Chu Hiểu Xuyên tuy rằng cảm thấy có chút gì đó kỳ quái, nhưng mà không nghĩ nhiều, chỉ hỏi:
- Các y tá nói như thế nào?
Lúc này, hắn giống như Lâm Thanh Huyên đã nói, đã sắp không nhịn nổi, có thể tè ra bất cứ lúc nào. Chu Hiểu Xuyên cực kì hy vọng, Lâm Thanh Huyên có thể đưa đến một người có biện pháp giải quyết. Bằng không hắn rất có thể không nhịn được mà đái dầm. Hai mươi tuổi còn bị dấm đài, nếu như bị người quen biết, không bị cười chết mới lạ. Lâm Thanh Huyên cúi người xuống dưới giường bệnh lấy cái bô ra, mặt đỏ hồng nói:
- Các y tá nói tôi dùng cái này để hứng nước tiểu của anh…
Kỳ thật, nguyên bản các y tá nói là:
- Cô cứ lấy cái bô hứng nước tiểu thôi, dù gì hai người cũng là tình nhân, có gì mà phải ngại ngùng chứ?
Tuy nói Lâm Thanh Huyên cật lực giải thích mình và Chu Hiểu Xuyên không phải quan hệ tình nhân, nhưng các y tá không tin, mấy bà tám đó nói:
- Không phải tình nhân, vậy thì đêm hôm khuya khoắt sao cô là người đưa anh ta đến bệnh viện? Rồi không phải luôn túc trực bên anh ta à? Tình cảm như thế mà người khác nhận ra sao? Được rồi, đừng xấu hổ nữa, đi lấy cái bô hứng nước tiểu anh ta đi, nếu để anh ta tiểu ra giường, cô phải thu dọn đấy!
Đương nhiên, Lâm Thanh Huyên ngại ngùng nói ra nguyên vân mấy câu nói đó, nhưng chỉ như vậy cũng đã khiến Chu Hiểu Xuyên nghẹn họng trân trối, hoài nghi mình có nghe nhầm hay không:
- Cô lấy bô hứng nước tiểu cho tôi? Hả… Như vậy sao được? Nếu vậy thôi thì để tôi tiếp tục nhịn.
Lâm Thanh Huyên sau khi điều chỉnh tâm tình, tuy kiều nhan vẫn đỏ ửng như cũ, nhưng cũng đã hạ quyết tâm:
- Anh có thể nhịn sao? Đái dầm là việc nhỏ, nếu nhịn thành bệnh, vậy thì không tốt. Để tôi lấy cái bô, hứng giúp anh. Được rồi, anh đừng ngại ngùng nữa, tôi con gái còn không nhăn nhó, đại nam nhân như anh còn xoắn xít cái gì?
Lâm Thanh Huyên nghĩ rằng tính mạng mình và A Hổ đều do Chu Hiểu Xuyên cứu. Ân cứu mạng to lớn, chuyện hứng nước tiểu đã là gì so với nó? Hơn nữa cái đồ chơi của nam nhân kia, cô mặc dù chưa chạm qua, nhưng trong một vài đoạn phim ảnh, cũng đã từng thấy (Biên: Phim gì vậy, không che à ). Không đợi Chu Hiểu Xuyên đồng ý, Lâm Thanh Huyên liền xốc mền lên, mở thắt lưng của hắn, muốn tụt quần hắn ra.
- Gì vậy, không cần cởi nhiều như thế đâu, chỉ cần móc thằng nhỏ ra là được…
Chu Hiểu Xuyên lúc này không thể động đậy, chỉ có thể để cho Lâm Thanh Huyên tùy ý an bài. Bất quá loại chuyện như thế này, ngoại trừ làm cho hắn ngượng ngùng đỏ mặt tía tai, thì phần lớn lại làm cho hắn thêm kích thích. Rất nhanh, Lâm Thanh Huyên đã tụt quần lót Chu Hiểu Xuyên tụt, vươn hai đầu ngón tay nắm lấy cái đồ chơi đang ỉu xìu kia, một tay nhấc cái bô lên, ngại ngùng thúc dục:
- Tiểu nhanh một chút đi.
Tính cách của cô mặc dù có chút tùy tiện, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô động vào cái đồ chơi kia của nam nhân, không ngại mới lạ đời.
- Tôi cũng muốn tiểu nhanh một chút, nhưng mà nó… không chịu…
Chu Hiểu xuyên đau khổ đáp. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên bị như vậy, làm thằng em nó sợ, không chịu ra.
- Nếu không thì hay để tôi thổi một chút?
Lâm Thanh Huyên hỏi. Chu Hiểu Xuyên hoảng sợ:
- Cô nói gì? Thổi… Thổi một chút?
Xem phản ứng của hắn, Lâm Thanh Huyên liền biết hắn đang nghĩ gì, hai má vốn đã đỏ càng đỏ thêm, xấu hổ nói:
- Anh đang nghĩ bậy bạ gì thế, ý tôi là thổi gió, là huýt sáo đó!
Chu Hiểu Xuyên xấu hổ vô cùng, lại không thể giải thích thế nào cho ổn, chỉ có thể nói thầm với thanh âm cực nhỏ:
- Ôi, thì ra là huýt sáo, tôi còn tưởng rằng phải… Bất quá tôi hiểu nhầm, không phải tại cô nói những câu quá nhạy cảm như vậy sao.
- Anh đang nói thầm gì đấy?
Lâm Thanh Huyên cau mày hỏi. Chu Hiểu Xuyên nào dám nói thật với nàng, chỉ có thể hàm hồ cho qua:
- Không… Có nói thầm gì đâu. À, tôi nói là cô cứ huýt thử coi.
- Uhm.
Lâm Thanh Huyên gật gật đầu, bắt đầu huýt sáo. Bất quá, khi tiếng huýt sáo thanh thúy dễ nghe vang lên, Chu Hiểu Xuyên không những không thể tè ra, mà thằng nhỏ nó còn giật mình tỉnh giấc sau kỳ nghỉ đông, ngóc đầu lên đón ánh nắng mặt trời. “ Ôi, Đ!$^.^, mày không ngủ đi, dậy để làm gì? Mày để con gái nhà người ta khinh tao thì nao mày chỉ có thể ăn chay thôi .”
Chu Hiểu Xuyên lúc này, tâm tư muốn chết cũng có. Kỳ thật, chuyện này không thể trách Chu Hiểu Xuyên được. Dù sao hắn vẫn còn là vẫn là trai tân, chưa bao giờ trải qua cái cảm giác kích thích như vậy. Tuy rằng hắn cật lực khống chế, nhưng thằng nhỏ đã máu thì hắn làm sao có thể ngăn cản được?
Không khí trong phòng bệnhdần trở nên xấu hổ. Mặt hai người càng lúc càng đỏ. Điều đáng mừng duy nhất là phản ứng nghẹn tiểu của Chu Hiểu Xuyên cuối cũng cũng đã hết, sau một hồi Lâm Thanh Huyên dừng huýt sáo, thằng nhỏ cuối cùng cũng đã xuất chưởng. Hứng nước tiểu xong, Lâm Thanh Huyên giúp Chu Hiểu Xuyên mặc lại quần, đắp chăn lại, đem cái bô vào phòng vệ sinh đổ. Sau đó, nằng mới đỏ mặt mở miệng:
- Còn muốn tôi làm gì nữa không? Hay để tôi đi mua cái gì cho anh ăn.
- Đi đi.
Chu Hiểu Xuyên nói, mặt hắn đỏ cũng không kém Lâm Thanh Huyên bao nhiêu. Lâm Thanh Huyên xoay người bước ra khỏi phòng bệnh, mười mấy phút sau, bưng hai bát cháo ngô nóng hổi vào phòng bệnh. Sau một hồi bình tĩnh lại, vẻ mặt hai người đã khôi phục như thường. Đương nhiên trong lòng đã khôi phục lại như thường hay chưa, dĩ nhiên là không biết được.
- Định mua cái gì ngon ngon cho anh, nhưng mà nghĩ lại, anh vừa mới tỉnh, nên ăn chút gì nhẹ nhàng dễ tiêu hóa thì tốt hơn, cho nên tôi liền mua cháo ngôvề cho anh ăn. Há miệng nào, tôi đút cho anh ăn…
Lâm Thanh Huyên bón tử tế tỉ mỉ cho Chu Hiểu Xuyên ăn xong chén cháo, mới bưng chén còn lại lên ăn. Sau một đêm đầy sức ép, nàng cũng hao phí không ít thể lực, cũng đã sớm đói bụng rồi. Ăn no bụng, Lâm Thanh Huyên còn nói thêm:
- À đúng rồi, tí nữa thì quên nói cho anh biết, Lưu cục trưởng cục công an huyện Phương Đình chúng ta vừa mới gọi điện hỏi thăm anh, muốn đến thăm, thuận tiện cảm ơn anh đã bắt Cao Xuyên Hưng.
Chu Hiểu Xuyên biết giữa hai người vẫn tồn tại chút ít xấu hổ, cho nên hắn mượn cớ vui đùa:
- Chỉ cảm ơn thôi sao? Không có thưởng chút gì có giá trị vật chất à? Nói rõ trước, giấy khen thưởng gì đó tôi không cần đâu, cô cứ lấy về làm kỷ niệm đi.
Mặc dù biết hắn đang nói đùa, nhưng Lâm Thanh Huyên vẫn không nhịn được bật cười, lắc đầu khẽ gắt:
- Sao lúc nào anh cũng muốn tiền thôi thế? Quá tục!
Chu Hiểu Xuyên cười he he:
- Không còn cách nào cả, vì tiền, nói gì tôi cũng được. Dù sao mấy thứ cao nhã kia cũng không nấu thành cơm ăn được.
- Anh nha, cứ yên tâm đi, tiền thưởng gì đó, tuyệt đối không thiếu phần anh.
Nói đùa vài câu xong, Lâm Thanh Huyên lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ:
- Xem nào, chắc hẳn là sắp đến rồi đó?
Vừa dứt lời, cửa phòng bệnh được người mở ra, một đám người như thủy triều tràn vào phòng bệnh, nháy mắt đã vậy quanh giường bệnh Chu Hiểu Xuyên ngươi đi xem rừng bách thú. Những người này, có quan chức âu phục phẳng lì, có cảnh sát mặc đồng phục, đương nhiên nhất định không thể thiếu được, vẫn là mấy tay phóng viên cầm bút ghi âm, ký giả cầm camera.
"Vãi cả bộ phận tiểu tiện nữ ! Sao bọn họ đến như đi coi động vật quý hiếm thế này? Sớm biết còn có phóng viên thì mình đã bảo Lâm Thanh Huyên thu hẹp tin tức thôi. Hiện tại bộ dáng mình như bất lực thế này mà lên TV, vậy có khác gì hiếp dâm thị giác khán giả? Thế thì mấy em hâm mộ mình kiểu gì đây? Tiên sư bố nhà mấy thằng phóng viên ăn no rửng mỡ ?" Chả ai ngờ tới Chu Hiểu Xuyên nằm trước dàn đèn của máy ảnh lại có những suy nghĩ thâm thúy và sâu xa đến như vậy.