Hỏa Diễm Nhung Trang (Ngọn Lửa Quân Phục)

Edit: Yue

Beta: Cy

Sáng sớm ngày hôm sau, hai người đều tỉnh giấc từ rất sớm. Nhậm Diệc chạy quanh vườn hoa nhà Cung Ứng Huyền vài vòng, lúc trở lại là vừa kịp ăn bữa sáng.

Nhìn thấy cung Ứng Huyền, mắt Nhậm Diệc sáng lên.

Hắn đã ăn mặc chỉnh tề - trên người diện âu phục, hạ thân đắp kín chăn. Do vết thương ở chân của hắn chưa lành nên không thể mặc quần bó, nhưng dù đang mang bộ dáng bệnh nhân này, hắn vẫn có vẻ đàng hoàng trịnh trọng, thong dong cao quý, không khiến người ta liên tưởng tới người ốm yếu chút nào. Tóc của hắn cũng vuốt lên bằng keo xịt tóc giống ngày thường đi làm, chỉ dư lại một chút tóc mái. Sắc mặt cũng không còn tái nhợt như mấy ngày trước đây, mà rõ ràng có sắc máu mỏng manh, đôi mắt cũng không mờ mịt dại ra nữa, giữa ánh nhìn là sự sắc bén, thâm trầm và sáng suốt.

Cung Ứng Huyền thấy Nhậm Diệc thì nụ cười còn chưa từ tâm tới khóe môi, tay đã vươn về phía anh trước.

Nhậm Diệc cũng nắm chặt lại tay hắn một cách tự nhiên.

Bác Thịnh cười tủm tỉm nhìn bọn họ, thậm chí còn có chút tự say mê.

Lúc trước Nhậm Diệc còn cảm thấy hơi lúng túng, mới đầu anh còn tưởng bác Thịnh không biết mối quan hệ giữa bọn họ, không ngờ người ta hỏa nhãn kim tinh, chưa cần Khưu Ngôn nhắc đã tự nhìn ra từ lâu rồi, thế nên Nhậm Diệc cũng thản nhiên theo.

"Chạy mấy vòng thế?"

"Chắc là mười mấy vòng, quên đếm rồi." Trời nóng, Nhậm Diệc tự nhiên vén vạt áo lên lau mồ hôi trên mặt. Bọn họ chạy bộ ở trung đội hằng ngày đều lau như thế, không mấy để ý, nhất thời cũng đã quên động tác này bất lịch sự nhường nào.

Bác Thịnh xoay người, lấy khăn tắm cho anh.

Cung Ứng Huyền ngồi trên xe lăn, ngang tầm mắt của hắn chính là eo lưng của Nhậm Diệc. Hắn tận mắt thấy từng giọt mồ hôi lấp lánh trong suốt kia chập trùng chảy dài xuống từ bả vai, chảy qua vòng eo thon gọn màu mật ong, tựa như khe suối chảy xuống thung lũng, nước thiên nhiên chảy dọc vách tường. Chúng một đường uốn lượn trượt xuống, thế nước lớn thì trượt nhất nhanh, nhỏ thì không nhanh cũng chẳng chậm, nhưng cuối cùng trăm sông đổ về một biển, đều thuận thế tụ về nơi trũng nhất - hẻm núi được hình thành do bờ mông ngạo nghễ vểnh lên.

"..."

"Đội trưởng Nhậm, lấy khăn mà lau." Bác Thịnh rất nhanh đã trở lại.

Bác Thịnh quan tâm nhìn Cung Ứng Huyền: "Thiếu gia, có phải cậu cũng nóng lắm không? Không thì đừng mặc âu phục nữa, mặt cậu đỏ hết rồi kìa."

"Tôi không nóng." Cung Ứng Huyền gần như là tức đến nổ phổi mà kéo áo phông thể thao của Nhậm Diệc xuống, "Nhiều người tấp nập ra vào như vậy, anh tốc áo làm cái gì." Giúp việc nhà hắn không ít, mà phần lớn lại là nữ, đây hẳn là phải liên tưởng ra bao nhiêu hình ảnh không thích hợp! Hắn không vui khi để bất cứ ai nhìn thấy, nhìn đến... bất cứ dáng vẻ nào của Nhậm Diệc.

Nhậm Diệc hoàn toàn không ý thức được Cung Ứng Huyền đang suy nghĩ gì, nhưng lại phát hiện thế này quả thực rất bất nhã, đặc biệt là ở trước mặt một người để ý mặt mũi như hắn. Anh ngại ngùng cười cười: "Em ăn trước đi, anh đi tắm nước mát với thay quần áo."

Bác Thịnh ở một bên vừa cắt sandwich cho Cung Ứng Huyền, vừa nói: "Thiếu gia à, đội trưởng Nhậm sau này đều ở đây có được không?"

"Không được đâu, thế thì thiên vị quá."


Bác Thịnh có chút thất vọng: "Đầu bếp của chúng ta nghẹn hỏng rồi."

"Hả?"

"Cậu trả thù lao nhiều là một chuyện, nhưng người ta cũng muốn phát huy tay nghề mà. Có đội trưởng Nhậm ở đây, bọn họ đều cố hết sức để biến tấu đa dạng các món ăn, cậu..."

Cung Ứng Huyền nhìn sandwich của chính mình, hắn đã ăn mười mấy năm, đột nhiên lại cảm thấy hình như đúng là có chút nhạt nhẽo. Hắn nói: "Vậy hôm nay tôi sẽ húp cháo, giống Nhậm Diệc ấy."

"A?" Bác Thịnh kinh ngạc đến ngây người.

"Sau này tôi sẽ bắt đầu ăn đồ nóng, à không, ấm thôi, đừng có nóng quá, không muốn nóng quá đâu, bắt đầu từ ấm thôi."

Bác Thịnh vui vẻ nói: "Có thật không!"

Cung Ứng Huyền chưa nói cho bác Thịnh là dưới sự dỗ dành của Nhậm Diệc, ngay cả loại đồ ăn từ trước nghe đã mặt đã biến sắc như lẩu hay mì đều đã ăn rồi, tuy đều là thổi nguội. Nói chung, hiện giờ hắn cũng không bài xích thức ăn nấu từ lửa như thế nữa, bởi vì Nhậm Diệc thích. Chỉ cần Nhậm Diệc đã thích thì kiểu gì cũng không sai.

Chỉ chốc lát sau, Nhậm Diệc một thân nhẹ nhàng khoan khoái đi ra, ngồi ở đối diện Cung Ứng Huyền, khẽ mỉm mỉm cười với hắn, rồi ăn xong bữa sáng.

Sáng sớm, ánh dương, người yêu, bữa sáng.

Thật giống như xưa giờ bọn họ đã như vậy, mà ngay cả từ nay về sau cũng thế.

Cơm nước xong, Nhậm Diệc đưa Cung Ứng Huyền tới phân cục Hồng Võ.

Trên đường, anh trêu: "Nè, em nói xem, chúng ta như vậy có giống vợ chồng già lắm không, sáng sớm anh lái xe đưa em đi làm."

"Giống." Cung Ứng Huyền thầm nghĩ về lời bác Thịnh nói ban sáng, đang lo không còn chủ đề để nói, lúc này thuận miệng, "Anh chuyển tới nhà em nữa thì sẽ càng giống hơn."

Nhậm Diệc hơi run: "Đây là em mời anh chuyển tới nhà em đó à?"

"Ừm." Cung Ứng Huyền nhìn anh, "Lúc học tập với trong phiên trực anh không thể tới, thì khi nghỉ qua lúc nào cũng được."

"Thế thì còn chẳng gần bằng nhà anh, nhà anh gần cả trung đội của anh với phân cục của em mà."

Cung Ứng Huyền bĩu môi, dường như không có cách nào phản bác.

Nhậm Diệc xoa nắn gương mặt của hắn: "Đều đi, đều đi được không, nếu đủ thời gian thì tới nhà em, còn nếu em tăng ca mệt mỏi, về nhà muộn quá thì tới nhà anh, nhé."


Cung Ứng Huyền mỉm cười: "Được."

- --

Đến phân cục, Cung Ứng Huyền chuyển sang bộ mặt lạnh lùng và nghiêm nghị, đồng nghiệp thấy hắn cũng không dám tới hàn huyên.

Khưu Ngôn đi tới trước mặt hai người thì dừng lại, hai tay chống lên xe lăn, cúi người xuống, cười nhạt, nhìn vào mắt Cung Ứng Huyền: "Ổn chưa?"

"Ổn rồi." Cung Ứng Huyền khẽ mím môi, hai tay cũng âm thầm siết thành quyền.

Lời này là một lời hai nghĩa, tức là hỏi xem thân thể của hắn đã đỡ chưa, cũng là hỏi hắn đã chuẩn bị ổn thỏa hay chưa.

"Vậy thì chuẩn bị nghênh tiếp khiêu chiến đi." Giọng điệu của Khưu Ngổn ất kỳ quái, xen lẫn giữa bất đắc dĩ, trào phúng, u ám, và trầm trọng.

"Cứ gặp Trương Văn trước đã." Cung Ứng Huyền ngẩng đầu nhìn Nhậm Diệc, "Anh muốn cùng đi không?"

"Đương nhiên rồi."

Ba người ngồi chờ ở phòng thẩm vấn, Cung Ứng Huyền cúi đầu lật xem hồ sơ của Trương Văn. Vốn dĩ hắn đã xem qua rất nhiều lần, song lần này vẫn chăm chú xem như cũ, thay vì cứ thế cho qua thời gian chờ đợi.

Một lát sau, cảnh sát dẫn Trương Văn vào.

Trong lúc Trương Văn bị tạm giam đã bị xén tóc, nhưng vẫn đeo kính mắt. Dáng vẻ và tinh thần hắn ta vẫn uể oải, vóc dáng không cao, gầy hom hem, có vẻ xưa nay chưa từng dám nhìn thẳng vào ánh mắt của người khác.

Từ trước, Nhậm Diệc còn tưởng rằng đây đều là do Trương Văn ngụy trang, dù gì hắn ta cũng không phải cùng một người với trên thẻ căn cước, chỉ là hơi giống thôi. Nhờ có cải trang mà lừa bịp để qua ải, nghiễm nhiên phải dùng tóc mái để che mặt để có vẻ vâng lời, muốn cực lực hạ thấp cảm giác về sự tồn tại của chính mình. Bây giờ nhìn lại thì hình như tính tình vốn có của hắn ta đã vậy rồi?

Trương Văn nhìn thấy Nhậm Diệc thì hơi sững sờ, sau đó nhanh chóng cúi đầu xuống, bờ mi bất an run rẩy.

Nhậm Diệc nhẫn nhịn không nói năng gì. Anh biết nói gì giờ, anh không phải cảnh sát, mà đây cũng không phải là nơi anh phát tiết sự hận thù và trách cứ. Anh sợ bản thân vừa mở miệng sẽ ảnh hưởng tới bọn họ thẩm vấn, vì vậy chỉ trừng mắt nhìn Trương Văn, ngậm miệng không nói.

Trương Văn ngồi xuống, tay bị trói đặt trên bàn, cúi thấp đầu xuống.

"Ở trại giam thế nào?" Cung Ứng Huyền hỏi rất bình tĩnh.

Nhậm Diệc hơi kinh ngạc, anh biết xưa giờ Cung Ứng Huyền đã thẩm vấn là thẳng thừng luôn, căn bản sẽ không nói chuyện phiếm.


Lát sau, Trương Văn khẽ nói: "Nghe nói trong ngục giam sẽ khá hơn chút, tốt hơn so với nơi này."

"Bởi vậy cậu rất mong có thể ngưng bị thẩm vấn và vào tù càng sớm càng tốt, hơn nữa cậu cảm thấy bản thân bị kết án cũng chẳng được mấy năm, đúng không?"

Trương Văn chẳng nói gì.

"Cậu cảm thấy mình có thể bị kết án bao nhiêu năm?" Cung Ứng Huyền hỏi ngược lại.

"Tôi không biết." Trương Văn giải thích, "Tôi tự thú."

"Đúng, cậu tự thú, còn cung cấp không ít manh mối, thế nên có thể đủ điều kiện để được giảm án. Hơn nữa, cậu bảo mình chưa từng giết chóc mà chỉ giả mạo người khác, chỉ là đánh cắp chút công văn hồ sơ, giúp tổ chức rò rỉ một vài thông tin mà thôi. Nếu là thật thì đúng là không bị phán quyết quá lâu đâu."

Trương Văn gật đầu: "Tôi đâu có hại ai, hơn nữa quả bom ở nhà tôi kia, không phải do tôi gài."

"Tại sao cậu lại làm việc cho Tử Diễm?"

"Anh ta..." Lông mi của Trương Văn rung rung, thực ra vẻ ngoài của hắn ta cũng được cho là tuấn tú, nếu không phải do phong thái hèn mọn, chỉnh trang một chút là có thể trở thành một cậu chàng ưa nhìn, "Anh ta nhìn thấy tôi."

"..."

"Người khác đều không nhìn nhận được tôi, còn anh ta thì có. Người khác đều cảm thấy tôi chẳng làm nên trò trống gì, còn anh ta cho là tôi có khả năng."

Khưu Ngôn khoanh tay đứng một bên, vẻ mặt vô cảm: "Thế nên là vì báo ơn tri ngộ của Tử Diễm?"

"... Anh ta cũng cho tôi tiền." Trương Văn nhỏ giọng nói, "Tôi không định ở lại Bắc Kinh nữa, cũng không hợp làm cộng sự của người ta, tôi muốn tích góp chút tiền."

"Tiền, ừ, chúng tôi quả thực phát hiện tài khoản ngân hàng của cậu có khởi nguồn tài chính bất thường. Trương Văn thật đâu? Hà Tu Vũ."

Trương Văn giả, cũng chính là Hà Tu Vũ lắc đầu: "Tôi không biết, Tử Diễm cũng chỉ cho tôi thân phận này thôi, tôi không hỏi han gì thêm."

"Tại sao cậu lại phải dùng tài khoản của Trương Văn để nhận số tiền kia, mà không phải của chính mình? Cậu không sợ bị người ta phát hiện rồi ngay cả lúc chạy trốn cũng không có tiền sao?"

"Tôi sợ dùng tài khoản của mình sẽ bị phát hiện."

"Có thật không?"

Hà Tu Vũ nhàn nhạt gật đầu: "Tôi giả trang Trương Văn nên không dám dùng thân phận ban đầu, sợ lộ."

"Vậy sao cậu không chuyển tiền đi? Không phải cậu coi trọng nó lắm sao?"

"Chuyển đi sẽ để lại dấu vết, tôi khá là cẩn thận."

Cung Ứng Huyền chỉ xuống hồ sơ, "Cậu lớn lên ở trại trẻ mồ côi nhỉ?"


Hà Tu Vũ trầm mặc.

"Vụ hỏa hoạn xảy ra ở trại trẻ mồ côi năm cậu 14 tuổi, thiêu chết 12 người, có liên quan tới cậu không?"

"Không có." Hà Tu Vũ hiền khô nhìn Cung Ứng Huyền.

"Vậy sau này cậu đi đâu? Trước khi cậu lên đại học, một đoạn này gần như là trống rỗng."

"Làm công, tự học, tích góp học phí."

"Có thể chứng minh không?"

"Không thể chứng minh quá nhiều, lúc làm công hầu hết đều thu tiền mặt."

"Ở trên MXH cậu cũng không có bất cứ dấu vết gì, tại sao lại thế? Chúng ta ở độ tuổi này mà cậu chẳng cần MXH sao?"

Hà Tu Vũ lắc đầu.

Nhậm Diệc càng nghe càng cảm thấy không đúng lắm, có phải Cung Ứng Huyền cũng quá quan tâm tới tên Trương Văn giả này rồi không? Anh cảm thấy đi hỏi cung Bạch Diễm với Hoàng Diễm thì có khả năng còn thu hoạch được nhiều hơn, dù gì tên Trương Văn giả này là một thành viên cấp tương đối thấp, chưa từng nói chuyện điện thoại với Tử Diễm, là Tranh Diễm, chỉ có cao hơn kẻ đánh bom cảm tử Hồng Diễm thôi. Xét từ việc làm của hắn ta thì cũng đúng là không được tiếp xúc với cốt cán của tổ chức, chỉ là đồng lõa.

Cung Ứng Huyền lại hỏi: "Cậu biết Tử Diễm từ khi nào?"

"Chắc là mấy năm trước."

"Cụ thể là mấy năm trước?"

"Khoảng hai, ba năm trước gì đó."

"Vậy lượng tiêu hoang kia là từ đâu ra? Lúc cậu ra nước ngoài du lịch đều ở khách sạn xa hoa, ở khoang hạng nhất. Lúc đó cậu vẫn còn là học sinh chứ nhỉ, tiền học phí còn phải làm công để tích góp, sao lại có mức tiêu thụ cao như vậy?"

"Tôi làm công để kiếm lời chút tiền, hơn nữa số lần cũng đâu có nhiều. Mấy vé máy bay với khách sạn kia, tổng cộng cũng tiêu chưa tới hai, ba vạn đi, tôi cũng đâu có nghèo túng như các anh tưởng tượng."

"Tần suất và kim ngạch tạm bỏ qua một bên, chúng ta nói chút vấn đề thói quen tiêu dùng." Khưu Ngôn thẳng thừng nhìn theo hắn ta, "Rất nhiều giao dịch của cậu đều dùng tiền mặt, không thể tra được, nhưng những thứ như khách sạn và vé máy bay sẽ lưu lại dấu vết. Thứ nhất, cậu là một người lớn lên ở trại trẻ mồ côi, cấp 3 bỏ học, dựa vào làm công để tích góp học phí lên đại học, mà những người ở độ tuổi đôi mươi phải vô cùng tiết kiệm. Dù cho tình trạng kinh tế có chút khá khẩm lên cũng sẽ không lập tức tiêu hoang, vì cậu biết rằng tiền đến chẳng dễ dàng, hơn nữa trước giờ cũng đâu từng có tiêu pha, trừ khi cậu không cho là như vậy."

Hà Tu Vũ lại không nói năng gì.

"Bởi thế thời gian cậu biết Tử Diễm, có phải là sớm hơn hẳn những lời cậu tự nói không?"

"Chắc thế, tôi không nhớ nữa."

Nghe đến đó, Nhậm Diệc đã hoàn toàn thay đổi suy nghĩ ban đầu về tên này. Bí mật hắn ta đang ẩn giấu, khẳng định là bí mật vô cùng quan trọng.

Cung Ứng Huyền nghiêng người về phía trước, đồng tử sắc bén như chim ưng bay lượn trên chín tầng mây, chúng khóa chặt mục tiêu, đáp xuống, "Hay phải nói, bản thân cậu chính là Tử Diễm?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận