Hoa Đô Thập Nhị Thoa

Tại khu phố trung tâm tấc đất tấc vàng này muốn có một căn tin để hơn một ngàn nhân viên ăn cơm cùng một lúc là rất khó, chỗ ngồi trong căn tin này không phải nhỏ nhưng cùng lắm cũng chỉ chứa được ba bốn trăm nhân viên ăn cơm một lúc thôi, vậy nên phải chia làm ba đợt ăn.

Giữ trật tự, ngăn chặn việc đánh nhau, nói thì đơn giản nhưng thật ra cũng khá mệt mỏi, nhất là trong căn tin ồn ào, nhốn nháo không ngừng, cần có một chút thời gian để làm quen, nhưng Vương Dung đã nhanh chóng quen với điều này.

Người, nhất định phải giỏi trong việc tìm được thú vui trong môi trường công việc buồn tẻ, mà Vương Dung chính là một người như vậy. Cái công ty với hơn một ngàn người thì chắc chắn có rất nhiều phụ nữ, phụ nữ càng nhiều thì xác suất xuất hiện mỹ nữ cũng nhiều hơn.

Huống hồ những người đẹp sống ở thành phố thì sẽ hơn con gái ở nông thôn về khoản ăn mặc, chăm sóc cơ thể, cuộc sống cũng hơn hẳn và đương nhiên là số lượng người đẹp cũng sẽ nhiều hơn. Hắn chưa bao giờ tự xưng mình là chính nhân quân tử cả, thật sự thì cũng có đôi lúc hắn phát sinh tư sắc với những cô nàng có khí chất tốt. Hắn không dùng cách gây kinh động tới các nàng mà âm thầm nghiền ngẫm một thời gian, sau đó mới đánh giá các nàng.

Thỉnh thoảng có người đứng xếp hàng mà đụng chạm rồi xảy ra đánh nhau thì phải đi hòa giải, công việc cũng không lấy gì là cực khổ lắm.

- Vương Dung, đang nhìn người đẹp à?

Phương Vi Vi bất ngờ xuất hiện ngay phía sau, nhẹ nhàng vỗ vai hắn, khẽ cười nói.

- Ha ha, tôi tìm thử xem có người nào đẹp hơn cô hay không đó mà.

Vương Dung ra vẻ tiếc nuối, thở dài nói:

- Đáng tiếc, tôi vẫn chưa tìm được mục tiêu.

Cô gái nào cũng thích được người khác khen, huống hồ hắn lại khen ngay trước mặt mình, điều này làm cho Phương Vi Vi đỏ mặt, khẽ mắng:

- Buổi sáng nhìn anh rất hiền lành, đoán anh hẳn là người tốt, không ngờ lại là người lẻo mép như vậy, xem ra tôi nhìn nhầm rồi.

- Hiền lành, người tốt hả?

Vương Dung vuốt khuôn mặt thô ráp của mình, cười gượng:

- Vậy tại sao cô không chửi tôi là đồ xấu xa này nọ đi?

- Hì hì.

Phương Vi Vi bật cười, liếc hắn một cái.

- Được rồi, được rồi, vậy tôi sẽ coi anh là người xấu, thế nào, người xấu, buổi tối đi ăn cơm cùng nhau được không? Tối nay tôi rảnh.

- Ăn cơm tối cùng người xấu à?


Vương Dung chớp mắt, nhìn cô từ trên xuống dưới:

- Cô không sợ có chuyện gì xấu xảy ra à?

Phương Vi Vi bị ánh mắt của hắn dọa phải lui lại nửa bước, nhưng nhìn hắn vừa nói vừa cười là biết ngay hắn nói đùa, giận dỗi hừ một tiếng:

- Anh cũng đừng coi thường tôi, tôi cũng từng được học qua kỹ thuật phòng tránh những con sói lang dành cho phụ nữ đấy, nếu anh dám làm chuyện xằng bậy thì nên suy nghĩ kĩ trước khi làm. Chẳng qua là tôi muốn mời anh ăn cơm để thay lời cảm ơn thôi. Vương Dung, anh cứ từ chối lời mời của một cô gái mãi như vậy cũng không lịch sự lắm đâu. Tất nhiên, nếu bạn gái hay vợ anh không muốn thì cứ coi như tôi chưa nói gì.

- Tối nay tôi có hẹn với Lão Giang và mấy anh em trong đội bảo vệ làm lễ tẩy trần rồi.

Vương Dung không để ý đến lời mời của cô.

- Vậy à? Tôi có thể mượn Lão Giang năm đồng tiền mua tượng Phật nhưng vẫn không đủ tiền.

Phương Vi Vi lắc lắc hai tay, khẽ cười nói:

- Giá cả nhà ở Hoa Hải rất cao, tôi phải cố gắng gom góp tiền thì mới mua được, bằng không thì đành chịu.

- Góp tiền để mua nhà à? Một người xinh đẹp và có năng lực như cô chỉ cần gả cho một ông chồng triệu phú là có thể có được căn nhà như ý rồi mà.

Vương Dung cười nhạt nói:

- Một cô gái còn trẻ mà phải tiết kiệm tiền để mua nhà, cô không thấy mệt mỏi sao?

- Vương Dung, anh cũng không nên coi thường phụ nữ chúng tôi, tôi tin rằng dựa vào năng lực của mình, dù sớm hay muộn thì cũng có thể đứng vững ở thành phố Hoa Hải này. Ô kìa, thiếu chút nữa là anh thành công trong việc đánh trống lảng rồi, nói đi, anh có định đi ăn cơm tối với tôi không?

- Nhưng mấy người anh em của tôi không nói là được đem theo người nhà.....nói là phải tham gia vào hoạt động bên ngoài nào đó nữa.

Vương Dung vừa nói vừa cười.

Phương Vi Vi đỏ mặt, khẽ gắt lên:

- Này, này, ai là người nhà của anh hả? Một đám đàn ông xấu xa.

Liếc ngang qua một cái, xoay người bỏ đi, nhưng đi chưa được hai bước thì quay đầu lại hỏi số điện thoại di động của Vương Dung, khẩu khí cũng không lấy gì làm thân thiện cho lắm.

- Hừ, coi như anh lợi hại, dùng chiêu lạt mềm buộc chặt, nhưng anh cũng đừng hiểu sai ý của tôi, tôi chỉ định mời anh ăn một bữa cơm để cảm ơn anh mà thôi.


Dứt lời cô hất tóc ra sau, xoay đôi giày cao gót bước đi nhẹ nhàng, để lại trong tâm trí hắn bóng dáng của một người con gái đẹp.

Vương Dung cũng không nói gì, thầm nghĩ mình thật sự không hề dùng đến cách lạt mềm buộc chặt nọ.....

- Vương đại ca, người vừa rồi là Trưởng phòng Phương vừa mới lên chức đúng không? Dáng người đẹp thật, giống hệt như mấy ngôi sao điện ảnh vậy.

Hứa Bình An sau khi đi tuần tra một vòng trở về thì tới gần hắn.

- Vương đại ca, tại sao anh lại không chịu đi ăn cơm với cô ấy? Chắc chắn thể diện của anh sẽ được nâng lên, các huynh đệ cũng sẽ phục anh.

Vương Dung phá lên cười, vỗ vỗ bả vai cậu trai trẻ nói:

- Thể diện của con người cần dựa vào sức mình mới có được. Huống hồ ta lại dựa vào phụ nữ để nâng thể diện lên thì đúng là không có ý nghĩa gì cả. Chuyện này bàn sau đi, các huynh đệ uống rượu thì không nên để người ngoài vào.

- Vương đại ca nói chuyện rất có đạo lý, tôi cũng từng nói Tiểu Thúy đừng đến, đàn ông uống rượu thì đàn bà không nên xen vào làm gì.

Hứa Bình An liên tục gật đầu nói.

- Nói ít thôi, ha ha.

Vương Dung đấm cậu ta một cái và nói:

- Tiếp tục đi tuần tra đi.

Công việc của bảo vệ tuy vặt vãnh và hơi bận rộn nhưng cũng không quá khó khăn. Buổi tối, Vương Dung đúng hẹn đến gặp các anh em trong đội bảo vệ, sau đó vào một nhà hàng nhỏ có giá cả vừa phải rồi cùng nhau uống rượu, nói chuyện phiếm, khoác lác, bốc phét. Những người dân bình thường họ sống rất đơn giản, cũng không có quá nhiều yêu cầu, uống rượu bình dân, mấy chục đồng một chai, đồ ăn thì hai, ba trăm đồng trở lên. Sau khi uống rượu xong thì mọi người nói chuyện vui vẻ với nhau như huynh đệ kết giao đã hơn chục năm vậy.

Hơn chín giờ tối tôi xin phép Lão Giang về trước để đi đến một nơi gội đầu giải trí, vì người toàn mùi rượu nên không đi tàu điện ngầm được, gọi taxi thì taxi cũng không đến nên đành đi bộ lang thang dưới con đường ngập tràn ánh đèn sáng chói.

Chung quanh có rất nhiều xe cộ, có những đôi nam nữ thể hiện tình yêu cuồng nhiệt, có những người bước đi vội vàng nhưng cũng có những người sau khi ăn cơm tối thì thong thả đi dạo. Hắn yên lặng quan sát và chậm rãi bước đi, con người và không gian ở một nơi phồn hoa, yên bình như nơi này hình như không thuộc về hắn, và có thể hắn cũng không thuộc về nơi này.

Đi được một lúc thì điện thoại rung lên, vừa bắt máy thì nghe giọng của Phương Vi Vi cười nói:

- Nhóm tuần tra của anh đang ở đâu vậy?

- Gọi Tiểu Phương vào phòng gội đầu đi.


Vương Dung cười khẽ nói.

- Ồ, anh cũng khá trung thực đấy.

Phương Vi Vi hơi ngạc nhiên nói:

- Anh thật sự không sợ tôi sẽ ghét anh à? Anh không thể nói dối được sao?

- Cô không phải vợ tôi thì việc gì tôi phải vắt óc suy nghĩ để lừa cô?

- Đúng là một tên đàn ông xấu xa, nói dối không chớp mắt, quay đầu lại nhìn xem.

Phương Vi Vi nói với giọng không vừa lòng.

- Cái gì?

Vương Dung bất ngờ quay đầu lại đã thấy trong đám đông người xe nườm nượp kia có một chiếc xe màu vàng vừa chạy tới dừng lại bên cạnh hắn. Cửa xe mở ra, một cô gái trẻ cầm điện thoại nhìn Vương Dung nói:

- Lên xe nhanh đi, chỗ này không thể đậu xe được đâu, sẽ gặp phiền phức với cảnh sát đấy.

Vương Dung không nói gì liền mở cửa xe và bước lên, cũng không hề xấu hổ trước những lời nói dối vừa rồi, hắn quan sát trong xe có rất nhiều đồ trang trí, cô ấy treo rất nhiều đồ vật, nhìn xung quanh đều có cảm giác ấm áp. Chờ cô lái xe đi hắn mới cười nói:

- Xe rất đẹp, trang trí cũng ấn tượng đấy.

Phương Vi Vi làm mặt giận, quay đầu lại bĩu môi nói:

- Đang ở nơi gội đầu à? Anh gội đầu ở ngay ngoài đường sao? Còn Tiểu Phương đâu? Vẫn còn có thể tỏ ra mình thanh cao sao?

Vương Dung nhìn cô thì phát hiện ra là tóc cô có chút thay đổi, những lọn tóc quăn xõa xuống bờ vai trắng ngần của cô rất đẹp. Hắn liền cười nói:

- Kiểu tóc này cũng không tệ lắm đâu, rất hợp với khuôn mặt và làn da của cô, phong cách rất tây.

- Đúng là nhàn rỗi mà, phải đến tìm Tiểu Phương để gội đầu.

Phương Vi Vi nhếch mép cười.

- Tôi phát hiện ra anh cũng có nhiều ưu điểm đấy,

- Trung thực à?

- Không, da mặt đủ dày để khi bị người ta phát hiện mình nói dối vẫn không đỏ mặt, vẫn tỏ ra như không có chuyện gì, lại giỏi trong việc làm chọc cho người khác cười.

Phương Vi Vi tiếc rẻ nói:


- Làm bảo vệ thật là tiếc, đúng là nhân tài không được trọng dụng, anh nên được chuyển sang bộ phận kinh doanh, anh nói lại với sếp là cho anh làm bên kinh doanh đi, có thể giúp công ty kiếm được thêm lợi nhuận đấy.

Chuyện này khiến hắn cười gượng:

- Trưởng phòng Phương, chuyện này tôi nhận sai, cô cứ để tôi tiếp tục an phận với công việc bảo vệ này đi.

- Anh uống nhiều rượu lắm hả? Người anh toàn mùi rượu...

Phương Vi Vi nhíu cái mũi xinh đẹp của mình lại, mở cửa thông gió, nói:

- Ở ghế sau có nước khoáng, anh lấy mà súc miệng, phía trước anh có hũ kẹo cao su, tôi đang lái xe nên anh tự lấy đi.

Vương Dung cười sảng khoái lấy nước khoáng uống và nhai kẹo cao su, nhìn ra ngoài cửa sổ.

- Trưởng phòng Phương, cô cứ vậy mà kéo tôi đi sao? Cũng không hỏi là tôi sống ở đâu sao?

- Tôi biết anh sống ở đâu làm gì?

Phương Vi Vi đỏ mặt, khẽ gắt một tiếng, giận dỗi nói:

- Tốt nhất là anh cứ ngồi đấy đi, tôi mang anh đi bán đấy.

- Được, nhớ bán tôi vào chỗ nào giàu có chút nha.

Vương Dung điều chỉnh ghế dựa để mình được thoải mái hơn một chút.

- Tiền lương bảo vệ thấp quá nên chỉ có thể tìm một nơi giàu có để được hưởng thụ thôi. Đúng rồi, tôi thấy cô cũng là một người giàu có, hay là cô "bao" tôi đi?

Phương Vi Vi trừng mắt nói:

- Anh uống nhiều rượu rồi đấy, anh làm ơn tỉnh lại chút đi, giàu có hả, nhà giàu có mà họ thèm anh chắc? Người ta chỉ thích những người nhỏ nhắn, trắng trẻo thôi....anh cũng nên nhìn lại mình đi, chẳng khác Bao Công là mấy, lấy rượu trắng để rửa mặt chắc cũng không khá hơn đâu nhỉ?

- Hắc hắc, mặc dù mặt tôi đen nhưng tôi rất khỏe mạnh đấy.

Vương Dung tự hào đưa tay mình lên, gồng lên khoe chuột, nói:

- Bây giờ những người giàu có hình như đều thích chơi đùa với những người mặt mày trắng trẻo nên cũng cần thay đổi khẩu vị chút, về khoản này tôi tự tin là mình có thể đáp ứng được.

- Két......

Phương Vi Vi sửng sốt, thiếu chút nữa là xe phía sau tông vào đuôi xe cô rồi.

........


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận