Type: Thùy Miên
Ti vi bị đập, chiếc sô pha đơn như đã bị ai giẫm đạp, đổ nghiêng trên nền nhà, còn khu bếp thảm khốc hơn thì không cần phải trình bày chi tiết, một câu miêu tả đại khái là sành sứ vỡ hết, kim loại rơi hết.
“Thế này là… sao?”
Đúng lúc này, chiếc điện thoại - có khả năng là vật dụng duy nhất trong nhà còn nguyên tính năng chợt vang lên. Tiếng chuông kêu rất lâu nhưng Cận Hoài Lý không có tâm trạng nhận máy. Tới tận khi điện thoại chuyển sang chế độ ghi lời nhắn tự động, anh mới ngẩn ngơ nghe thấy giọng mũi ngọt ngào của Nguyễn Lập Đông: “Cận Hoài Lý, anh đi đâu vậy? Di động thì tắt máy, điện thoại bàn thì không ai nghe. Trần Vị Nam đã để lại mảnh giấy ở nhà em, nói Sài Diễm đã khóa thẻ ngân hàng, thẻ tín dụng của anh ấy. Không còn cách nào khác, anh ấy đã mượn mấy thứ trong nhà anh và chạy rồi. Anh ấy đã mượn bao nhiêu rồi? Em bị cảm, chị không cho phép em ra ngoài”.
Nhìn cả phòng khách không còn chỗ nào đặt chân, Cận Hoài Lý cay đắng trả lời: Chẳng bao nhiêu.
Cận Hoài Lý ngồi dọn dẹp lại nhà cửa, chắc mẩm rằng chỉ cần anh không trả lời điện thoại, Nguyễn Lập Đông sẽ ngoan ngoãn đi ngủ. Ai ngờ, khoảng một tiếng sau, trong tiếng gió Bắc rít gào, Nguyễn Lập Đông người đầy sương lạnh xuất hiện trước cửa nhà, hắt xì liên tục.
Cô day mũi, bao lời chất vấn định nói ra đều bị nuốt ngược trở lại sau khi nhìn thấy thảm cảnh ấy. Cô bịt miệng: “Trời đất ơi, sao em có thể quên Sài Diễm sẽ giận cá chém thớt chứ?”.
Nói xong, cô ngã khuỵu xuống nền nhà.
Thế là tối đó, sau khi phải đối mặt với sự thật rằng nhà cửa bị cướp sạch đầy bi ai, Cận Hoài Lý còn phải chăm sóc cho cô bạn gái đang bị cảm lạnh.
Đó thật sự là cảm giác xây dựng lại gia đình trên đống đổ nát.
Về đêm, Nguyễn Lập Đông sốt cao không hạ, nằm trên giường rên hừ hừ. Cận Hoài Lý không biết làm sao bèn rút di động ra, gọi một cuộc điện thoại xuyên đại dương.
Đầu kia bắt máy rất nhanh, khi nghe được đối phương nói tiếng “A lô”, anh lập tức bóp mũi. Phải biết, cảm giác cầu xin sự giúp đỡ người đã từng kiêu ngạo chiến thắng mình cực kỳ tệ hại, tiếc là anh không quen nhiều bác sỹ, có một người còn vừa rối mù trong chuyện thất tình, không tiện làm phiền.
“Sốt cao, nói mê, uống thuốc hạ sốt vẫn không có hiệu quả, phải làm sao đây?” Ngồi bên cạnh giường, anh nhìn lên trần nhà, dường như tư thế này có thể khiến anh thấy bớt khó xử một chút.
Lạc Minh Thân ở đầu kia điện thoại hôm nay nghỉ ngơi hơi muộn một chút. Anh ta đang xem một bệnh án, không ngờ lại nhận được điện thoại của Cận Hoài Lý. Nghe xong, Lạc Minh Thân trừng mắt một lúc: “Tôi không nghe nhầm chứ? Cậu bắt một bác sỹ tâm lý cao cấp chuyên ngành điều trị tâm thần phân liệt, một chuyên gia thu phí theo giờ… khám cảm cúm?”.
“Ừm.”
Thôi được rồi, Lạc Minh Thân ấn máy tính đặt trên bàn, bắt đầu hướng dẫn: Có thể hạ sốt bằng cách vật lý, thuốc hạ sốt phải kết hợp với một lượng nước nóng lớn…
Vài phút sau, Lạc Minh Thân nói xong tất cả. Anh ta nhìn máy tính, 5 phút 07 giây.
“Theo tiêu chuẩn tính phí của tôi, ngày mai nhớ…” Anh ta đang chuẩn bị báo giá thì phát hiện ra, Cận Hoài Lý đã ngắt máy luôn rồi.
Cái gã này! Lạc Minh Thân kéo ngăn kéo bên tay phải, lấy từ đáy ra một cuốn sổ. Anh ta lật giở, cầm bút viết một dòng như sau lên sổ: Cận Hoài Lý nợ Lạc Minh Thân phí tư vấn XXX tệ.
Cách vài dòng hướng lên trên, còn có một đoạn ghi chép như thế này: Năm XXXX, quen Cận Hoài Lý tại buổi hội thảo khoa học chuyên ngành tâm lý tại Havard, hai bên lấy buổi hùng biện tâm lý đánh cược thắng thua, tiền cược XX tệ, bên thua Cận Hoài Lý vẫn còn nợ tới nay.
Cái tên lầm lì đáng chết lại không chịu nhận thua kia!
***
Theo lời của Lạc Minh Thân, Cận Hoài Lý lấy khăn ướt, cẩn thận lau cho Nguyễn Lập Đông từng chút một, bất chợt phát hiện ra cô đã mở mắt.
“Anh không làm gì cả đâu! Anh… anh đang giúp em hạ sốt bằng cách vật lý!” Cận Hoài Lý bối rối giải thích, chiếc khăn mặt trong tay suýt rơi xuống đất.
“Bố ơi.”
Em gọi anh là gì? Anh tròn xoe mắt, tưởng mình nghe nhầm.
Không ngờ ngay sau đó, Nguyễn Lập Đông tiếp tục gọi tiếng thứ hai: “Bố ơi.”
“Con nhớ bố lắm, bố ơi.” Nói xong, cô lật người, kéo ngã cả Cận Hoài Lý.
Mùi hương đặc biệt trên cơ thể người con gái khiến tim anh đập dồn dập, bồi hồi không yên, một tình cảm mềm mại cũng lặng lẽ nảy nở tận đáy lòng.
Thu chặt hai cánh tay, anh ôm ghì lấy cô, “Lập Đông, anh sẽ giúp em tìm ra chân tướng việc bố mẹ em mất tích”.
“Anh nói đấy.” Chẳng rõ Nguyễn Lập Đông còn ngủ hay đã tỉnh, vùi đầu vào vòng tay anh.
“Anh đã nói rồi mà.”
“Không được nuốt lời.”
“Sẽ không nuốt lời.” Nhưng em đừng cọ cọ có được không? Cận Hoài Lý đỏ bừng mặt, khó xử nói.
Chẳng biết có phải vì lời hứa có hiệu quả hay không, Nguyễn Lập Đông sau một ngày đã khỏi cảm cúm, nhưng lại tới lượt Cận Hoài Lý đổ bệnh.
Cận Hoài Lý ốm tới ngày thứ hai, Nguyễn Lập Đông nhận được điện thoại của một người. Cuộc điện thoại ấy tới từ anh rể cũ của cô – Kim Xán, anh ta hẹn gặp mặt cô.
“Anh ta tìm em liệu có thể có chuyện gì?”
“Mặc kệ anh ta chứ!” Nguyễn Lập Đông xua tay, “Tóm lại nếu anh ta muốn trở lại với chị gái em, em sẽ là người đầu tiên phản đối. Anh ở nhà cố gắng nghỉ ngơi, uống thuốc đúng giờ đấy”.
Nhìn Cận Hoài Lý âu sầu nhíu mày, Nguyễn Lập Đông bụm miệng cười. Đàn ông đàn ang lại sợ uống thuốc? Loại thuốc cô mua cho anh đã là loại dành cho trẻ em tăng liều lượng rồi, ngọt lắm mà.
Nguyễn Lập Đông tươi cười đi ra khỏi cửa, chẳng mấy chốc đã tới chỗ hẹn.
Cô xuống xe, kinh ngạc phát hiện ra thì ra một khách sạn năm sao đã mở mấy năm rồi ở Thuật Phong đang được sửa sang, bên ngoài tòa nhà được kéo bạt che, bên trong bạt còn loáng thoáng nhìn thấy những người công nhân đang tất bật.
Đang yên đang lành sao lại thi công? Chẳng phải vừa mới sửa trước đó một thời gian sao?
Cô đang không sao hiểu nổi thì Kim Xán đứng trước cửa khách sạn đã nhìn thấy cô, bèn đi về phía này.
“Lập Đông, anh còn tưởng phải một lát nữa em mới tới, không ngờ em tới sớm vậy.”
Vừa gặp người đàn ông này, Nguyễn Lập Đông lập tức thấy khó chịu. Cô khoanh tay trước ngực, không hề che giấu sự chán ghét dành cho anh ta: “Tìm tôi có việc gì? Mau nói đi, tôi còn có việc nữa”.
“Ngay cả tiếng anh rể cũng không gọi.”
“Anh không còn là anh rể của tôi từ lâu rồi.”
Cảm quan dành cho người anh rể này của Nguyễn Lập Đông đã thay đổi từ năm bố mẹ cô gặp chuyện, vì chính lúc đó, gã đàn ông thối tha này đã đề nghị ly hôn chị gái cô. Không chỉ có vậy, anh ta còn giành được quyền nuôi dưỡng Kim Tử Thanh rồi đón con trai qua Mỹ, bao năm rồi chẳng thèm đoái hoài hỏi thăm chị gái.
Cô vẫn còn nhớ lúc đó chị mắc chướng ngại tâm lý, phải vào bệnh viện điều trị một thời gian. Khoảng thời gian đó là lúc Nguyễn Lập Đông sống rất khó khăn, bác sỹ không cho phép gặp chị.
Cảm giác cô độc một mình không dễ chịu chút nào, mà Kim Xán chính là tội đồ gây ra chuyện đó.
Dường như chẳng hề cảm nhận được thái độ không hợp tác của Nguyễn Lập Đông, Kim Xán vẫn rất điềm nhiên. Anh ta chỉ tay về một quán cà phê gần đó, “Qua bên kia đi”.
Giờ đi làm buổi sáng, những con người trên con đường tài chính mới chỉ bắt đầu một ngày làm việc mới, trong quán cà phê rất thưa thớt người. Nhân viên phục vụ mặc chiếc tạp dề đen đang đứng trong quầy chế biến cốc Cappuccino mà Nguyễn Lập Đông gọi.
Khi cà phê được mang lên, Nguyễn Lập Đông liếc mắt vào di động: “Anh đã nhìn tôi chăm chú tròn ba phút đồng hồ rồi, đừng nói anh đã là người bỏ rơi chị gái tôi, chỉ riêng với sự tệ hại của một tên đàn ông như anh, tôi đã không cho anh bất kỳ cơ hội nào tỏ thái độ ngầm với tôi rồi”.
Kim Xán nghe được câu này, bỗng ho khan một tiếng. Anh ta vừa lau khóe miệng vừa thở dài: “Lập Đông à, cái miệng của em vẫn độc như vậy”.
“Cùng lắm là vẫn ‘giậm chân tại chỗ’ thôi.” Nguyễn Lập Đông cười khẩy, bưng tách cà phê lên.
Người đàn ông tự cảm thấy nhạt nhẽo nhún vai, đổi sang một chủ đề khác thú vị hơn: “Nghe nói em đã có bạn trai, một người ít nói như vậy liệu có cùng chủ đề với em không? Có nhạt nhẽo không?”.
“Anh lo nhiều vậy à?” Nguyễn Lập Đông “hứ” một tiếng, giơ chiếc chìa khóa trong tay lên, “Anh có tư cách gì?”.
“Lấy tư cách anh rể của em, có được không?” Anh ta mỉm cười, một lần nữa tảng lờ vẻ sửng sốt của Nguyễn Lập Đông, “Đây là chuyện thứ hai anh muốn nói với em. Lần này quay về, anh muốn tái hôn với chị em.”
“Kim Xán, anh có biết bốn chữ ‘mặt dày vô sỉ’ viết thế nào không?”
Rời khỏi quán cà phê, Nguyễn Lập Đông hoảng sợ phi như bay về nhà, đẩy cửa ra cô cao giọng hét câu đầu tiên: “Chị, chẳng lẽ chị đã chấp nhận cái tên khốn Kim Xán đó một lần nữa rồi à?”.
“Đâu có.” Nguyễn Viên đang quét dọn trong phòng khách, giật mình vì câu hỏi này. Chiếc chổi chợt rung lên, làm bụi đất bay tứ tung.
“Chị chắc chứ?” Nguyễn Lập Đông lườm chị gái, thở hồng hộc ngồi phịch xuống sô pha.
“Em không tin tưởng chị gái của mình đến thế ư?”
“Không phải em không tin chị, tại chị không đáng tin quá mà thôi.” Đối mặt với vẻ sốt ruột của chị gái, Nguyễn Lập Đông cũng đã bình tĩnh lại. Cô ôm chặt chiếc gối ôm trong lòng, nhớ ra một chuyện khác: “Chị, năm xưa chị ly hôn với anh ta là vì nhà chúng ta phá sản hay vì anh ta có người đàn bà khác ở ngoài?”.
“Trưa nay tới trường đón cháu.”
“Cô Nguyễn à, thái độ qua loa của chị có thể lộ liễu thêm chút nữa không?”
“Không thể.”
“…”
Thật không khác gì vung nắm đấm lên bịch bông, Nguyễn Viên vốn không mắc bẫy của cô, Nguyễn Lập Đông ủ ê, cuối cùng chỉ còn cách đi ra ngoài.
“Kim Tử Thanh thật không thể khiến người ta yên tâm. Còn bé tý mà đã đánh nhau rồi!” Ai oán suốt dọc đường, cuối cùng Nguyễn Lập Đông cũng tới trường của Kim Tử Thanh.
Đi thẳng vào tòa nhà phía Đông, vẫn còn đang đứng trước cửa thang máy, cô đã loáng thoáng nghe thấy giọng nói chói tai của một người phụ nữ vọng tới.
Nếu không phải vì giáo viên ngăn cản nó, Kim Tử Thanh cảm thấy nói nhất định sẽ đánh cho thằng nhóc Mã Tiểu Đạc kia tới khi cầu xin, nhận sai mới thôi. Ừm, nếu không vì giáo viên ngăn cản, nó nhất định sẽ làm vậy. Nó giật giật khóe miệng đờ ra, nhìn chiếc gương trước mặt.
Trong gương còn đồng thời soi bóng một người phụ nữ béo mập. Bà ta đối mặt với Kim Tử Thanh, đang giơ một ngón tay ra chỉ vào thằng bé mà nói: “Thằng nhóc hỗn hào không có mẹ sinh, không có mẹ dạy này, mày xem mày đánh Tiểu Đạc nhà tao ra nông nỗi này, mặt nó sưng lên rồi đây này”.
“Chị chắc chắn là con trai chị bị cháu tôi đánh sưng mặt, chứ không phải trời sinh đã có một khuôn mặt nở to như cái bánh ga tô chứ?”
Kim Tử Thanh kinh ngạc quay đầu lại, “Dì…”.
“Cô nói cái gì!” Bà béo tự cho rằng mình không phải hạng vừa, giọng nói lập tức cao vống lên.
“Tôi nói mặt con trai chị không phải bị đấm mới thành ra như thế, là bẩm sinh đã vậy rồi.” Cơn tức từ chỗ Nguyễn Viên đang phải đè nén vừa hay tìm được chỗ để xả, Nguyễn Lập Đông không tích đức chút nào cho khẩu nghiệp của mình. Cô bước lại gần, nâng mặt Kim Tử Thanh lên, chép miệng một hồi, rồi mới thu tay về, đi tới chỗ bà béo.
Khi đi tới trước mặt bà ta, cô giơ tay lên, dưới ánh nắng, mười ngón tay tỏa sáng trên những ngón tay thon dài.
“Vừa sửa móng tay xong.”
Ngay sau đó, một chuyện khiến cả văn phòng cảm thấy khó mà tin nổi đã hiện hữu đầy thực tế qua tay Nguyễn Lập Đông. Cô đột ngột ôm chặt đầu của bà béo kia, lấy đầu mình húc thật mạnh vào.
“Rầm” một tiếng.
Bà béo ngất xỉu ngay tại chỗ, trước mắt Nguyễn Lập Đông cũng đen xì một mảng. Khi bóng đen tan đi, cô vẫn còn kịp xua tay với Kim Tử Thanh đang đứng ngây ra, “Ngốc hả, còn không mau chạy!”.
“À, vâng.”
Cũng may môn Thể dục của Kim Tử Thanh không tệ, nếu không nó cũng chẳng biết mình có thể cùng Nguyễn Lập Đông chạy xa như thế hay không. Nguyễn Lập Đông ngồi xổm xuống sau một lùm cây, thở dốc: “Mau gọi điện cho bố con đi, cứ nói dì đã đấm mẹ của bạn con, bảo anh ta tới giải quyết hậu quả, nếu không con sẽ bị ghi vào học bạ, khỏi đi học luôn đấy. Còn nữa, không được để mẹ con biết”.
“Vâng.” Kim Tử Thanh đáp lời rồi bắt đầu bấm số. Nó vừa bấm vừa hỏi Nguyễn Lập Đông: “Dì ơi, ban nãy dì siêu thật đấy, nhưng dì chưa hỏi xem có chuyện gì sao?”.
“Việc này có gì phải hỏi. Thằng nhóc đó béo hơn con hai vòng, độ phì nhiêu của mẹ nó càng khỏi cần so sánh. Con thì nhát gan như chuột ấy, nếu nó không nói câu gì khó nghe, liệu con có đấm nó không?”
Kim Tử Thanh bĩu môi không phục, “Nếu vậy, sao dì còn bỏ chạy?”.
“Dì nhát chết.” Cô nói như một lẽ đương nhiên.
“…”
Một lát sau, đầu kia điện thoại có người nhấc máy. Kim Tử Thanh khoa chân múa tay, chưa nói rõ sự tình ra sao, tình cảnh đã đột ngột thay đổi: “Bố, bố mau gọi cấp cứu đi, dì cũng ngất xỉu rồi…”.
Nguyễn Lập Đông mơ một giấc mơ. Trong giấc mơ ấy, cô đứng tại một con đường vừa hẹp vừa dài, đầu đường có hai người khác. Họ quay lưng về phía cô, không nhìn rõ diện mạo của họ ra sao. Nhưng Nguyễn Lập Đông nhận ra, đó là bố mẹ cô.
Cô hét “bố, mẹ” rồi chạy về phía họ. Nhưng dường như con đường ấy không có điểm dừng, dài vô tận. Bất luận cô có chạy thế nào cũng không thể chạy tới bên cạnh họ. Cuối cùng, cô vấp ngã, đập đầu xuống vô cùng đau đớn. Cô bật khóc, miệng vẫn còn gọi bố.
Cận Hoài Lý ngồi bên giường, nhìn người đang mông lung, nửa mê nửa tỉnh, trong lòng đau khổ vô cùng: Mình giống chú đến vậy ư? Sao cứ gọi mình như thế chứ?
“Anh là Cận Hoài Lý…” Anh ai oán nhìn người vừa tỉnh giấc, “Lần sau không được bừa bãi như thế, suýt nữa thì em bị chấn động não rồi đấy”.
“Biết rồi, cũng tại em tức giận kẻ kia cậy lớn bắt nạt nhỏ. Đúng rồi, nguyên nhân chúng ức hiếp Kim Tử Thanh là gì?”
“Hình như có liên quan đến anh rể cũ của em.”
Vì khách sạn của bố thằng bé tên Mã Tiểu Đạc đó bị Kim Xán mua đứt nên nó mới nói chuyện với Kim Tử Thanh bằng giọng thù địch.
Sau khi làm rõ mọi chuyện, Nguyễn Lập Đông tỏ vẻ khinh thường, “Tay Kim Xán đó chẳng làm được chuyện gì nên hồn, xem ra mấy ngày tới không thể để anh ta tham gia đại hội thể dục thể thao của Tiểu Kim Tử được!”.
Nói thì nói vậy, nhưng Kim Xán vẫn tới tham gia như đã hẹn.
Hôm đó, Kim Tử Thanh cực kỳ sung sướng, khi giành được hai giải nhất chạy ngắn 200 mét và tiếp sức 400 mét, còn cậu bạn Mã Tiểu Đạc kia thì lại khóc mếu, nguyên nhân vì bố thằng bé không tới như đã hẹn.
Người vừa nói câu “Đáng đời” là Nguyễn Lập Đông không thể nào ngờ, chỉ vài ngày sau khi Đại hội kết thúc, cô lại nhận được tin bố của Mã Tiểu Đạc mất tích từ Vạn Phong.