Lời nói này không chỉ khiến Cao Xuyên Hưng tức giận mà cũng làm cả Lâm Thanh Huyên nghẹn họng, lắc đầu nhìn trân trối, thầm nghĩ: “Tên Chu Hiểu Xuyên đá xoáy quá kinh khủng. Xem ra mình không nên đắc tội với anh ta, nếu không có ngày sẽ bị miệng lưỡi của anh ta làm ức chế đến mức đâm đầu vào đậu phụ mà chết mất…”
- Tao vốn tính cho mày một con đường sống, thế nhưng mày làm như vậy thì có lẽ tao phải động thủ giết người vậy!
Cao Xuyên Hưng phẫn nộ gào lên một tiếng, không quản gạch vỡ trộn lẫn với máu ở trên mặt mình, lập tức lao đến phía trước, hung tợn tấn công Chu Hiểu Xuyên. Nhìn bộ dáng nghiến răng nghiến lợi thế kia, chắc chắn rằng hắn mà không băm được Chu Hiểu Xuyên ra bã thì sẽ không hạ hỏa. Thế nhưng hắn chưa kịp tấn công Chu Hiểu Xuyên thì mọi thứ lại trở thành một mớ hỗn độn. Bởi vì ngày lúc đó, có hàng trăm con chuột đột nhiên xuất hiện như thủy triều ở dưới chân hắn, trực tiếp leo lên người hắn, bò vào trong ống quần cắn loạn cả lên ( OMG). Nếu chỉ có vài con chuột đã đủ xoắn, đằng này có cả đàn….nhìn thôi cũng sởn hết cả gai ốc lên rồi. Mặc dù nói Cao Xuyên Hưng luyện đến mức có thể khiến toàn bộ bộ phận trên cứ thể cứng như sắt thép, bất quá dẫu sao trên người có một vài bộ phận vẫn mềm yếu, dễ dàng tổn thương, bình thường khi hắn chiến đấu vẫn phải bảo vệ những bộ phận đấy. Nhưng bây giờ đàn chuột đông như vậy thì hắn làm sao có thể bảo vệ được chứ. Hất được con này thì con kia lại lao vào cắn. Dần dần thế công của hắn bị sụp đổ, không thể tiếp tục được nữa. Chu Hiểu Xuyên đương nhiên không bỏ qua cơ hội này, định lý “Thừa nước đục thả câu” đương nhiên hắn biết chứ! Hắn vọt nhanh về phía trước, dùng khửu tay đánh mạnh vào mặt Cao Xuyên Hưng:
- Phát này là của tao!
Sau đó lại tiếp tục lên gối:
- Phát này tao hộ cho Lâm Thanh Huyên!
Ban đầu Cao Xuyên Hưng khí thế hung hãn thế nào thì giờ nhếch nhác tới bời bấy nhiêu, trong đầu hắn thầm nguyền rủa ầm lên: “Mấy con chuột chết tiệt này làm mình không thể đánh được thằng khốn nạn kia cho hạ giận. Để rồi mình lại để một thằng không biết tý gì về võ thuật đánh thế này thì… mất hết mặt mũi rồi còn đâu!”
Vừa tức giận lại vừa đau đớn ở phía dưới, Cao Xuyên Hưng không còn hơi sức đâu để sủa một tiếng nào nữa, cứ như vậy nhắm mắt đã quỵ xuống, ức chế tới mức lâm vào hôn mê. Ngay khi Cao Xuyên Hưng vừa ngã xuống cũng là lúc mấy cái xe cảnh sát chiếu sang đây. Chu Hiểu Xuyên chẳng thèm quan tâm đến chuyện đó, đứng lại phân phó cho đám chuột đang bò lổm ngổm trên người Cao Xuyên Hưng:
- Tụi mày té hết đi, đừng để người ta nhìn thấy.
Quả thực nếu đám chuột đứng đây thành một bầy lướn như vậy sẽ khiến cho mọi người nghi ngờ. Cũng may là tụi nó chứng kiến cảnh chuột lao qua đường là bị người khác hô đập chết nhiều rồi, thế cho nên chúng nó nhanh chóng tán thành ý kiến của Hiểu Xuyên. Đương nhiên, trước khi chuồn khỏi đây, tui nó cũng không quên nhắc nhở:
- Ây, nếu ngươi dám quỵt nợ bọn ta thì đừng trách bọn ra không khách khí.
Những con chuột vừa mới té xong, một đám cảnh sát cầm súng lập tức ập vào, chĩa cả súng vào cả người Cao Xuyên Hưng lẫn Chu Hiểu Xuyên khiến Hiểu Xuyên xoắn tới mức vội vàng giơ hay tay lên, ngoác miệng thanh minh:
- Đừng nổ súng, người một nhà cả….
Bất quá trong lòng hắn lại cảm thấy khó chịu với lời nói này: “Lời này nghe như mấy tên Hán gian hay nói trong TV ý…”
Vẫn là Lâm Thanh Huyên bước tới ra thay hắn chứng minh thân phận:
- Anh ta là bạn của tôi, lần này đều do anh ta toàn lực hỗ trợ mới có thể bắt được Cao Xuyên Hưng đó.
- Ôi thực xin lỗi người anh em.
Người cảnh sát đang chĩa nòng súng vào đầu Chu Hiểu Xuyên lập tức thu lại, vội vàng xin lỗi, các cảnh sát còn lại cũng rối rít xin lỗi, đồng thời nhìn về phía Chu Hiểu Xuyên bằng ánh mắt kính nể xuất phát ra từ trong nội tâm. Lâm Thanh Huyên đi tới trước người Chu Hiểu Xuyên, từ từ quan sát ký lưỡng làm Chu Hiểu Xuyên cảm thấy không được tự nhiên:
- Sao lại xăm xoi tôi ghê thế?
- Tôi muốn xem xem rốt cuộc anh là loại người gì.
Nói tới đây, lâm Thanh Huyên lắc lắc đầu:
- Đáng tiếc, dù thế nào thì tôi cũng không thể nhìn thấu anh…
Cô lại nhìn về phía Cao Xuyên Hưng vừa cảm khái vừa tự giễu nói:
- Không ngờ một Cao Xuyên Hưng am hiểu võ thuật truyền thống của Trung Quốc tới Dịch Cốt cảnh như vậy lại dễ dàng bị một người không biết chút võ công nào đánh bại… Nếu không chứng kiến tận mắt thì tôi vẫn không thể nào tin nổi. Ai~~~! Đúng rồi vừa nãy tôi thấy anh đáp trúng người Cao Xuyên Hưng, sau đó hắn lao tới tấn công anh, rồi sao bỗng nhiên hắn lại trở nên luống cuống tay chân vậy? Rốt cuộc anh đã làm cái gì thế?
Bởi vì khi nãy mọi thứ đều tối mù, chỉ có chút ánh sát ít ỏi chiếu đến, với lại đám chuột từ lúc đến đến lúc rời khi đều không gây lên tiếng động quá lớn. Thế nên Lâm Thanh Huyên cũng không rõ Cao Xuyên Hùng hành động kinh hoàng là do bị đám chuột kích thích gây ra.
- Chậc… Tôi cũng không rõ sao lại vậy nữa.
Chu Hiểu Xuyên tự nhiên sẽ không nói thật, lập tức chuyển đề tài mới:
- A đúng rồi, vừa nãy cô nhắc đến cái gọi là Dịch Cốt cảnh, đó là cái gì vậy?
Lâm Thanh Huyên rõ ràng bị chuyển đề tài theo kế hoạch của hắn:
- À, Dịch Cốt cảnh đó chính là một cảnh giới của võ thuật Trung Quốc. Sau đó tới Dịch Cân, Dịch Tủy, Tiên Thiên và bốn cảnh giới thần thông. Thực lực của tôi tuy ở Dịch Cốt cảnh nhưng đấu với Cao Xuyên Hưng vẫn có chênh lệch nhất định… Ài~~~! Anh cũng có thể nghĩ rằng tôi ở Dịch Cốt cảnh trung kỳ còn tên kia ở Dịch Cốt cảnh hậu kỳ cũng được.
Chu Hiểu Xuyên tỉnh ngộ, gật đầu nói:
- Thì ra là vậy, nghe thật phức tạp…
Trong lòng mỗi người nam nhân luôn ngưỡng mộ việc học võ, để rồi nổi danh với cái kiểu một chọi mười, một chọi một trăm,…. Siêu nhân như Lưu Bố.
- A! Vậy khi anh đến đây thì A hổ đang ở đâu? Tính trạng của nó thế nào rồi?
Lâm Thanh Huyên đột nhiên nhớ đến A Hổ, lập tức trở nên khẩn trương lo lắng hỏi.