Hoa Đào Rực Rỡ

Vân Cẩn nhướn mày: “u, anh thích ai hả, không phải Tỉ Mỉ chứ, em sớm đã nhìn thấy anh không có ý xấu đối với cô ấy rồi, khi nhìn cô ấy anh không bao giờ dám nhìn thẳng vào mắt cô ấy.”

“Bà xã, em thật hiểu rõ anh nha, anh đúng là rất thích Tỉ Mỉ, chờ thêm mấy ngày nữa anh bảo Tỉ Mỉ ra mặt đuổi mẹ mìn kia đi, trực tiếp đến phục vụ em.” Đinh Kiêu cũng phối hợp với vợ nhạo báng.

Vân Cẩn gõ một cái vào đầu Đinh Kiêu một cái, lại túm lấy cái gối ôm bên cạnh vừa đánh vừa mắng, Đinh Kiêu lại sợ đụng vào bụng cô, chỉ có thể tránh phải tránh trái, không để ý nên bị lăn xuống giường, thiếu chút nữa gãy cả lưng, Vân Cẩn trên giường thấy thế còn cười xấu xa.

Hai vợ chồng ôm lấy nhau, rúc vào người Đinh Kiêu Vân Cẩn lại ngửi thấy trên người anh có mùi nước hoa, từ lúc cô mang thai đã rất lâu rồi không dùng nước hoa, hơn nữa đây lại không phải mùi nước hoa ngày trước cô hay dùng.

Lòng nghi ngờ dâng lên, Vân Cẩn cũng giả vờ như không thấy gì cả, không hề tra hỏi mà tiếp tục đề tài vừa nãy: “Em biết trong lòng anh không phải không có em mà chẳng qua tính anh hơi ham chơi kết hôn đã lâu như vậy rồi mà vẫn không thay đổi được, em cũng không bắt ép anh, nhưng sau này anh nên biết chừng mực một chút, không thể giống như lúc chưa kết hôn được , sau này còn có cả bảo bảo nữa, anh làm cha mà cứ luôn đi sớm về khuya như vậy con còn có thể nhớ được mặt anh hay sao.”

“Vậy sau này anh sẽ tự mình lái xe đưa em đi làm, buổi tối lại về sớm với em được không.” Đinh Kiêu hứa, con anh lớn lên dễ thương như vậy anh phải thực hiện tốt lời hứa này. Con còn ở trong bụng mẹ có lẽ cũng nghe được anh muốn cho con có một ấn tượng tốt về mình.

“Vậy anh nghĩ tên cho con đi, hôm nay em đi khám bác sĩ bảo nó là con trai.” Vân Cẩn nắm tay ông xã, xúc động nói.

Đinh Kiêu đặt bàn tay lên cái bụng tròn vo của vợ, khe khẽ vuốt ve: “Anh đã sớm nghĩ rồi, sẽ đặt tên cho con chúng ta là Tung Tung, khi còn bé anh có nuôi một con cún nhỏ tên là Tung Tung, đặt tên con giống tên chó mèo sẽ dễ nuôi.”

“Tung Tung….cái tên này cũng tốt, ông xã em thật thông minh, nếu muốn em đặt tên cho con cũng chỉ biết gọi nói là Bối Bối thôi.” Vân Cẩn tâng bốc chồng.

Đinh Kiêu cười cười: “Chú anh tên nhũ danh là Bảo Bảo, em lại đặt tên con anh là Bối Bối không phải cố ý chứ.”


“Hôm trước chú đưa bà nội đến thăm em còn nói với em đã đặt chuẩn bị xong trường mệnh kim hỏa cho bảo bối của chúng ta rồi.” Vân Cẩn vui vẻ nhắc đến chuyện này.

“Chú anh đúng là đối xử không tệ với em nha, còn chưa bao giờ hào phóng với anh như vậy, anh xin chú ấy cái gì chú ấy cũng không cho, em còn chưa nói mà chú ấy đã chuẩn bị xong trường mệnh kim tỏa rồi.” Đinh Kiêu cười chế giễu.

Chú anh Đinh Tiềm là con thứ hai của ông nội Đinh Điềm Ninh, chỉ lớn hơn anh một tuổi, bình thường hai người vẫn thân thiết với nha như anh em vậy.

Hai vợ chồng nói chuyện phiếm, chuyện không vui vẻ buổi chiều cũng cho qua.

Lúc Đinh Kiêu đi tắm, Vân Cẩn lấy điện thoại di động trong áo anh, mở ra xem nhật ký cuộc gọi, bỏ qua những cái tên cô đã quen thuộc tìm một cái tên khả nghi nhất, không hiểu tại sao khi nhìn thấy cái tên Mạc Sở Nguyên ngón tay cô lại dừng lại một chút, không tiếp tục kéo xuống nữa.

Mạc Sở Nguyên là ai? Vân Cẩn không hề có ấn tượng với cái tên này, nhìn tên cũng biết đó là một người phụ nữ, trước khi tan việc cô ta có gọi điện cho Đinh Kiêu, thời gian trò chuyện còn rất lâu, Vân Cẩn âm thầm lưu ý, ghi nhớ cái tên và số điện thoại này.

Đang lúc Vân Cẩn muốn trả điện thoại lại vào áo Đinh Kiêu thì Mạc Sở Nguyên lại nhắn tin đến.

“Chiều nay em không có lớp, anh đến đây sớm một chút.”

Một hàng chữ ngắn ngủi nhưng lại khiến Vân Cẩn bàng hoàng, bản năng người vợ trỗi dậy, cô cảm thấy tin nhắn này không hề bình thường, Đinh Kiêu không lừa gạt ai bao giờ, nhưng người phụ nữ Mạc Sở Nguyên này cô chưa bao giờ thấy anh nhắc đến.


Trước kia khi hai người qua lại, có lúc anh vui vẻ cũng không câu nệ gì kể chuyện An Tư Khiết trước kia cho cô nghe, không hề e dè, mà Vân Cẩn cũng không hề thấy phiền, ngược lại còn cười ha hả, cô cảm thấy Đinh Kiêu nói ra như vậy có nghĩa là giữa anh và An Tư Khiết không còn tình cảm gì, tính cách của Đinh Kiêu chính là như vậy, nếu anh thực lòng yêu mến ai sẽ để trong lòng nhưng nếu ngược lại thì miệng sẽ không ngậm nổi.

Vân Cẩn suy nghĩ một lúc lâu rồi lại để điện thoại về chỗ cũ.

Trong phòng tắm, Đinh Kiêu còn đang ca hát vui vẻ, mặc kệ thế nào đi nữa, bà xã anh vẫn còn tốt chán, vừa nói mấy câu là có thể lừa gạt được, làm anh cảm thấy tự hào vì mình thật thông minh, nhưng anh cũng biết đã đồng ý với Vân Cẩn như vậy, thì không thể không thực hiện lời hứa, phải đoàng hoàng một thời gian.

Nhưng đáng tiếc khi anh đang muốn trở thành một người chồng tốt của Trung Quốc thì cậu em vợ Tiểu Bạch lại nhảy vào gây náo loạn.

Mạnh Tiểu Bạch gần đây có quen biết một ông chủ họ Trương, ông chủ Trương này là một người Sơn Tây, kiếm được chút tiền ở đó nhưng vẫn chưa muốn dừng lại còn muốn lên kinh thành xức bạc.

Lão Trương đến kinh thành một thời gian nhưng cũng chưa làm được gì, mới đầu ông nghĩ muốn đầu tư kiếm chút tiền, nhưng sau này lại phát hiện ra kinh thành quả nhiên là kinh thành, cái gì cũng phải có quan hệ mới làm được, nếu không có quan hệ thì ngay cả tiền cũng không thể dùng được, vì vậy ông ta bắt đầu đi tìm kiếm quan hệ rồi không biết ai dắt mối cho lại tìm đến Tiểu Bạch.

Từ khi chị mình gả cho nhà họ Đinh, quan hệ của Mạnh Tiểu Bạch vẫn rất tốt, nhất là với người anh rể Đinh Kiêu lại càng thân thiết, anh không chỉ giới thiệu cho nó vài người lính hậu cần mà còn giới thiệu cả vài người bạn của anh nữa.

Đó đều là những người có tiền cả, những những người bạn của Đinh Kiêu không phải phú thì cũng là quý, thực sự anh cũng không có ý định kiếm tiền, làm trong sở nghiên cứu cũng không phải làm trong công ty chỉ với trí thông minh của anh và quan hệ của gia đình thì cũng đã sớm chiếm một cái ghế trong cái vòng phú quý ở kinh thành này rồi.

Nhưng này lại có Mạnh Tiểu Bạch thay anh thực hiện cái mục tiêu này, vì thế nó luồn trên cúi dưới, tai nghe 8 phương mắt nhìn 6 phía thăm dò các loại tin tức, lợi dụng tất cả các cơ hội nhận thầu công trình các hạng mục, chỉ cần có tiền thì không có việc gì mà nó không dám làm.


Trong một hội sở hạng sang, ông chủ Trương mời khách, Mạnh Tiểu Bạch thay ông ta mời Đinh Kiêu và mất người có máu mặt trong kinh thành đến.

Nghe Mạnh Tiểu Bạch thuộc như lòng bàn tay mà giới thiệu nhưng người đó, cho dù người đã làm ăn lâu năm như lão Trương cũng há hốc mồn ngạc nhiên, ông ta ở Sơn Tây cũng có một công ty làm ăn có tiếng, nhưng đến đây nhìn những người trước mặt đúng là chẳng ăn nhằm gì, tùy tiện một người nào đó không phải có cha làm cán bộ cấp tỉnh cũng là gia đình có tiếng, toàn những người tai to mặt lớn.

Bọn họ đối với lão Trương cũng rất khách khí, đối với Tiểu Bạch cũng vậy , cũng không cần biết họ thế nào nhưng cũng phải giữ chút mặt mũi cho Đinh Kiêu chứ, Đinh Kiêu đã nói trước với bọn họ muốn họ chiếu cố vị em vợ này của anh, nếu không một người bình thường như vậy có thể mời được bọn họ đến đây hay sao ?

Nhưng lão Trương đó cũng khiến Đinh Kiêu và mấy người bạn bè đó tương đối hài lòng, lão mặc dù là cường hào nhưng mang đến mấy người hầu rượu cũng được gọi là quốc sắc thiên hương. Mấy người đàn ông đều là nhưng tay ăn chơi thấy gái đẹp là đã hụt hơi, thêm mấy ly rượu xuống bụng, không khí đã bắt đầu mờ ám.

Tỉ Mỉ ngồi xuống một bên, hơi có chút không nhịn được, một bàn này toàn đàn ông, trừ anh rể và Tiểu Bạch thì toàn là những người cô không thích, nhìn bọn họ đều giả bộ đạo mạo nhưng vừa uống mấy ly rượu đã bắt đầu lộ ra nguyên hình.

Tỉ Mỉ cũng đã uống không ít, mặc dù Đinh Kiêu đã chiếu cố nhưng kia cũng đều là bạn bè của anh cả, Tỉ Mỉ lại là mỹ nữ như thế cũng không có cách nào từ chối, cũng phải uống hai ba chén õng ẹo hai ba câu.

Tỉ Mỉ cũng không phải chỉ là xinh đẹp bình thường mà là cực kỳ xinh đẹp, muốn có thân hình là có thân hình, muốn có gương mặt là có gương mặt, lần đầu Đinh Kiêu nhìn thấy cũng phải giật mình, đặt biệt cái miệng của cô còn rất ngọt, nói một hai câu cũng có thể khiên đàn ông nghiêng ngả, nếu cố ý lấy lòng chỉ sợ kkhoong người đàn ông nào có thể thoát được cô ấy.

Nhưng Tỉ Mỉ tuyệt đối không phong trần, cô cũng không phải dạng hồ ly tinh tinh tu luyện ngàn năm, làm những chuyện dụ dỗ đàn ông, vừa mở miệng là kể lể ra vẻ mình thương tâm, mà cô giống như một tiểu hồ ly ngọt ngào, không xu nịnh người này cũng không lấy lòng người lkia, mà chỉ là một người phụ nữ quyến rũ cơ trí theo bản năng nhưng lại khiến người khác mơ màng nhớ mãi không quên.

Bị mấy người thi nhau cạn chén, Tỉ Mỉ thấy dạ dày khó chịu, cảm giác như trời đất sắp nghiêng ngả cả rồi, vừa vào đến toilet, vặn vòi nước là cúi xuống phun hết mọi thứ trong bụng ra.

Đầu đau như muốn nứt ra, miễn cưỡng xúc miệng rồi lảo đảo rời khỏi phòng vệ sinh, đi đến bãi đậu xe, kéo cửa một chiếc xe Cayenne rồi ngồi vào phía sau.


Bởi vì đêm nay toàn những công tử có tiếng trong kinh thành đến đây, Mạnh Tiểu Bạch không thể rêu rao chiếc Ferrrari của mình được, đành phải lấy chiếc xe Cayene trước kia, cũng rất tinh tế đấy chứ, đây không phải lúc anh có thể kiêu căng. Vì thế vừa nhìn thấy xe Cayene Tỉ Mỉ an tâm ngồi vào, không phát hiện trước xe đang có một người đàn ông.

Lục Thành Khang ra ngoài gọi điện thoại, lúc trước Mạnh Tiểu Bạch có nói với hắn hôm nay đã chuẩn bị cho hắn một món quà bí mật đã tự mình đưa đến nhà hắn.

Bất ngờ lại có một người phụ nữ trèo lên ngồi vào xe hắn, Lục Thành Khang buồn bực nhìn về phía người phụ nữ đang say chuếnh choáng phía sau xe, nhờ ánh đèn mờ mới nhìn rõ đó là người thứ ký xinh đẹp bên cạnh Mạnh Tiểu Bạch.

Chẳng lẽ đây chính là món quà bí mật Mạnh Tiểu Bạch tặng cho hắn, tên tiểu tử kia cũng được nha, biết mình thương nhớ cô bé này nên đã đưa đến tận cửa.

" Em gái…em gái…. Tỉ Mỉ ,…. Tỉ Mỉ… »Lục Thành Khang gọi Tỉ Mỉ mấy tiếng nhưng không thấy cô trả lời, vốn định cho cô cơ hội xuống xe nhưng nào biết cô ta lại không có phản ứng gì, gọi mãi cũng không tỉnh.

Cho cô cơ hội cô không chịu đi, vậy đừng trách tôi không có lòng thương hoa tiếc ngọc nha.

Lục Thành Khang cũng không phải chính nhân quân tử gì, vừa nhìn Tỉ Mỉ xiêu xiêu vẹo vẹo ngồi ở ghế sau đã biết được là cô uống quá nhiều, chắc không phải bị Mạnh Tiểu Bạch hạ dược đấy chứ, nghĩ vậy đã thấy bụng dưới nóng lên, tinh thần phấn khích, khởi động xe nhanh chóng lao ra ngoài.

Xe xuyên qua các con phố lớn nhỏ của Bắc Kinh, những con đường dần trở nên thưa thớt không có xe chạy, cũng không có người qua lại, xuyên qua những khu phố náo nhiệt đến một vung đất hoang vu không người trong khi Tỉ Mỉ vẫn không hề hay biết.

Lục Thành Khang dừng xe lại ven đường, xuống xe rồi lại kéo cửa phía sau ra ngồi vào khóa trái cửa lại.

Tg có lời muốn nói : Toàn bộ thế giới yên tĩnh, giống như màn đêm bao phủ xuống thành cổ Pompeii, tất cả đã không còn kịp nữa…

Chương sau Tỉ Mỉ sẽ bị LTK ….khổ thân… :’(


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận