Hỏa Diễm Nhung Trang (Ngọn Lửa Quân Phục)



Thứ kia thoạt nhìn rất giống thủy ngân - màu trắng bạc, là kim loại sền sệt ở trạng thái lỏng. Nhậm Diệc cũng không biết tại sao lại đổ thủy ngân lên ống dẫn ga, nhưng chắc chắn là có dụng ý khó lường, tâm địa hiểm ác. Anh vừa lấy giẻ lau trên quầy, vừa kêu lên: "Kiểm tra xem tất cả các van ga đóng cả chưa, còn lửa trần thì tắt hết đi, gọi 119, nhanh lên một chút."

Bọn họ đã ngửi được mùi ga thoang thoảng trong không khí, không biết là bếp sau đều có mùi như vậy hay là bị rò rỉ. Nói chung, thần kinh của tất cả mọi người đều căng thẳng. Dù van đóng, trong đường ống vẫn còn rất nhiều khí ga, gặp phải ngọn lửa trần đều có nguy cơ nổ tung.

Mấy đầu bếp lần lượt hành động.

Nghiêm Giác đeo găng tay đầu bếp, cẩn thận lau chỗ thủy ngân, thấy màu sắc của đường ống rõ ràng là khác so với chu vi xung quanh, lại còn lộ vết nứt nẻ, anh ta trầm giọng nói: "Hẳn là bị ăn mòn, cũng may mà phát hiện sớm."

Hai người rét lạnh toàn thân, nỗi sợ hãi lớn lao cứ như một bàn tay vô hình, trong nháy mắt đã siết chặt trái tim của mỗi người. Nếu Cung Ứng Huyền không đến, hay không phát hiện người đàn ông khả nghi kia, hoặc ga ở đây bị rò rỉ, nhà bếp đâu đâu cũng có lửa bùng lên, nếu như...

Trên đời này chẳng có hai chữ "nếu như", hậu quả kia khiến bọn họ sợ hãi mỗi khi nhớ lại.

Nhậm Diệc lau mồ hôi lạnh trên trán, cắn răng nói: "Thể nào cũng còn mấy chỗ nữa, mau mau kiểm tra thêm một lần đi."

Lại có thêm mấy trung đội trưởng lao vào nhà bếp, Nhậm Diệc mô tả sơ qua tình huống, cử bọn họ kiểm tra từng đường ống dẫn ga một.

Cuối cùng lại phát hiện ra xung quanh chỗ nào cũng bị dội thủy ngân, còn có hai, ba chỗ bị dội rất vội, rớt trên mặt đất. Có hai chỗ đường ống đã xuất hiện vết nứt, Nghiêm Giác thậm chí không dám dùng tay chạm, dùng khăn giấy lau từng li từng tí một, anh ta cẩn thận dùng giẻ quấn quanh từng đường ống. Giẻ vẫn không đủ thì phải quấn bằng mấy cuộn giấy vệ sinh đã được thấm nước.

Mấy trung đội trưởng đều tỉ mỉ kiểm tra khắp nhà bếp một lượt.

Không lâu sau đó, tiếng còi xe cảnh sát và xe cứu thương vang lên khắp nơi.

Xác nhận nhà bếp tạm thời không còn nguy hiểm, Nhậm Diệc và Nghiêm Giác liếc nhau, lòng vẫn còn sợ hãi.

Nghiêm Giác nghiêm mặt, quệt mồ hôi trên trán: "Đây không phải là... Người của tổ chức tà giáo mà cậu bảo làm ra chứ."

"Xét từ mánh khóe đến mục tiêu, rất có khả năng là vậy."

Nghiêm Giác "Đệt" một tiếng: "Vừa nãy nếu nổ thật, cái đ*, thật con mẹ nó..."

Vì lý do bảo mật, Nhậm Diệc không thể kể chuyện ở concert cho Nghiêm Giác. Chính vì đã trải qua chuyện ở concert, anh cũng không mấy bất ngờ bởi sự mất trí của đám người này nữa, anh chỉ sợ thôi. Điều càng khiến anh sợ hơn, đó là đám người này có năng lực, chí hướng lẫn mục tiêu để gây ra chuyện còn đáng sợ hơn.

Mà cho đến nay bọn chúng vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, một ngày chưa sa lưới, sẽ không một ai có thể ngủ ngon giấc.

"Tôi biết tại sao cậu không thể đi lại một mình rồi." Nghiêm Giác trầm giọng nói, "Chuyện còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng của tôi."

"Đáng lẽ ra tôi không nên đi liên hoan, suýt nữa thì làm liên lụy mọi người." Nhậm Diệc lau mặt một cái, sắc mặt âm u, ánh mắt không ngừng ảm đạm.

Mặc dù anh đã biết trước mình có thể sẽ trở thành mục tiêu của Tử Diễm, nhưng đây cũng chỉ là một loại suy đoán căn cứ vào lời uy hiếp của hắn mà thôi. Tuy bọn họ đã dốc sức ngăn ngừa tai họa, sinh hoạt của anh vẫn không có nhiều thay đổi. Nhưng đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên sự uy hiếp này đã hóa thành sự thực, anh đúng là mục tiêu của Tử Diễm.

Nhận thức "Có người muốn giết mình nên đã ra tay" này là đả kích lớn lao với bất cứ ai, gánh nặng từ áp lực tâm lý cũng trở nên quá tải, huống hồ Nhậm Diệc vốn đã làm một ngành nghề với rủi ro rất cao, quả nhiên là cho tên lưu manh rất nhiều cơ hội.

Nghiêm Giác nghiêm mặt nói: "Cậu không được phép có suy nghĩ như vậy. Đây là lỗi của kẻ xấu, không phải của cậu. Nếu như không phải cậu vẫn hỗ trợ cảnh sát, bọn chúng ắt sẽ không nhắm vào cậu. Cậu chỉ làm một chuyện lính cứu hỏa cần làm thôi mà."

Nhậm Diệc gượng cười; "Tin cảnh sát đi, sớm muộn gì cũng bắt được bọn chúng thôi, tôi cũng sẽ không bị hù dọa đâu."

Nghiêm Giác vỗ vai Nhậm Diệc: "Không biết cậu cảnh sát ấy bắt được tên kia chưa, chúng ta đi xem một chút đi."

"Chắc chắn là bắt được."

"Cậu tự tin về cậu ta thế." Nghiêm Giác nhíu mày, "Thế thì, cậu ta vốn cố tình đến bảo vệ cậu à?"

"Cứ coi là thế đi, hồi đầu sự cố có liên hệ với vụ án là do tôi xuất cảnh, cậu ấy đến điều tra, hợp tác thêm rất nhiều lần, rồi tôi bèn toàn lực trợ giúp họ phá án."

Cả con phố đều bị thu hút bởi sự khác lạ của tiệm đồ nướng với xe cảnh sát và xe cứu thương bên ngoài, người qua đường chen chúc hỏi dò xem đã xảy ra chuyện gì, nhưng không ai có được đáp án.

Hai người đi ra đường, thấy những xe cảnh sát chắn ngang cả một con phố. Ánh sáng từ những chiếc đèn đỏ của xe cảnh sát và xe cứu thương phát ra trong màn đêm khiến người ta sốt sắng. Nhậm Diệc bỗng lo lắng, chạy theo xe cảnh sát.

Từ xa xa, Nhậm Diệc nhìn thấy Cung Ứng Huyền nổi bật giữa đám người, phát hiện hắn vẫn bình an vô sự mới yên lòng.

Cung Ứng Huyền cũng nhìn thấy Nhậm Diệc, hắn rảo bước tới, đánh giá Nhậm Diệc từ trên xuống dưới một hồi: "Anh không sao chứ?"

"Không sao." Nhậm Diệc truy hỏi, "Có bắt được không?"

Hai mắt Cung Ứng Huyền đỏ ngầu, nghiến răng nói: "Hắn chạy đến lối dành cho người đi bộ, bị xe cán, tử vong tại chỗ."

Nhậm Diệc hít sâu một hơi.

"Tình huống bên trong tiệm đồ nướng sao rồi? Lại là thuốc nổ à?"

Nhậm Diệc nói: "Cậu qua xem một chút đi."

Cung Ứng Huyền đưa theo mấy cảnh sát về tiệm thu thập bằng chứng, hắn đi cùng Nhậm Diệc và Nghiêm Giác ra bếp sau.

Lúc nhìn thấy dấu vết trên ống dẫn ga và vệt kim loại lỏng trên giẻ lau, sắc mặt Cung Ứng Huyền càng u ám.

"Thủy ngân còn có thể ăn mòn kim loại sao?"

"Đây không phải thủy ngân." Cung Ứng Huyền nói, "Thủy ngân có thể ăn mòn nhôm, đồng, với vàng với mấy cái có độ cứng không cao, nhưng tác động lên vật liệu như thép thì rất ít, đây là Gali* ở trạng thái lỏng, trông rất giống thủy ngân."

"Gali..."

"Gali có thể hợp kim hóa* kim loại." Cung Ứng Huyền vươn tay ấn xuống một thành ống đã bị ăn mòn, vật liệu bằng thép cứng rắn kia cứ thế mà bị nghiền nát như đậu hũ!

Mọi người đều kinh hãi khi nhìn thấy.

Cung Ứng Huyền quay đầu nhìn Nhậm Diệc, ánh mắt mơ hồ lộ ra vẻ hoảng sợ: "Hôm nay các anh liên hoan là quyết định mới đây à?"

"Ừ."

"Vậy chứng tỏ có người theo dõi anh, thời gian ăn tổng cộng là bao lâu."

Nghiêm Giác nhìn qua đồng hồ: "Gần ba tiếng."

"Thời gian không đủ lâu, việc chuẩn bị cũng hơi vội vàng. Người được phái tới rất có thể là lần đầu làm chuyện này, mới một chút đã bị tôi nhìn ra sơ hở rồi. Điều này rất không phù hợp với tác phong làm việc của Tử Diễm với Bạch Diễm, buổi concert bọn chúng thực hiện chuẩn bị vô cùng đầy đủ, thậm chí còn tiến hành thâm nhập nghiên cứu bản thiết kế của sân vận động nữa. Đây chứng tỏ bọn chúng là những tên tội phạm tỉ mỉ và có kế hoạch, nhưng lần phạm tội này cực kỳ cẩu thả. Đầu tiên là liều lĩnh tiến vào bếp sẽ gây nghi ngờ, không thể nghiên cứu địa hình từ trước, mặc dù thành công trảnh thủ đổ Gali vào đường ống ga, nhưng cũng bởi lấm la lấm lét, cũng có khả năng sẽ bị phát hiện. Tất cả những điều này đã chứng minh bọn chúng tức nước vỡ bờ."

"Bởi vì các cậu phát hiện sân chơi và thân phận của Bạch Diễm?"

"Không chỉ có vậy, trước khi tôi qua đây, chúng tôi đã đóng băng nguồn tiền của Bạch Diễm rồi. Sau khi phát lệnh truy nã thì đã tìm tới chỗ ở của hắn, nhiều lần camera đã bắt gặp bóng dáng của hắn. Hắn ở ngay trong thành phố thôi, hơn nữa bởi chúng tôi đã tiến hành phong tỏa giao thông, hắn gần như không có khả năng trốn khỏi thành phố, sa lưới chỉ là chuyện sớm muộn."

"Vậy thì tốt quá!" Nghiêm Giác nói.

Cung Ứng Huyền lo lắng: "Tôi chỉ lo sau khi Bạch Diễm nhận ra bản thân hết đường chạy trốn, sẽ càng trả thù dữ hơn, chuyện lần này chính là một ví dụ, tên này quá nguy hiểm." Cung Ứng Huyền nhìn Nhậm Diệc, "Tôi phải xin cho anh lệnh bảo vệ an toàn cá nhân."

"Chuyện này..." Nhậm Diệc do dự một hồi, "Thôi được."

Cung Ứng Huyền bàn giao vài câu với người đồng nghiệp bên cạnh: "Đi thôi, tôi đưa anh về."

"Tôi phải giải thích với bên cứu hỏa kia một chút."

Nghiêm Giác nói: "Cậu đi đi, để tôi xử lý."

Cung Ứng Huyền cũng không hề liếc Nghiêm Giác lấy một cái, kéo Nhậm Diệc: "Đi."

Nhậm Diệc vẫy tay với Nghiêm Giác: "Vất vả cho anh rồi."

Cung Ứng Huyền nhanh chóng kéo Nhậm Diệc rời đi.

Trở lại trên xe, hai người im lặng hồi lâu.

Cung Ứng Huyền mệt mỏi nằm nhoài trên vô lăng, cằm bạnh ra, ngón tay thon dài siết chặt lấy vô lăng.

Nhậm Diệc xoa đầu Cung Ứng Huyền, dịu dàng nói: "Tôi biết cậu rất không cam lòng, nhưng đêm nay cậu đã cứu rất nhiều người."

"Hắn cố tình chạy vào đoàn xe." Cung Ứng Huyền nói giọng khàn khàn, "Rốt cuộc kiểu ma lực tẩy não thế nào mới có thể khiến người ta làm ra những chuyện như vậy chứ."

"Chờ bắt được Tử Diễm là biết."

Cung Ứng Huyền quay đầu đi, nhìn Nhậm Diệc không chớp mắt dưới ánh đèn lờ mờ: "Bọn chúng muốn giết anh, nếu hôm nay không có tôi, bọn chúng có thể đã thành công rồi."

Trong lòng Nhậm Diệc cũng rất hoảng loạn, nhưng anh vẫn giả vờ bình tĩnh động viên Cung Ứng Huyền: "Bởi thế nên ông trời đã gửi cậu đến đây, chúng ta đều sẽ sống tốt, dù là ở buổi concert hay là ở đây, tất cả đều chứng minh cái ác không thể thắng được cái thiện."

"Tôi không tin những chuyện này."

"Vậy cậu tin chính mình đi." Nhậm Diệc trịnh trọng nói, "Trước sau gì tôi cũng tin tưởng cậu, tin tưởng cậu sẽ đưa bọn chúng ra tới trước vành móng ngựa trước khi bọn chúng gây thêm càng nhiều thiệt hại, cậu sẽ cứu tất cả mọi người, và cả chính cậu nữa."

Cung Ứng Huyền sững sờ.

Nhậm Diệc nói từng chữ một: "Cậu sẽ bước ra khỏi ngọn lửa dữ dội kia."

Cung Ứng Huyền đột ngột rướn người qua, mạnh mẽ ôm lấy Nhậm Diệc, thân hình cao lớn của hắn run lên như một đứa trẻ.

Mũi Nhậm Diệc đau xót, cũng ôm chặt lại, khẽ khàng vuốt lưng hắn.

Đây là một cái ôm tràn đầy sự dịu dàng vô hạn, bọn họ thông nhịp đập nơi con tim để trao nhau sự quan tâm và vỗ về an ủi.

Thật lâu sau, Cung Ứng Huyền mới bình phục tâm tình, hắn hơi ngượng ngùng buông Nhậm Diệc ra, thấp giọng nói: "Hẳn là hôm nay anh cũng sợ lắm."

Nhậm Diệc sờ mũi: "Nghĩ mà sợ, giả sử ngay cả không chỉ là tôi, lúc đó bên trong tiệm nhiều trung đội trưởng như vậy, nổ thật thì thành tin tức quốc tế mất."

"Nếu sân vận động Hồng Lâm mà nổ thì cũng thành tin quốc tế thôi."

Nhậm Diệc cười khổ một tiếng: "Ừ nhỉ."

"Sau này sẽ có cảnh sát bảo vệ anh suốt 24 tiếng, tuần tra ở vùng xung quanh trung đội của anh. Trong khoảng thời gian này, anh đừng nên rời khỏi trung đội, tôi sẽ cố gắng hết sức để nhanh bắt được Bạch Diễm."

"Nhưng cũng có khi phải xuất cảnh mà."

Cung Ứng Huyền hờn giận nói: "Lúc này anh còn muốn xuất cảnh cái gì."

"Không phải cậu cũng xuất hiện ở đó sao."

Cung Ứng Huyền á khẩu không trả lời được.

"Tôi cũng rất lo lắng cho cậu, thật ra hiện giờ người Bạch Diễm hận nhất hẳn là cậu, chỉ có điều tính cảnh giác của cậu cao quá, lại có súng, không tiện ra tay." Nhậm Diệc nhìn Cung Ứng Huyền, "Tôi cũng rất mong cậu cứ ở trong pháo đài nhiều tầng an ninh kia, đừng ra ngoài. Tuy chưa chắc cậu đã làm, tôi cũng thế, tôi không thể trốn đi một mình, để những người anh em của mình đi đương đầu với nguy hiểm được."

Cung Ứng Huyền lườm nguýt Nhậm Diệc: "Anh không thể nghe lời chút được à."

Nhậm Diệc cười nói: "Những cái khác thì tôi có thể nghe được, riêng cái này thì không, đây là chức trách của tôi."

Lồng ngực Cung Ứng Huyền phập phồng kịch liệt.

"Đi thôi, đưa tôi về trung đội đi."

Cung Ứng Huyền không suy suyển, rõ ràng đang tức giận.

Nhậm Diệc đột nhiên mềm oặt ngã lên bả vai của Cung Ứng Huyền, nũng nịu nói, "Có cảnh sát Cung anh tuấn uy vũ bảo vệ, giờ đây tôi tràn ngập cảm giác an toàn."

Cung Ứng Huyền nhịn không được, phì cười.

*Chú thích:

Gali (Gallium): Là một màu bạc ánh kim, gali cứng và giòn ở nhiệt độ thấp nhưng hóa lỏng rất dễ dàng, chỉ cao hơn một chút (29,8 °C) và vì thế nó sẽ nóng chảy khi nằm trong lòng bàn tay của người. Gali cũng ăn mòn phần lớn các kim loại khác bằng cách khuếch tán vào trong lưới tinh thể kim loại của chúng, khiến chúng trở nên rất giòn (cũng là "hợp kim hóa" mà Cung Ứng Huyền nói ở trên).

Hình ảnh đây, chắc mọi người cũng thấy nhiều video về thí nghiệm này rồi ^^

"Hình

- ----


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui