Chuyển ngữ: Mạc Điềm
- --------------------------------
Cơm nước xong, Nhậm Diệc vội vàng đến chi đội, vốn anh còn xoắn xuýt một hồi xem có cần báo cáo với Trần Hiểu Phi hay không, kết quả là Trần Hiểu Phi đã ra ngoài họp, trái lại giảm bớt được một hồi giải thích.
Trong phòng hồ sơ, Nhậm Diệc tìm được hai bản báo cáo sự cố mà anh đang cần, những báo cáo này đã được sao lưu trên tủ hồ sơ điện tử mấy năm trước, nhưng tài liệu ban đầu vẫn phải lưu 20 năm mới có thể tiêu hủy. Nhậm Diệc nhìn nét chữ trên tài liều, có mấy phần là do cha anh viết nên cực kỳ quen mắt.
Nhậm Diệc đối chiếu bản điện tử với bản gốc một lúc, phát hiện độ nét của bức hình không được lý tưởng cho lắm. Cái này có liên quan đến điểm ảnh (pixel) của máy ảnh, góc độ, ánh sáng lúc chụp hình vào mấy năm trước, và cả mức độ chăm chú của nhân viên chụp hình nữa. Suy cho cùng, muốn chỉnh sửa một bản tư liệu bằng giấy với rất nhiều suy nghĩ, không phải tờ nào cũng có thể chọn lựa kỹ lưỡng được.
Bản thân những tài liệu này đã có niên đại quá lâu, nếu như lúc phục chế không chú ý, những bức hình cũ sẽ bị thiết sót rất nhiều chi tiết, vì thế Nhậm Diệc dùng máy ảnh SLR*, chăm chú chụp tất cả tài liệu có hình ảnh một lần, đồng thời những bản tài liệu điện tử.
(Tui không phải dân chụp ảnh nên chỉ biết máy ảnh SLR là máy ảnh phản xạ ống kính đơn, có khả năng cho điểm ảnh cao hơn nhiều các loại máy ảnh kỹ thuật số, chất lượng và độ phân giải của ảnh rất cao.)
Trở lại trung đội, Nhậm Diệc in tất cả tài liệu ra, anh cầm sấp tài liệu thật dày đặt lên bàn, chống cằm suy nghĩ hồi lâu rồi móc điện thoại ra chụp một bức ảnh gửi cho Cung Ứng Huyền: Tôi đã lấy được bản báo cáo hoàn chỉnh sự cố năm đó từ phòng hồ sơ của chi đội, có phải nên khen tôi một cái không?
Sau đó Nhậm Diệc cứ nhìn chằm chằm vào khung chat.
Mấy phút sau, anh thấy trên cửa sổ khung chat hiển thị đang nhập tin nhắn, nhập được một lúc lâu, cuối cùng lại chẳng gửi tới một câu nào.
Nhậm Diệc phụt cười, cảm thấy Cung Ứng Huyền thực giống một đứa trẻ con, tuy rằng đôi lúc rất thiếu đòn nhưng anh vẫn không cách nào nghiêm túc nổi giận với Cung Ứng Huyền được, lúc nào cũng chủ động tìm cớ tha thứ cho hắn.
Anh lại gửi đi một đoạn tin nhắn: Vẫn còn giận ư? Cậu là học sinh tiểu học à, bụng dạ hẹp hòi thế.
Sau vài giây, Cung Ứng Huyền gọi điện thoại tới, Nhậm Diệc nhấn nút chấp nhận cuộc gọi không chút do dự.
Cung Ứng Huyền nổi giận đùng đùng dở giọng nói: "Anh nói ai là học sinh tiểu học, nói ai bụng dạ hẹp hòi!"
"Tôi, là tôi được chưa." Giọng Nhậm Diệc đầy nuông chiều, "Còn tức giận không?"
Cung Ứng Huyền khẽ hừ một cái, lạnh lùng nói: "Người bạn diễn viên kia của anh đâu?" Nói đến hai chữ "người bạn", đúng là nghiến răng nghiến lợi mà.
"Nửa đêm đã đi rồi." Nhậm Diệc hỏi, "Sáng nay cậu ăn gì vậy? Bữa trưa thì sao?"
"... Buổi sáng ăn cơm cuộn trứng (món Omurice của Nhật á), trưa ăn sandwich." Cung Ứng Huyền nói xong lại bắt đầu buồn phiền, sao hắn phải trả lời câu hỏi thiếu não này chứ!
"Quào, nghe có vẻ ngon ghê, rất muốn ăn cùng cậu." Nhậm Diệc cười khẽ, "Hộp giữ nhiệt của cậu vẫn còn ở chỗ tôi này, lần sau tôi mang tới cho cậu, chúng ta cùng nhau ăn cơm được không?"
Trong nháy mắt, sắc mặt Cung Ứng Huyền dịu đi hẳn, nhưng hắn vẫn làm ra miễn cưỡng mở miệng nói: "Tùy anh."
"Vậy chỗ tài liệu này..."
"Đợi hai ngày nữa tôi xử lý xong vụ án tiểu khu Vạn Nguyên đã, bây giờ dính dáng đến nhiều người như thế nên chưa kết thúc luôn được."
"Tốt lắm, đến lúc đó tập hợp tất cả manh mối lại làm điều tra hỏa hoạn một lần nữa."
"Mặt khác, hôm nay chúng tôi đã lấy được một chút manh mối về Hồng Diễm."
"Hử? Nói nghe coi."
"Căn cứ theo nhiệm vụ nằm vùng tại Seraph trong khoảng thời gian này của Tiểu Đàm, cộng thêm một vài kết quả truy xuất dữ liệu vụ án trước đây, chúng tôi nghi Hồng Diễm có khả năng dính líu đến vụ án cùng đốt thi thể 5 năm trước."
"Đốt thi thể?"
"Đúng, 5 năm trước, một đôi vợ chồng già trong lúc tản bộ vào sáng sớm đã phát hiện một cỗ thi thể cháy đen ở dưới hầm cầu. Qua khám nghiệm, thi thể được cho là của một người đàn ông khoảng 40 – 45 tuổi, nguyên nhân tử vong là bị một vật cùn đập liên tiếp vào hộp sọ, sau khi chết lại bị thiêu hủy, đến giờ vẫn chưa tra được thân phận nên vẫn còn là một vụ án chưa có lời giải."
"Sao Tiểu Đàm phát hiện ra?"
"Cậu ấy đã nhìn thấy bức ảnh của vụ án này trên Seraph, phía cảnh sát không có khả năng lại công bố hình ảnh, mấy bức ảnh trên Seraph này cũng không hề giống phiên bản được người đi đường chụp lại đăng tải trên mạng, cái này đã nói rõ bức ảnh rất có thể là do hung thủ chụp lại. Tiểu Đàm tiếp tục điều tra theo ID của người đăng post thì phát hiện người này đã hoạt động trên Seraph ít nhất là ba năm trở lên, ngữ pháp tiếng Anh của tên đó có không ít lỗi, còn là lỗi mà người Trung Quốc thường mắc phải. Ngoài ra, vị trí phát hiện thi thể năm đó cũng phù hợp với phạm vi sinh hoạt của Hồng Diễm được chúng tôi suy đoán dựa trên giả thuyết ba vòng tròn địa lý học hình sự*." (Cái này tui không hiểu rõ lắm, tài liệu của nó cũng khá ít, hiểu đại khái là xây dựng giả thuyết vòng tròn phạm vi hoạt động của tội phạm trên các yếu tố: xã hội, nhân khẩu học, môi trường địa lý,..)
Nhậm Diệc thán phục: "Lợi hại, nếu Châu Xuyên và Trần Bội chịu tiết lộ những manh mối về Hồng Diễm nhiều hơn thì các cậu đã có thể bắt được tên đó rồi."
"Không sai, thế nhưng nhận biết về Hồng Diễm của Trần Bội cũng có giới hạn, nếu gã ta biết nhiều hơn gã ta đã đưa ra điều kiện từ sớm rồi. Ngược lại, Châu Xuyên đã giấu giếm không ít thứ, Châu Xuyên còn có thể giảm bớt hình phạt nên sớm muộn cũng phải mở miệng thôi."
"Hiện nay mấy người này đều đã bị bắt, tôi lo lắng tên Hồng Diễm kia nghe được tin tức sẽ chạy trốn."
"Tôi cũng lo, bây giờ vụ án này đã là một trong những vụ án quan trọng hàng đầu của phân cục, mọi người đều đang tăng giờ làm việc lên."
Nhậm Diệc nhớ tới vẻ mặt mệt mỏi của Cung Ứng Huyền, không khỏi có chút đau lòng: "Cậu phải chú ý nghỉ ngơi đấy, đừng làm bản thân mệt mỏi quá mức."
"Ừm." Cách điện thoại nhưng Cung Ứng Huyền vẫn có thể nghe ra sự lo lắng và dịu dàng từ giọng nói của Nhậm Diệc, hắn chợt cảm thấy một dòng nước ấm lan tỏa khắp trái tim, chân mày dễ chịu giãn ra.
"Cậu đừng có ừm không, cậu sẽ ăn uống ngủ nghỉ đầy đủ đấy chứ?"
Khóe miệng Cung Ứng Huyền bất giác kéo lên một nụ cười mà chính hắn cũng không hay biết: "Sẽ."
"Vậy cậu làm việc đi. À phải rồi..." Nhậm Diệc ôm chút mong đợi hỏi: "Tết Nguyên Đán, cũng nhau đón Giao Thừa nhé?"
Cung Ứng Huyền im lặng một lúc, sự im lặng này làm Nhậm Diệc không khỏi khẩn trương, sau đó, một giọng nói thanh nhã vang lên: "Được thôi."
Cúp điện thoại, Nhậm Diệc hưng phấn vung hai nắm đấm lên trời, biết đâu ngày Tết Nguyên Đán hôm đó, anh và Cung Ứng Huyền có thể đi ra ngoài ăn một bữa cơm, xem một bộ phim, tùy tiện đi dạo một vòng, có một cuộc hẹn hò chân chính như một đôi tình nhân bình thường.
Anh không muốn tốn tâm tư vướng mắc xem Cung Ứng Huyền có thích anh hay không, hoặc hai người có khả năng cùng nhau hay không. Dù chỉ được ở cùng Cung Ứng Huyền với thân phận một người bạn, từng giây từng phút trôi qua đều khiến anh vui sướng từ đáy lòng.
- ----
Sau bữa tối, lên lớp học buổi tối xong, Nhậm Diệc tự nhốt mình trong ký túc xá nghiên cứu báo cáo sự cố.
Vụ án nhà máy hóa chất Bảo Thăng vô cùng phức tạp, chỉ là báo cáo xuất cảnh của từng đội trưởng trung đội và chỉ huy trưởng thượng cấp cũng đã tới hơn ba trăm trang, còn có những điều tra liên quan đến lĩnh vực hóa chất nữa. Về cơ bản là anh xem không hiểu, đây mới chỉ là phần PCCC, anh không cách nào tưởng tượng ra báo cáo điều tra của tổ chuyên án năm đó có bao nhiêu nội dung nữa.
Anh đọc được một lúc quả thực không đọc nổi nữa, lại đặt vụ án nhà máy hóa chất qua một bên, bắt đầu đọc vụ án phóng hỏa tại nhà họ Cung.
Mặc dù đã có chuẩn bị tâm lý, thế nhưng càng suy nghĩ đi sâu vào nội dung và hình chụp hiện trường của báo cáo, tâm tình Nhậm Diệc cũng dần dần chìm đắm trong địa ngục thiêu đốt mãnh liệt 18 năm trước. Anh dằn lòng không nổi mà tìm kiếm bóng dáng nhỏ bé năm ấy trong địa ngục đó, nhưng khi anh thực sự tìm được nội dung có liên quan đến Cung Ứng Huyền lại đau lòng không biết phải làm gì.
Bi kịch tàn khốc nhất trên đời này lại khăng khăng bắt một đứa trẻ 6 tuổi phải gánh chịu.
Nhậm Diệc mới đọc mấy trang thôi mà sự nặng nề lộ ra trong những trang giấy mỏng manh kia lại khiến anh bị đè nén đến không thở nổi. Anh không thể kiềm chế bản thân nghĩ tới Cung Ứng Huyền, những lo lắng đến sụp đổ ấy, vách tường hoang tàn ấy, bóng tối và kinh hoàng, nước mắt và nỗi thống khổ, tất cả xuyên qua từng câu chữ và hình ảnh đâm vào trái tim anh. Chỉ cần vừa nghĩ tới một Cung Ứng Huyền nho nhỏ ấy đã từng dẫn thân vào vực thẳm như thế mà sợ hãi, đau đớn, tuyệt vọng, khóc lặng, còn anh lại chỉ có thể đứng bên bờ ngăn cách bởi dòng chảy thời gian dài đằng đẵng mười tám năm nhìn hắn mà không làm được gì hết.
Anh từng cứu nhiều người từ trong đám cháy như thế, duy chỉ có người mình yêu thương lại không cứu được.
Nhậm Diệc tâm phiền ý loạn, tạm thời không nhìn ra manh mối gì, anh cầm điện thoại do dự thật lâu, cuối cùng vẫn đè nén được kích động muốn gọi điện cho Cung Ứng Huyền.
Ngay lúc anh quyết định đi tắm rửa rồi ngủ thì chuông báo động vang lên.
Nhậm Diệc và các chiến sĩ ào ào lao ra khỏi ký túc xá, nhanh chóng mà có thứ tự thống nhất tập trung về ga ra, mặc quần áo đeo trang bị.
Nhân viên chịu trách nhiệm truyền tin báo cáo: "Nhậm đội, bệnh viện Hỗng Vũ, bệnh viện Hồng Vũ..."
Lòng Nhậm Diệc căng lên: "Bệnh viện Hồng Vũ làm sao?"
"Nổ tung rồi!" Ba chữ nhân viên truyền tin ném ra không khác gì một quả bom nổ bùm.
Các chiến sĩ đều chết lặng.
Đầu óc Nhậm Diệc quay cuồng, nhưng anh nhanh chóng tỉnh táo lại, anh giật lấy đơn xuất cảnh: "Vụ nổ có quy mô như thế nào?" Anh nhìn tờ giấy trong tay, gần đây đơn xuất cảnh chỉ mô tả nội dung lời khai của người báo nguy, thông thường sẽ không được cặn kẽ cho lắm, lúc này cũng không nhìn ra cái gì. Anh chóng hạ lệnh, "Ngoại trừ xe nâng thủy lực, tất cả xuất phát."
Trên đường đi, Nhậm Diệc nghe chỉ thị của tổng đội, lại điều động thêm trung đội La Hạng Khẩu và trung đội Tam Ninh, tham mưu trưởng của chi đội - Hứa Tiến cũng đang trên đường đến bệnh viện Hồng Vũ. Tình huống báo động cần dùng đến ba trung đội tuyệt đối không nhỏ, lúc trước quán bar Góc Nhìn Thứ Tư bốc cháy cũng là do ba trung đội bọn họ ra quân. Mà loại địa điểm như bệnh viện lại càng là đơn vị trọng yếu nhất, các chiến sĩ rõ ràng là căng thẳng và nghiêm túc hơn hẳn ngày thường.
Nhậm Diệc đang định gọi điện hỏi rõ tình huống thì điện thoại lại vang lên trước, là Cung Ứng Huyền gọi tới. Trong lòng anh như dự cảm được điều gì: "Ứng Huyền, bệnh viện Hồng Vũ..."
"Châu Xuyên, Châu Xuyên..." Tiếng hít thở của Cung Ứng Huyền vô cùng gấp gáp, trong đó trộn lẫn sự phẫn nộ và lo lắng rõ ràng, "Có khả năng bị diệt khẩu rồi."
Đại não Nhậm Diệc trống rỗng trong phút chốc. Tiếp theo, anh chỉ cảm thấy khí huyết dâng trào, cảm thụ sự căm phẫn và kinh hoàng khôn tả.
Đám súc sinh này, vậy là lại dám cả gan làm loạn như thế!
- -------------------------------