Hoa Đầu Xuân Ấm

Ba tỷ đệ ngồi uống ly trà trò chuyện một hồi, không ở lại lâu liền từ biệt quay trở về.

Lý Tiểu Noãn tiễn ba người ra đến cửa viện, nhìn họ đi khuất mới chậm chạp quay vào nhà chính, lười biếng ngả người trên ghế trường kỷ ở đông
sương phòng suy nghĩ boăn khoăn.

Đông Mạt mỉm cười rót trà bưng vào, tâm tình vui sướng nhìn Lý Tiểu Noãn bẩm báo:

”Cô nương, lúc sáng phu nhân đã phái người tặng một bao tổ yến và một bao
đường phèn qua đây, dặn là mỗi buổi sáng cho cô nương ăn sáng đi học!”

Lý Tiểu Noãn ngạc nhiên, khẽ nhíu mày hỏi:

” Trong phủ ngoại trừ lão tổ tông, phu nhân và thiếu gia dùng tổ yến ra còn hai vị tiểu thư thì sao?”

”Có, hai vị tiểu thư và thiếu gia như nhau, đều là mỗi ngày dùng tổ yến, năm phần đường phèn, hiện tại cô nương cũng có phần theo qui định.”

Đông Mạt cười trả lời, Lý Tiểu Noãn thả lỏng người cười mỉm nhìn Đông Mạt, thấp giọng dặn dò:

”Ngươi đem đồ lại đây ta xem một chút.”

Đông Mạt khẽ rũ mi cười khụy gối đáp ứng, xoay người đi ra ngoài. Chỉ một
lát sau, dùng khăn cầm tổ yến và mấy khối đường phèn đến, Lý Tiểu Noãn
tiến tới nhìn kỹ rồi cầm tổ yến hướng đến chỗ sáng tỉ mỉ quan sát một
hồi mới trả lại cho Đông Mạt, cười lắc đầu:

”Lần đầu ta thấy thấy vật này, hình thù thật sự là kỳ quái.”

Đông Mạt dường như thở phào nhẹ nhõm, cầm tổ yến lật qua lật lại xem xét rồi tươi cười bẩm báo:

”Tôi đã đem tổ yến đi ngâm rồi lát nữa để tiểu Ngọc cẩn thận làm sạch sẽ,
sáng mai sẽ hầm. Ngày mai cô nương cần phải dậy sớm một khắc ăn cháo tổ
yến rồi đi học.”

Lý Tiểu Noãn gật đầu, Đông Mạt cười tủm tỉm cầm tổ yến cùng đường phèn đi xuống.

Lý Tiểu Noãn nâng ly trà thong thả uống nhìn bóng dáng của Đông Mạt, trong lòng khẽ ấm áp. Thật ra Đông Mạt đối với nàng rất tốt, tổ yến được đưa
đến đây so với nơi khác kém hơn rất nhiều, nhìn vẻ mặt của Đông Mạt thì
không muốn cho nàng biết việc này, chuyện đã vậy, dù có biết cũng chỉ
tăng thêm phiền não, cũng chẳng có ích gì!

Ở đời lòng người khó
đoán, chẳng phải ám chỉ điều này hay sao? Lý Tiểu Noãn nhắm mắt cảm
khái, ví như nàng, lúc nương tựa ở chùa giáo lý Phúc Âm cơm đều ăn không đủ no, Cổ gia cùng nàng, chẳng qua chỉ là chút dây mơ rễ má nhưng họ
lại hết lòng chiếu cố đưa nàng và quan tài cha mẹ của nàng trở về quê
hương, giúp nàng an táng cha mẹ, đối đãi với nàng cùng với con cháu
trong nhà không khác là bao rồi cho phép nàng được đi học. Bố trí viện,
nha đầu, bà tử giống như các viện khác trong phủ, và bây giờ mỗi ngày
đưa thêm tổ yến.

Nếu như nàng còn than phiền hạ nhân nịnh bợ, ghét bỏ tổ yến không đủ ngon, đường phèn không đủ ngọt, há lại thành trò cười!

Có hạ nhân nào mà không biết nịnh bợ? Chẳng qua là ít hay nhiều thôi. Hoàn cảnh hiện tại của nàng dựa cái gì phải yêu cầu bọn họ không được phép
nịnh bợ đây?!

Đông Mạt trước giờ luôn hầu hạ bên người lão tổ tông, tính tình lại cố chấp, sau này phải tìm cơ hội giảng dạy nàng mới được.

Lý Tiểu Noãn tựa vào ghế, uống xong rồi cái ly trà liền ngủ trưa.

Ngủ hơn nửa canh giờ, Lý Tiểu Noãn ngồi dậy rửa mặt chải đầu sạch sẽ, ngồi
vào trước bàn học ở Tây sương, đem giấy Tuyên Thành cực mỏng đè lên bảng chữ mẫu bình tĩnh tập trung bắt đầu phỏng theo.

Buổi sáng và
buổi chiều học tam tự kinh, còn có sách của Cổ Tiêu cho nàng mượn đã sớm đọc xong rồi. Lúc phu tử dạy cho Cổ Tiêu, nàng đã chậm chạp viết xong
hai trang chữ nhỏ, lúc này đang là buổi trưa, cũng đã là giờ thìn.

Lý Tiểu Noãn viết gần nửa canh giờ thì đứng lên đi đến sân viện bước loanh quanh trong chốc lát, gọi hai cái tiểu nha hoàn lại, chỉ huy các nàng
lần nữa mang hoa cúc bày ra trong sân, đứng ở dưới hành lang thích ý
thưởng thức một hồi mới vào nhà tiếp tục luyện viết.

Người của
phòng châm tuyến đưa mấy tấm rèm lại đây, Đông Mạt nhận lấy cùng tiểu
nha hoàn thay rèm cũ xuống. Lý Tiểu Noãn bước thoáng qua mỉm cười vuốt
rèm che bằng vải bông tinh tế màu xám tro nhạt vừa treo lên, Đông Mạt
cười giải thích:

”Cô nương đang mặc đồ tang đành phải phối hợp với rèm này.”

Lý Tiểu Noãn quay sang nhìn Đông Mạt, nghiêm túc nói:

”Ta thích loại vải bông tinh mịn thế này, vừa mềm lại vừa dày sờ lên quả thật rất ấm.”

Đông Mạt nở nụ cười, Lý Tiểu Noãn buông rèm cười trong suốt trở lại tây sương tiếp tục luyện chữ.

Đông Mạt dường như nhớ ra gì đó liền đi theo Lý Tiểu Noãn vào tây sương, thấp giọng nói:

”Cô nương, sinh nhật của thiếu gia chính là vào ngày sáu đầu tháng sau,
cũng không còn vài ngày, chúng ta nên sớm cân nhắc kĩ càng đưa lễ vật gì tốt mới được, đừng để sau này quên mất lại khiến cho người ta chê
cười.”

Lý Tiểu Noãn cầm bút trong tay ngừng giữa chừng cúi mi mắt nghĩ ngợi rồi nhìn sang Đông Mạt, cười nói:

”Cũng không có gì để nghĩ, Ngụy ma ma châm tuyến tuyệt hảo, chút nữa để bà
dụng tâm làm vài cái hà bao, túi bọc quạt gì đó đến lúc đó tặng có lòng
là được rồi.”

Đông Mạt nhếch lông mày nhìn Lý Tiểu Noãn đang nói chuyện, Lý Tiểu Noãn ngẩng đầu nhìn nàng, trịnh trọng nói:

”Đông Mạt tỷ tỷ, chúng ta không ai có bạc, ta lại còn nhỏ, mặc kệ đưa cái gì
chỉ cần là tâm ý thì lão tổ tông, phu nhân cùng Cổ Tiêu cũng sẽ không
soi mói.”

Đông Mạt giật mình, Lý Tiểu Noãn ánh mắt trầm tĩnh nhìn nàng, nói tiếp:

”Đông Mạt tỷ tỷ, ta biết tâm ý của tỷ, tỷ hãy nghĩ đi, trong phủ này ta cao
hơn ai chứ? Vạn sự chi bằng một bước lùi, dẫu cho ta là con ruột của phu nhân, luận tuổi tác cũng là nhỏ nhất, bất kể việc gì đều bị bỏ quên ở
sau cùng cũng là lẽ đương nhiên không phải sao?”

Đông Mạt há miệng kinh ngạc, Lý Tiểu Noãn khe khẽ thở dài:

”Tỷ tỷ đều là vì ta mà tính toán, nhưng hãy thử hình dung lúc trước kia khi ta và Ngụy ma ma sống nhờ ở chùa giáo lý Phúc Âm, ngay cả cơm đều ăn
không đủ no, lão tổ tông và phu nhân thương ta khổ cực, giúp ta an táng
cha mẹ, thân phận bọn họ kim tôn ngọc quý thế kia lại thu nhận ta, dù
cho Cổ gia có phân biệt đối xử, ta chỉ cần mình ăn mặc ấm no là đã vô
cùng cảm kích rồi, càng không có gì phải soi mói oán giận.”

Đông Mạt khẽ xúc động, Lý Tiểu Noãn ngẩng đầu nhìn nàng, nắm tay nàng nói tiếp:

”Mấy ngày nay, tâm ý của tỷ đối với ta, Tiểu Noãn đều hiểu, đó chính là phúc khí của Tiểu Noãn. Cổ gia từ trên xuống dưới đối đãi với ta như vậy, ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến mình may mắn thế kia. Đông Mạt tỷ tỷ,
đừng nói là như bây giờ, cho dù là kém hơn thế này gấp mười lần, ta đã
thỏa mãn không nửa phần bắt bẻ!”

Đông Mạt rơm rớm nước mắt ôm lấy Lý Tiểu Noãn, thanh âm có chút khàn khàn nói:

”Đông Mạt hiểu ý của cô nương, hai ngày này, là Đông Mạt cứ cố chấp ương
bướng hơn thua, cô nương nói đúng, cô nương yên tâm, sau này Đông Mạt sẽ cùng cô nương yên yên lặng lặng sống qua ngày.”

Hai mắt Lý Tiểu
Noãn tỏa sáng nở nụ cười, vòng tay ôm lấy Đông Mạt nhanh như chớp hôn
lên mặt nàng, quả nhiên là Đông Mạt nói một cái là đã hiểu rõ!

Đông Mạt bị Lý Tiểu Noãn hôn làm giật mình, một lát sau mới phản ứng lại ôm lấy Lý Tiểu Noãn cười “khúc khích“.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui