Cẩn thuê một phòng, rồi nhờ nhân viên phục vụ dìu Đinh Kiêu vào, đến lúc anh tỉnh rượu, chắc sẽ không tức giận.


Dìu Đinh Kiêu lên giường, Vân Cẩn thay anh cởi giày, thật vất vả mới sắp xếp xong cho anh, mình lại mệt không chịu được, vừa định rời đi, Đinh Kiêu lại giống như một con chó nhỏ, cựa quậy rồi mềm nhũn tựa vào bụng cô ngủ ngon lành.

Cũng thật biết chọn chỗ nha! Mặc dù giờ phút này Đinh Kiêu không giống như thường ngày ngang ngược càn dỡ mà ngoan ngoãn như một con chó nhỏ, Vân Cẩn vẫn không nhịn được mà đánh một cái vào gáy anh, nhưng anh vẫn không tỉnh lại.

Quan sát anh ngủ, từ trán tới lỗ mũi,rồi đến cằm, đường nét rõ ràng, rất ưa nhìn, Đinh Kiêu từ nhỏ tới lớn đều đẹp trai như vậy, Vân Cẩn không tự chủ được đưa tay nhéo lỗ tay trêu anh, anh cảm thấy ngứa không nhịn được gãi gãi.

Nhìn anh, Vân Cẩn chợt hiểu ra, mình và anh không thể nào quay lại được, một sai lầm không thể lặp lại lần thứ hai. Anh cũng chỉ khi nào có tâm tình không tốt mới tìm cô, trong lòng anh nào cô có bao nhiêu trọng lượng, cũng chỉ anh uống say mới coi trọng tới mình.

Gần trong gang tấc, ngũ quan rõ ràng, có thể nhìn thấy được nhưng lại dường như rất xa.

Không thương, tức là xa tận chân trời.

Những năm cô thích anh, cô cố gắng như thế nào anh cũng không biết được, anh kiêu ngạo như vậy sao có thể biết được có một cô gái yêu anh đến hèn mọn, tình yêu không thể cầu toàn, nhưng anh có thể bỏ rơi cô chứ không thể lợi dụng cô.

Vân Cẩn nhẹ nhàng đứng dậy, đẩy nhẹ đầu Đinh Kiêu đang dựa trên bụng mình ra, cẩn thận lấy gối kê đầu cho anh, dịu dàng vuốt khẽ qua khuôn mặt anh, một đêm cực khổ không thể không có gì báo đáp vì thế cô quyết định trước khi đi sẽ chiếm tiện nghi của anh, cho nên sau khi hôn một cái thật sâu trên khuôn mặt anh cô mới hài lòng rời đi.

Đi trên đường cái, Vân Cẩn vẫn còn kích động vì chuyện vừa rồi, Đinh Kiêu này chính xác là thất tình, suy đoán này làm cô cảm thấy thật vui vẻ, nhưng nghĩ lại trong lòng lại lẩm bẩm tự trách mình lá gan không đủ lớn.

Rõ ràng bánh bao có nhân từ trên trời rơi xuống, con mẹ nó cơ hội ngàn năm có một, hơn nữa còn thẳng hướng mặt mình mà rơi, chuyện tốt đưa tới cửa ăn một miếng hết cũng không bị nghẹn, thích ăn nhân gì là có nhân ấy, muốn ăn bao nhiêu cam đoan có bấy nhiêu, chính là chuyện tốt như vậy mà sao mình lại hờ hững cho qua.

Không cam lòng! Ngu!

Vân Cẩn một chút mơ mộng một chút lại thực tế cảm thấy thật rối rắm. chuyện Đinh Kiêu say rượu làm cô nghĩ mãi, không cần biết anh say rượu vì ai, thời điểm anh say như vâỵ mà vẫn còn nhớ tới cô, chuyện này cũng làm cô cảm thấy kích động nhiều ngày.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận