Trương Ngả Gia dẫn Chu Hiểu Xuyên đi đến một nhà hàng Tây, ở gần đó là nơi Trương Giang Và Hoàng Hà nối liền nhau. Chi riêng khung cảnh nơi xây quán thôi đã thấy tương đối đẹp rồi. Có thể nhìn ra được rằng Trương Ngả Gia hẳn đã đến nhà hàng Tây này nhiều lần rồi, cô rất quen thuộc dẫn Chu Hiểu Xuyên là lầu hai, chọn một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống. Từ nơi này, nhìn qua cửa sổ có thể nhìn thấy quang cảnh hùng vĩ của Trương Giang và Hoàng Hà. Sau khi gọi qua cơm, Chu Hiểu Xuyên và Trương Ngả Gia vừa ngắm khung cảnh đó, vừa nói chuyện phiếm với nhau. Tuy là nói chuyện phiếm nhưng chủ đề đều xoay quanh chuyện mở chi nhánh cho Phòng khám thú cưng. Ngay lúc hai người đang nói chuyện thì có một giọng nói quái dị, nam chả ra nam, nữ chả ra nữ, cắt đứt câu chuyện của hai người:
- Uây, đây không phải là Trương Ngả Gia sao? Thảo nào tôi cứ thấy giọng nói nào đó nghe quen quen.
Giọng nói này truyền đến từ bàn bên cạnh. Chu Hiểu Xuyên và Trương Ngả Gia đều quay đầu nhìn lại, thấy bàn bên cạnh có hai người một nam một nữ đang ngồi. Đoán chừng giọng nói vừa xong có lẽ là của nam tử kia. Trong khi Chu Hiểu Xuyên và Trương Ngả Gia đánh giá nam tử này thì nam tử đó và cô gái kia cũng đang đánh giá lại hai người. Chỉ là trong ánh mắt của nam tử kia có chút bất thiện, thậm chí còn mang theo tia oán độc lạnh lẽo. Nam tử này tên là Phỉ Trác, là bạn học cùng đại học với Trương Ngả Gia. Lúc còn học đại học, mặc dù Trương Ngả Gia luôn bày ra bộ dáng phụng phịu, lạnh lùng không nói chuyện với đám nam sinh. Thế nhưng cô lại có một dung nhan và dáng người mềm mại, cộng thêm cái tính cách lạnh lùng đó, khiến cho sức hấp dẫn của cô càng tăng lên chứ không giảm, thậm chí cô còn được gán với cái biệt danh ‘Băng sơn mỹ nhân’. Cùng với đó là những thằng đàn ông ưa chinh phục, muốn tìm mọi cách để làm tan chảy tảng băng này. Và Phỉ Trác cũng là một trong số đó.
Năm đó khi Phỉ Trác nghe thấy cái biệt danh ‘Băng Sơn Mỹ Nhân’, hắn liền ỷ vào gia thế của bản thân đi rêu rao rằng mình sẽ cưa đổ được Trương Ngả gia, thậm chí còn đánh cuộc rất nhiều người về chuyện này, tuyên bố sẽ khiến cô phải nắm dưới mình hát vang bài hát ‘Bị chinh phục’. Nhưng mà đời éo như mơ, khi hắn bắt đầu hành động cũng là lúc hắn thất bại. Cuối cùng hắn mất hết mặt mũi vì đã trót chém gió như mấy thằng trẻ trâu khác, tự biến mình thành thằng một thằng trẻ trâu như vô vàn nhưng thằng trẻ trâu muốn tán Ngả Gia lúc trước, thành trò cười cho toàn trường. Chuyện này là một chuyện quá sỉ nhục đối với Phỉ Trác nên hắn luôn luôn mang hận ý với Trương Ngả Gia. Sau khi theo đuổi Trương Ngả Gia thất bại, Phỉ Trác vốn muốn trả thủ nhưng hắn thật không ngờ rằng lúc mình bắt đầu trả thù thì sự việc cô giáo phụ đạo của Trương Ngả Gia và bố cô đến với nhau đã khiến cô tức giận và nghỉ học. Điều đó đồng nghĩa với việc kế hoạch của Phỉ Trác bị chết yểu, làm hắn càng sinh ra hận thù với Trương Ngả Gia theo thời gian. Thế nên giờ phút này khí hắn càng nhìn Trương Ngả Gia, hận thù trong mắt hắn càng tăng lên. Còn ở phía ngược lại, Trương Ngả Gia sau một lúc đánh giá Phỉ Trác thì lại hiện lên sự khinh thường.
Cùng tương tự như vậy, vào thời gian học đại học đó, Trương Ngả Gia hành xử rất lạnh lùng, cũng không khoe khoang gia thế, ngoại trừ một số người bạn của cô ra thì người ngoài không ai rõ gia cảnh của nhà cô như thế nào. Cho nên ấn tượng trong lòng Phỉ Trác là giả cảnh nhà Trương Ngả Gia rất bình thường. Thế mà hiện tại, trên người Trương Ngả Gia lại mặc một bộ đồ hàng hiệu của hãng nổi tiếng, một người có gia cảnh bình thường thì làm sao có thể mua nổi chứ.
“Trương Ngả Gia này mới ngừng học hơn một năm thôi mà, coi như cô ta không tốt nghiệp đại học, đi làm luôn thì tiền lương lấy đâu ra mà cao. Vậy cô ta móc đâu ra tiền để mua món đồ hàng hiệu kia? A mình biết rồi, nhất định cô ta đã ăn bám một thằng thiếu gia nào đó không khác gì một con điếm! Hừ, năm đó khi học đại học còn giả vờ thanh thuần lãnh đạm, tự cao tự đại từ chối nhiều người. Bây giờ kết quả ra sao, không phải bám lấy đít thằng nào đó để kiếm tiến ư?” Nghĩ vậy, Phỉ Trác cười lạnh, sự khinh bỉ hiển hiện rõ từ ánh mắt đến gương mặt hắn. Trương Ngả Gia cũng không chú ý đến biến hóa trên gương mặt hắn, càng không rõ hắn đang chửi bới cô như thế nào ở trong lòng. Sau khi đánh giá hắn xong, nàng chỉ mỉm cười hỏi một câu gọn lỏn:
- Anh là ai?
“Tao là ai? Mày không biết tao là ai?” Phỉ Trác thiếu chút bị câu nói của cô làm cho sắc đến chết ngất: “Khi học đại học chỉ vì mày mà tao mới bị mọi người giễu cợt. Thế mà bây giờ mày lại hỏi tao là ai…. Mày cố ý chơi tao à? Muốn ta tức chết đúng không?”
- Tôi là Phỉ Trác đây.
Tuy rằng trong lòng rất tức giận nhưng Phỉ Trác vẫn hít sâu một hơi, cố gắng lấy lại bình tĩnh, hắn tự nghĩ mình đến đây để trả thù nên không thể bị Trương Ngả Gia xỏ mũi dắt đi được.
- Phỉ Trác? Không nhớ.
Sau khi thốt lên một câu như vậy, Trương Ngả Gia cũng không hề nghĩ đến Phỉ Trác nữa, tiếp tục bàn chuyện mở thêm chi nhánh với Chu Hiểu Xuyên. Nếu như ban nãy Trương Ngả Gia chỉ nói câu “Anh là ai?” đã làm Phỉ Trác suýt sặc thì câu nói và hành động của cô suýt làm Phỉ Trác hộc máu mà chết.
“Không nhớ? Mày nói không nhớ? Được rồi, coi như mày không nhớ chuyện mày làm tao xấu hết mặt mũi thì mày cũng phải nhớ tao từng học cùng trường với mày chứ? Thậm chí tao còn học với mày mấy lớp đăng ký, cùng ngồi đọc sách trong thư viện nữa kìa! Thế éo nào mà mày bảo không nhớ? Không nhớ cái con ma ma mày à?” Phỉ Trác thật muốn gào thẳng vào mặt Trương Ngả Gia, rồi hung hăng đập cho cô mấy phát. Kỳ thật Trương Ngả Gia cũng không có ý định muốn chọc giận Phỉ Trác, nhưng mà cô thực sự chả nhớ Phỉ Trác là thằng nào cả. Bởi vì thời gian cô học đại học, số lượng nam sinh theo đuổi cô không mấy chục thì cũng hơn hai mươi và Phỉ Trác chính là thành viên trong cái nhóm thất bại đó, cho nên đám ruồi đông như vậy thì sao cô có thể nhớ hết được chứ? Bất quá Phỉ Trác lại không hiểu được điều đó, hắn quy tất cả mọi chuyện là do Ngả Gia cố ý chơi hắn, hắn thầm chửi: “Con điếm thối tha này!”
Vừa lúc đó, cô gái ngồi đối diện tức khí nói:
- Anh yêu, cô ta là ai thế? Thật không lịch sự gì cả.
- Em muốn biết à?
Tìm được cơ hội, Phỉ Trác cười lạnh nói:
- Cô ta tên là Trương Ngả Gia, là bạn học thời đại học của anh. Cô ta không lịch sự là bình thường, thủ đoạn của cô ta mới đáng sợ. Lúc trước, để được các thầy cô giáo chiếu cố mà cô ta còn giới thiệu bố mình cho cô giáo phụ đạo, còn cực lực tác hợp cho hai người đến với nhau…
Chuyện cô giáo phụ đạo đến với bố mình là một bóng ma vẫn chưa biến mất ở trong thâm tâm Trương Ngả Gia, ngày thường cô hoàn toàn không muốn nhắc đến chuyện này. Huống chi khi Phỉ Trác nói đến chuyện này còn thêm mắm thêm muối vào, xuyên tạc sự thật, khiến Trương Ngả Gia vốn lạnh lùng cũng nhất thời nổi giận, đứng phắt dậy, thét lớn:
- Anh nói bậy bạ gì đó? Câm miệng lại cho tôi!