Hỏa Diễm Nhung Trang (Ngọn Lửa Quân Phục)

Chuyển ngữ: Mạc Điềm

- -------------------------------

Tôn Định Nghĩa lấy thừng cứu hộ ra: "Nhậm đội, buộc dây đi."

"Được." Nhậm Diệc buộc hai người ở một đầu của sợi dây thừng, đầu còn lại do Tôn Định Nghĩa cầm, "Đưa tất cả bình chữa cháy trên người các cậu cho chúng tôi."

Bọn họ chỉ mang theo bình chữa cháy cầm tay nhưng vào thời khắc mấu chốt, có còn tốt hơn là không.

Nhậm Diệc liếc mắt nhìn chỗ sâu trong đống đổ nát, lòng anh cũng có chút khiếp sợ. Chỗ này bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ sụp xuống lần thứ hai, mỗi bước bọn họ đi về phía trước lại càng đến gần khả năng tử vong.

Biết rõ là nguy hiểm cũng không được phép chùn bước, đây mới là lính cứu hỏa.

Nhậm Diệc đối mặt với Cung Ứng Huyền: "Đi thôi."

Cung Ứng Huyền trả cho anh một ánh mắt bình tĩnh và can đảm.

Nhậm Diệc quay đầu trèo lên phía trước. Khoảng cách từ nơi này đến chỗ phát nổ không quá 10m, ngày thường chỉ bước vài bước là tới nhưng lúc này chỉ bước đi thôi cũng đã khó rồi. Bọn họ phải không ngừng tìm kiếm điểm đặt chân tiếp theo trong đống gạch đá vụn lồi lõm bấp bênh, còn phải chú ý mọi lúc mọi nơi xem kết cấu chống đỡ trên đỉnh đầu có vững chắc hay không.

Vừa trèo, Nhậm Diệc vừa hô: "Có ai không, lính cứu hỏa đây, có ai không, đáp lại một tiếng đi, lính cứu hỏa đây -- --"

Càng trèo về trước, ánh lửa càng hừng hực, Nhậm Diệc đã có thể nghe thấy tiếng lửa cháy lách tách quen thuộc, nhiệt độ trong không khí cũng tăng lên rõ rệt.

"Có ai không, lính..."

"Suỵt." Cung Ứng Huyền đột nhiên nói, "Yên lặng."

Hai người không lên tiếng, nín thở lắng tai nghe.

Một tiếng cầu cứu yếu ớt truyền vào trong tai.

"Bên này." Nhậm Diệc men theo phương hướng tiếng động, cố sức trèo tới chỗ đó, phát hiện hai người đang ôm nhau dưới chân tường, xem có vẻ là một đôi vợ chồng.

"Cứu, cứu mạng..." Trên mặt người chồng toàn bụi đất, dưới mắt chảy dài hai vệt nước mắt bẩn thỉu đã cạn khô.

Nhậm Diệc phát hiện người chồng chỉ bị thương nhẹ, cũng không bị mắc kẹt, nhưng người phụ nữ anh ta ôm trong lòng lại bị đè nửa người dưới một tảng đá.

"Cô ấy thế nào rồi?" Nhậm Diệc di chuyển đến chỗ hai người, phát hiện người vợ cũng còn ý thức nhưng môi trắng bệch, hiển nhiên là do mất máu quá nhiều, càng gay go hơn là anh nhìn thấy phần bụng dưới của cô ấy nhô lên.

"Chân em ấy bị đè, mau cứu bà xã tôi với, cô ấy có thai." Người chồng khóc ròng, "Tôi không dời được tảng đá này."

Nhậm Diệc dùng giọng nói bình tĩnh an ủi: "Đừng sốt ruột, để tôi xem thử."

Cung Ứng Huyền nắm cổ tay của người vợ, tìm thử mạch đập, đã rất yếu ớt. Hắn lặng lẽ lắc đầu với Nhậm Diệc.

Nhậm Diệc nhìn tảng đá đè trên người của cô vợ, ít nhất phải cần tới 5,6 người đàn ông trưởng thành mới có thể đem nó đi, nhưng vấn đề không chỉ ở sức nặng. Đầu trên của tảng đá đang chống cho một đoạn xà nhà, một khi nhấc nó ra, không biết sẽ có hậu quả như thế nào. Anh quẹt mồ hôi trên trán: "Thưa anh, tảng đá này quá nặng, mấy người chúng ta không mang nổi, cho dù mang nó dời đi cũng rất nguy hiểm, có khả năng sẽ chôn vùi chúng ta luôn. Anh ra ngoài cùng chúng tôi trước, sau đó..."

"Không được." Người chồng ôm chặt vợ mình, "Tôi không thể để một mình em ấy ở lại chỗ này được."

Người vợ thều thào: "Ông xã, anh đi đi, em... em không xong rồi."

"Anh không đi." Người chồng lắc đầu, nghẹn ngào nói, "Tôi không đi, em, em ấy sợ tối, tôi không thể để em ấy ở lại đây, em ấy còn mang thai con của chúng tôi."

Nhậm Diệc nặng nề nói: "Người anh em, phía trước bốc cháy rồi, e rằng không lâu nữa sẽ cháy đến nơi này, không khí sẽ càng ngày càng loãng. Anh ở lại đây cực kỳ nguy hiểm, không những không giúp được vợ anh mà còn nguy hiểm đến tính mạng chính mình nữa."

"Tôi sẽ không đi." Người chồng vẫn một mực lắc đầu, "Em ấy sợ tối, tôi không thể đi. Muốn chết thì cả nhà chúng tôi sẽ cùng chết."

"Anh đi đi..." Người vợ khóc nói, "Ông xã, anh đi đi, em không sợ nữa. Em, em không sợ, anh đừng chịu chết cùng em, van anh đó, mau đi đi."

Bất kể khuyên nhủ cỡ nào, người chồng cũng không muốn rời đi. Hai vợ chồng ôm đầu khóc nức nở khiến lòng người chua xót không thôi.

Nhậm Diệc thở dài, cẩn thận quan sát bốn phía, suy nghĩ cách cứu người. Anh nhấn bộ đàm: "Tôi phát hiện một đôi vợ chồng bị mắc kẹt, vật đè lên không có cách nào để chuyển đi, một là quá nặng, hai là khả năng sẽ dẫn tới lần sụp đổ thứ hai."

Trần Hiểu Phi nói: "Có thể cắt bỏ không?"

"Chấn động của máy cắt quá lớn, khả năng vẫn gây sụp đổ."

Trần Hiểu Phi im lặng một chút: "Cắt tay chân thì sao?"

"Cô ấy là phụ nữ có thai, không chịu nổi. Bây giờ chỉ có bơm đệm khí mới có thể thử một lần."

"Bơm đệm khí cũng có khả năng gây sụp." Vương Mãnh nói, "Tầng hai đang chống đỡ áp lực từ hai tầng trên, lại còn cháy, nhất định không được động đến giàn khung."

"Chỉ cần trong lúc hoán đổi vị trí cẩn thận một chút, biết đâu lại có thể cứu người ra dưới tình huống giàn khung không bị động." Nhậm Diệc nghiến răng, "Trần đội, cô ấy sắp không xong, chúng tôi nhất định phải thử."

Trần Hiểu Phi nhanh chóng đưa ra quyết định: "Lập tức sắp xếp cứu viện."

Nhậm Diệc móc lương khô và nước từ trong túi ra: "Anh đút cho vợ mình ăn chút đồ, giữ gìn thể lực, không được phép để cô ấy ngủ, lập tức sẽ có người tới cứu anh chị, chúng tôi còn phải tiếp tục đi về phía trước để xem xét."

"Cảm, cảm ơn."

Nhậm Diệc nói với Cung Ứng Huyền: "Chúng ta đi tiếp thôi."

Hai người cố gắng trèo về phía trước.

Cung Ứng Huyền nói: "Anh có cảm giác càng ngày càng nóng không?"

"Phải đó, thế lửa đang lan ra, một lúc nữa có khả năng đến hít thở cũng không thông." Nhậm Diệc nói, "Mặt nạ phòng độc này có khả năng loại bỏ khói độc nhưng không có biện pháp cung cấp dưỡng khí, chúng ta không thể ở lâu."

Nhìn ngọn lửa bộc phát sáng rực trước mặt, Cung Ứng Huyền hút ngược một hơi, cũng không biết là nỗi sợ hãi đối với lửa làm hắn lo lắng, hoặc là hàm lượng khí Oxy trong không khí đang giảm xuống, hắn bắt đầu cảm thấy tức ngực và khó thở.

Lúc Nhậm Diệc trèo đến phòng bệnh thứ hai đếm ngược, nhiệt độ không khí đã đạt mức khiến người khác khó chịu nổi, cả người toàn mồ hôi. Cuối cùng anh cũng thấy rõ ngọn nguồn gây cháy: "Trần đội, bây giờ chúng tôi đang ở gần nơi phát nổ, nguồn nổi lửa là máy sưởi điện, có thể là thiết bị sưởi ấm của tòa nhà kiểu cũ này không đủ nên bệnh nhân bèn tự đặt một cái. Do xung quanh đều là bê tông cốt thép nên không thể nào lan rộng, nhưng nhiệt độ của tia bức xạ quá cao, có khả năng là không qua đó được."

"Vậy thì không cần vào thêm nữa, từ bên ngoài chúng tôi đã thấy thế lửa rõ ràng đã lớn hơn, giờ cũng không có biện pháp phun nước, các cậy chú ý hàm lượng dưỡng khí."

"Phải chăng căn phòng phát nổ đã hoàn toàn sụp đổ?" Cung Ứng Huyền hỏi.

"Nhìn bề ngoài thì đúng, từ bên trong thì..." Nhậm Diệc nói, "Không thấy rõ ràng, nhưng hẳn là bị lấp kín toàn bộ."

"Tôi phải cố gắng tới gần hơn một chút." Cung Ứng Huyền giơ tay lên, "Anh xem, tôi đã nhặt được một vào thứ."

"Đây là gì?"

Cung Ứng Huyền cố sức trèo đến bên cạnh Nhậm Diệc, hai người chen chúc trong một không gian nhỏ hẹp, vai đụng vai: "Cho tôi chút nước."

"Trong túi cậu có đấy, của tôi đưa cho đôi vợ chồng kia rồi."

"Lấy ở chỗ nào?"

Nhậm Diệc lần mò thắt lưng của Cung Ứng Huyền, anh ôm chút ý nghĩ tranh thủ kiếm lợi trong lòng, thừa dịp sờ mông Cung Ứng Huyền một cái, sau đó mới lấy từ trong túi hắn ra một bình nước. (Cao thủ không bằng tranh thủ =))))

Cung Ứng Huyền đổ ít nước ra lòng bàn tay, thả tinh thể màu trắng kia vào, nó nhanh chóng tan ra.

"Đây là thứ gì vậy?"

"Tan trong nước..." Cung Ứng Huyền nói, "Có lẽ là muối Amoni."

"Muối Amoni* là gì?"

Cung Ứng Huyền cầm những hạt trắng kia đưa lên đầu mũi Nhậm Diệc, một mùi hôi tanh xộc lên mũi Nhậm Diệc, anh lập tức nôn khan một cái: "Thứ quỷ gì vậy, mùi như phân ấy."

"Muối Amoni, gặp nhiệt có thể phóng ra khí Amoniac." Cung Ứng Huyền lẩm bẩm, "Lấy muối Amoni, Urê trộn vào Natri Dicloisocyanurat* là có thể tạo thành Nitơ Trichlorua, chỉ cần bị làm nóng là sẽ phát nổ. Để đội trưởng Khưu nghe bộ đàm." (Amoniac: NH3, khí không màu, mùi hăng khó chịu, dùng làm hỗn hợp sinh hàn cho các thiết bị làm lạnh và để làm chất nổ. Nó chính là chất khí mùi khai có trong nước tiểu đóa ^^)

Nhậm Diệc nhấn bộ đàm: "Trần đội, kết nối với kênh của đội trưởng Khưu."

Cung Ứng Huyền nói với Khưu Ngôn: "Chị Ngôn, bom hung thủ sử dụng là hợp chất của Clo, Amoniac là hóa chất có mùi đặc trưng mạnh, thứ mùi này một lúc không thể bay hết, cho chó nghiệp vụ đi tìm đi. Ngoài ra, thử điều tra lịch sử mua bán hóa chất có liên quan trong thời gian gần đây, muối Amoni là chất không được phép bản lẻ."

"Đã biết, lập tức đi điều tra." Khưu Ngôn lo lắng nói, "Khi nào các cậu ra? Tôi thấy mấy người lính cứu hỏa mang thứ gì đó đi vào, nói là trong đó có phụ nữ mang thai."

"Phải, chúng tôi sẽ nhanh chóng ra ngoài thôi, yên tâm."

"Chú ý an toàn."

"Hung thủ làm bom hẹn giờ hay bom điều khiển từ xa?" Nhậm Diệc ngẫm nghỉ rồi nói, "Tôi không hiểu nguyên lý của bom hóa học lắm, nhưng chúng tôi từng được học kiến thức căn bản về bom vật lý rồi, loại bị làm nóng thì rất khó để điều khiển từ xa. Nếu muốn hẹn giờ hoặc không chế bom vật lý từ xa thì phải dùng....

"Cái này không phải vấn đề. Cái bom hóa học muốn chính là phản ứng, có một vài phải ứng cần thời gian, có cái cần lực nén, phối hợp nhiệt độ và độ ẩm. Muốn lấy Nitơ Trichlorua làm chất nổ, tôi có ít nhất bốn phương án có thể khiến nó phát nổ chậm lại."

Nhậm Diệc "chẹp chẹp" mấy cái: "Nhà ngươi cũng nguy hiếm phết nhỉ."

Cung Ứng Huyền cười khẽ: "Đúng thế, vậy nên đừng có làm tôi tức giận."

"Nào dám nào dám."

Cung Ứng Huyền rất muốn nói cho Nhậm Diệc, đừng làm bạn với cái người tên là Kỳ Kiêu nữa là hắn sẽ không giận, nhưng hắn lại không nói ra, một là quả thực rất ấu trĩ, hai là bây giờ chưa phải lúc. Hắn cất bình nước: "Đi tiếp xem thử đi."

Nhậm Diệc do dự nói: "Ứng Huyền, nếu đi tiếp thì cậu có thể phải nhìn thấy lửa, cả căn phòng kia đều đang bốc cháy."

Trong bóng tối, Cung Ứng Huyền lẳng lặng nhìn đôi mắt sáng ngời của Nhậm Diệc: "Tội biết."

"Hơn nữa còn rất nóng, cậu chưa từng chịu huấn luyện, có thể sẽ không chịu nổi sức nóng này."

"Tôi hiểu. Tôi sẽ không rút lui." Ánh mắt Cung Ứng Huyền kiên định, "Vả lại, không phải anh là lính cứu hỏa sao, có anh ở đây..." Lông mi hắn rung nhẹ, khẽ nói: "Lửa cũng không đáng sợ như thế nữa."

Cảm xúc của Nhậm Diệc bỗng dâng trào, chẳng có gì càng khích lệ người ta hơn sự tín nghiệm của người trong lòng. Anh nhếch miệng nở nụ cười: "Đúng, tôi là lính cứu hỏa, có tôi đây, ngọn lửa vĩnh viễn không thể tổn thương cậu."

Cung Ứng Huyền cũng cười. Hắn không phải không sợ, chỉ cần đứng từ xa cảm nhận nhiệt độ của ngọn lửa cũng làm hắn phát run rồi. Nhưng sự tồn tại của Nhậm Diệc đã cho hắn dũng khí vô cùng to lớn để đối mặt với ngọn lửa. Cả đời hắn đều hy vọng có thể chiến thắng ác mộng này, mà hắn nhận ra, chỉ có Nhậm Diệc mới có thể giúp hắn làm được.

Nhậm Diệc lấy bình chữa cháy cầm tay ra, kéo chốt an toàn, vừa trèo vừa phun vào đốm lửa gần nhất. Tuy bình chữa cháy không ngăn cản thể lửa được nhưng cũng có thể giảm bớt nhiệt độ xung quanh bọn họ.

Bức xạ nhiệt làm da của hai người bị bỏng, loại đau đớn cháy da cháy thịt ấy khiến lòng người nản chí, cơ thể như muốn nóng chảy, thậm chí đến mở mắt cũng là một nhiệm vụ khó khăn.

Nhậm Diệc từng được huấn luyện, khả năng chịu nhiệt tốt hơn người thường rất nhiều, nhưng Cung Ứng Huyền lại bị hun tới nỗi không ngẩn đầu được, một là do hắn không dám lộ mặt ra, hai là không dám nhìn thẳng vào ánh lửa.

Nhậm Diệc che trước người Cung Ứng Huyền, một mạch phun hết mấy bình chữa cháy xong, nhiệt độ mới hơi hạ xuống để bọn họ tiếp tục kiên trì trèo về phía trước.

Vết bỏng cộng thêm nỗi sợ hãi lan tràn qua từng tế bào trên người Cung Ứng Huyền, mỗi giây phút vào lúc này kéo dài tưởng chừng như một năm. Hắn ép mình dằn xuống sự kích động muốn rút lui, cắn chặt răng, thu thập đồ vật khả nghi ở gần đó. Nơi này cách trung tâm vụ nổ rất gần, hắn phát hiện được không ít thứ còn sót lại.

Đám cháy đã tiêu hao rất nhiều khí Oxy, Nhậm Diệc cảm thấy hô hấp dần khó khăn, anh nói nhỏ: "Ứng Huyền, chúng ta nên quay về thôi, khí Oxy càng ngày càng loãng."

"... Được." Cung Ứng Huyền cũng có chút không chịu nổi.

Do không gian chật hẹp, không tiện xoay người, bọn họ chỉ có thể từ từ lùi về sau.

Xa xa, bọn họ nghe thấy âm thanh có người trò chuyện ở sau lưng, chắc hẳn là những người đi cứu đôi vợ chồng kia.

Bị hạn chế bởi rất nhiều nhân tố, Nhậm Diệc đã đưa ra phương pháp dùng đệm khí để thực hiện cứu nạn. Chính là nhét đệm khí xẹp lép vào trong khe hở, sau đó bơm phồng, dùng đệm khí đã căng lên chống đỡ thay cho người bị đá đè, cứ như vậy vừa có thể cứu người vừa có thể đảm báo hết sức không kích động đến giàn khung ở phía trên.

Đương nhiên, đây là trong tình huống lý tưởng nhất.

Trên thực tế, bọn họ vừa mới rời xa hiện trường vụ cháy, chợt nghe thấy trên đỉnh đầu phát ra một tiếng vang kỳ quái, bụi đất và đá vụn không ngừng rơi xuống như mưa.

Tim Nhậm Diệc run lên: "Mau rút lui!"

Hai người lấy hết sức từ thuở bú mẹ ra, nhanh chóng trèo về, nhưng còn chưa trèo được bao xa, xung quanh bắt đầu đất rung núi chuyển, đá lớn đá nhỏ ào ào rơi xuống.

Cung Ứng Huyền bỗng nhào lên người Nhậm Diệc, ôm lấy anh lăn vào góc tường, đồng thời đặt anh xuống dưới người mình.

"Ứng Huyền!" Nhậm Diệc vùng vẫy muốn đứng lên, Cung Ứng Huyền lại dùng sức nặng toàn thân gắt gao đè anh xuống, bảo hộ anh dưới thân.

Một khối đá rơi xuống đập lên lưng Cung Ứng Huyền, hắn rên lên một tiếng, đau đến nỗi trước mắt nhòa đi, nhưng không hề nhúc nhích chú nào. Hắn khàn giọng nói bên tai Nhậm Diệc: "Đừng sợ."

Nhậm Diệc bị Cung Ứng Huyền đè không thể động đậy, trong tim ngập tràn nỗi tuyệt vọng, nước mắt tràn ra.

Bọn họ sẽ chết ở chỗ này sao? Không, là hắn dẫn Cung Ứng Huyền vào, muốn chết cũng phải là hắn chết, Cung Ứng Huyền không thể chết ở đây!

- ----------------------------------

*Chú thích

*Muối Amoni: là muối của NH3 với axit, dễ phân hủy bởi nhiệt tạo thành NH3 và axit tương ứng. Các muối amoni của nitrat và đặc biệt là perclorat là chất nổ, trong những trường hợp này amoni là chất khử.

*Natri Dicloisocyanurat: Natri dicloisocyanurat (INN: natritroclosene, troclosenum natricum hay NaDCC hay SDIC), công thức hóa học:C3Cl2N3NaO3: là một hợp chất hóa học được dùng rộng rãi làm chất tẩyuế và thuốc tẩy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui