Hỏa Diễm Nhung Trang (Ngọn Lửa Quân Phục)

Nhậm Diệc đỗ lại ở bãi đậu xe xong thì hồi lâu vẫn không xuống xe, thay vào đó anh hạ cửa xe xuống, đốt một điếu thuốc rồi chầm chậm hút.

Trên đường trở về, anh vẫn nhiều lần ngẫm nghĩ lại lời của Trịnh Bồi, càng nghĩ lại càng khó chịu.

Để chứng thực thì thật ra rất đơn giản, chỉ cần lên hỏi Cung Ứng Huyền một chút là được, vấn đề then chốt là anh sẽ nhận được một đáp án thế nào đây?

Ngay cả khi Trịnh Bồi không nói với anh những điều đó, anh cũng mơ hồ cảm giác được Cung Ứng Huyền vẫn có gì đó giấu mình. Anh biết ai cũng có nỗi lo âu và khó xử riêng, không phải ai cũng chia sẻ mọi chuyện được cho người khác, nhưng nếu chuyện Trương Văn là thật, anh cũng khó có thể nguôi ngoai.

Giả sử Cung Ứng Huyền đã biết Trương Văn có vấn đề từ lâu, vậy tại sao lại không nói với anh? Nếu vạch trần được người này sớm một chút, vụ án tiểu khu An Gia sẽ không bị phán là tai nạn ngay từ đầu, anh cũng không phải gặp bão táp từ dư luận lớn đến vậy, làm liên lụy đến toàn bộ trung đội, thậm chí cả trung đoàn cũng vì anh mà chịu ảnh hưởng trái chiều. Đương nhiên anh cũng không biết tuyến thời gian cụ thể, biết đâu khi Cung Ứng Huyền phát hiện ra chuyện này thì dư luận đã mất kiểm soát rồi.

Chẳng qua, sau khi Cung Ứng Huyền biết mà cung cấp thông tin này cho tổ điều tra của trung đoàn, kết quả điều tra của anh cũng có thể khác đi hơn nửa, với cả như Trịnh Bồi đã từng nói, Thái Cường có thể sẽ không bị thương.

Cung Ứng Huyền đã biết từ lâu rồi nhưng vẫn không hé răng một lời ư? Tại sao? Vì để không đánh rắn động cỏ? Hay là nhằm câu được một con cá lớn hơn?

Nghĩ theo lý trí thì hẳn là Cung Ứng Huyền có lý do riêng, chẳng qua sau chuyện của cha anh, anh khó tránh khỏi trở nên nhạy cảm, bất an, và ngờ vực.

Nhậm Diệc liếc mắt nhìn mấy cái túi lớn bày đầy ở ghế sau, ánh mắt dần tối lại.

Những thứ này đều được mua theo yêu cầu của Cung Ứng Huyền, đột nhiên anh có chút do dự. Anh không biết bản thân làm vậy có thật đang giúp Cung Ứng Huyền hay không, dù sao những điều bây giờ hắn làm rất có khả năng là phạm pháp.

Đó là người anh yêu, anh nên lựa chọn hoài nghi, hay là tin tưởng?


Rối ren nửa ngày, Nhậm Diệc vẫn lựa chọn tạm thời trốn tránh.

Bất luận bọn họ đang phải đối mặt với khó khăn tới đâu, chuyện tình nguyện đôi bên này lại như một chiếc Định Hải Thần Châm*, khiến trái tim anh vững vàng mà ổn định. Anh chỉ sợ nếu mình đích thân đi hỏi mà đáp án lại không như mong muốn, lòng biển này sẽ dấy lên sóng gió bất an một lần nữa.

(*Định Hải Thần Châm - được biết tới là gậy như ý của Tôn Ngộ Không trong Tây Du Ký, nhờ có sự lợi hại của nó mà Tôn Ngộ Không đã tung hoành ngang dọc, đại náo thiên cung)

Anh tự thuyết phục chính mình rằng chuyện quan trọng nhất trước mắt là giúp Cung Ứng Huyền bắt kẻ xấu đã. Trên điểm mấu chốt này, anh không muốn lại tăng thêm gánh nặng tâm lý cho hắn, tất cả cứ chờ cửa ải sinh tử khó khăn này qua rồi nói sau vậy.

Sau khi hạ quyết tâm, Nhậm Diệc xách theo túi lớn túi nhỏ rồi bước lên lầu.

Lúc về tới nhà, Nhậm Diệc phát hiện phòng vệ sinh kia đã được Cung Ứng Huyền biến thành một phòng thí nghiệm lâm thời. Còn hắn lại đi ra từ một phòng tắm khác ra, vừa mới tắm xong, mái tóc còn sũng nước buông xuống, dán vào hai gò má, ngay cả trên lông mi cũng dính những giọt nước tinh tế, da dẻ trắng ngần trong suốt đến mức gần như thấy được cả mạch máu, hấp dẫn đến mức không cách nào hình dung được.

"Về rồi à." Cung Ứng Huyền vừa lau tóc vừa nói, "Hôm nay có ai liên hệ anh không?"

Trong lòng Nhậm Diệc căng thẳng, không hiểu sao tự dưng thấy chột dạ, nhưng tại sao anh lại thấy chột dạ nhỉ?

Chẳng qua nghĩ ngợi một hồi thì Cung Ứng Huyền cũng đâu thể đoán được ngay cả việc Trịnh Bồi gọi điện cho anh, chắc là chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi, dù gì đã là người bình thường, cả ngày cũng chẳng thể ngay cả một cuộc gọi cũng không có được.

Nhưng chỉ từ một khắc do dự này, Cung Ứng Huyền đã phát hiện được manh mối trên gương mặt Nhậm Diệc - vốn dĩ gương mặt anh không giấu nổi tâm trạng.

"Cảnh sát liên hệ anh à?" Cung Ứng Huyền nhìn chăm chú vào mắt Nhậm Diệc, "Bọn họ nghi ngờ anh sao?"


Nhậm Diệc gật đầu: "Hỏi hai ngày nay anh làm gì, có thấy em không, điện thoại di động chắc cũng có cài đặt chế độ định vị, nên anh đã ném đi rồi."

"Ừ, anh làm đúng. Nếu bọn họ hoài nghi anh thì tìm tới tận đây chỉ là vấn đề thời gian thôi." Cung Ứng Huyền hít sâu một hơi, "Không thể nán lại đây nữa, xe anh cũng không lái được, em phải đi thôi." Hắn nói xong liền sắp xếp đồ đạc vào vali.

"Được, đi đâu?"

Cung Ứng Huyền thu dọn đồ đạc xong thì đứng lên nói: "Lát nữa anh giúp em bắt một chiếc taxi trên đường, rồi anh về đi."

Nhậm Diệc ngẩn người: "Đi về? Em bảo anh đi về? Em muốn tự mình đi sao?"

"Đương nhiên, nếu bọn họ xác định anh đi cùng em, anh cũng sẽ bị liên lụy."

Nhậm Diệc lập tức nổi giận: "Lúc em tới tìm anh thì chưa từng nghĩ tới điểm này chắc? Hiện giờ còn mẹ nó sợ anh bị liên lụy?"

Cung Ứng Huyền vuốt ve gương mặt Nhậm Diệc: "Đâu có giống nhau, nhỡ bị cảnh sát tìm ra chứng cứ xác thực, anh sẽ gặp rắc rối lắm đó."

"Anh còn có thể gặp rắc rối gì được nữa?" Nhậm Diệc kích động đến mức khó diễn tả, "Có một thằng biến thái thần kinh muốn giết anh, rồi hại chết người anh em của anh, thậm chí còn thiêu chết người ngay trước mặt anh. Anh thì bị đình chức, thậm chí còn có khả năng bị giáng chức hoặc là chuyển công tác luôn. Bây giờ em lại bị truy nã, anh cmn cũng đã mốc meo đến nhường này rồi, anh còn sợ cái gì nữa? Bây giờ anh chỉ sợ em gặp chuyện thôi!" Nói đến lời cuối cùng, Nhậm Diệc gần như đang rống lên.

Đôi mày kiếm của Cung Ứng Huyền nhướng lên, cảm xúc trong mắt khiến người ta cảm thấy nặng nề không thôi, hắn nhẹ giọng nói: "Nhậm Diệc, anh phải trải qua những điều này hầu hết là do em làm liên lụy, em cảm thấy..." Hắn mím môi, "Em muốn tốt cho anh, nghĩ trăm phương ngàn kế chỉ vì muốn tốt cho anh, nhưng lại toàn chữa lành thành xấu, trái lại còn khiến anh bị nguy hiểm hơn."


Nhậm Diệc phát hiện căn bản mình không chịu được khi Cung Ứng Huyền nhún nhường, chỉ cần hắn bày ra vẻ mặt khổ sở và oan ức ấy, ngay cả nói cao giọng một câu anh cũng không nỡ, anh cảm giác sao mình lại yếu thế vậy chứ.

Nhậm Diệc thở dài: "Em đừng nghĩ thế, ngay cả không có em thì Tử Diễm vẫn sẽ nhìn chòng chọc vào anh, anh phá hỏng nhiều chuyện của hắn ta vậy mà. Dù thế nào đi chăng nữa, xưa nay anh cũng chưa từng cảm thấy em liên lụy tới anh."

Cung Ứng Huyền dùng ánh mắt miêu tả từng tấc ngũ quan của Nhậm Diệc: "Anh là người em muốn bảo vệ nhất, nhưng cũng tại em mà anh toàn đặt mình vào nguy hiểm. Đây là cuộc quyết đấu cuối cùng của em với Tử Diễm, em không thể để anh bị cuốn vào nữa. Anh đã giúp em nhiều lắm rồi, anh nên về đi."

"Anh nhất định phải biết em được an toàn bất cứ lúc nào, không thì là đâu anh cũng không đi." Nhậm Diệc nói, "Không phải em muốn đi tìm Hoàng Diễm ư, để anh đi cùng em, ít ra em cũng có người trợ giúp."

"Không được." Cung Ứng Huyền từ chối, "Anh tuyệt đối không được đi, bất luận anh nói cái gì, làm cái gì, anh cũng không được đi."

"Anh đã giúp em chuẩn bị đến cả nước này rồi còn gì." Nhậm Diệc chỉ vào những trang bị đó của bọn họ, "Anh không muốn để em một mình..."

Cung Ứng Huyền đột ngột giữ lấy gáy Nhậm Diệc, mạnh mẽ hôn anh.

Nhậm Diệc mở to mắt, một mặt cảm thấy đây không phải thời điểm để thân mật, một mặt lại vô cùng khao khát - không phải anh khát vọng bản thân hành động thân mật, mà là việc ở bên Cung Ứng Huyền từng giây từng phút - bất luận là làm gì.

Cung Ứng Huyền áp Nhậm Diệc vào tường, trực tiếp hôn anh đến mức não bộ thiếu dưỡng, hai gò má ửng đỏ.

Nhậm Diệc ôm lấy cổ Cung Ứng Huyền, mơ màng nói: "Để anh đi với em đi."

Cung Ứng Huyền không nói năng gì, chỉ là ôm lấy Nhậm Diệc, xoay người đặt anh trên ghế sa lông...

- ---

Nhậm Diệc tỉnh lại trong cơn đau nhức toàn thân.


Anh híp mắt lại nhìn ra ngoài cửa sổ thì phát hiện trời vẫn chưa tối hẳn, ước chừng chỉ tầm khoảng năm, sáu giờ chiều thôi, thế thì anh ngủ cũng không tính là lâu lắm.

Không, cũng không phải anh ngủ thiếp đi, mà là... ngất đi, trải nghiệm bị làm đến ngất đi này thực sự có thể đứng đầu bảng những điều nhục nhã nhất đời anh, cái tên cầm thú Cung Ứng Huyền này...

Cung Ứng Huyền!

Nhậm Diệc kích động lật nhào người, muốn đứng dậy khỏi giường, kết quả suýt nữa thì lăn xuống. Anh đỡ lấy mép giường, đi xuống, rồi tới phòng khách.

Cho dù đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, nhưng nhìn thấy gian nhà trống vắng kia, Nhậm Diệc vẫn trở nên khó chịu.

Có lẽ Cung Ứng Huyền vì sự an toàn của anh, cũng có thể là nguyên nhân khác, nhưng anh đã sớm không thể làm ngơ nữa rồi.

Anh đi tới trước ghế sa lông, nhặt áo khoác của mình lên, lấy ra một chiếc điện thoại nhỏ giống chiếc Nokia đời cũ.

Một phần máy theo dõi này là anh mua ở cửa hàng cơ khí, phần còn lại là trong đống đồ kia mà anh mua.

Khi anh bật điện thoại lên thì có thể thấy tuyến đường xanh đỏ của thành phố này, cùng với một con trỏ màu vàng đang di động trên màn hình.

Anh nhịn không hỏi không có nghĩa là chẳng hay biết gì, anh đã sớm dự tới việc Cung Ứng Huyền sẽ không dẫn mình đi cùng, đặc biệt là sau hai lần hỏi Bạch Diễm đang ở đâu, hắn vẫn không trả lời anh.

Đây là một trận chiến, nhưng anh sẽ không để Cung Ứng Huyền lăn xả chiến đấu một mình.

Nhậm Diệc bấm điện thoại của Khúc Dương Ba, nhờ y hẹn giúp Khưu Ngôn. Sau đó, anh thay quần áo khác, mò mẫm một con dao gọt hoa quả trên bếp rồi lận vào người, ra cửa không chút do dự.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận