Hoa Đô Thú Y

Lúc Chu Hiểu Xuyên và Trương Ngả Gia vừa ăn xong, đi theo nhân viên bảo vệ dẫn đến chỗ bãi gửi xe thì không khỏi ngây người. Chỉ thấy bốn cái lốp xe đều bị người ta phá hỏng. Tất cả đều hết hơi xăm lốp dán chặt xuống mặt đất, vành cũng có chút ít biến dạng. Sửng sốt đến ba phút, Trương Ngả Gia mới hồi phục tinh thần thất thanh hô:
- Thế này là thế nào? Ai đã làm chuyện này?
Sự việc bất ngờ cũng khiến Chu Hiểu Xuyên trợn tròn mắt. Hắn thật không ngờ ăn cơm trưa ở đây lại bị kẻ khác phá mất lốp xe, đành cười khổ lắc đầu, nói:
- Chuyện này đều tại tôi, nếu không tới nơi này ăn uống thì lốp xe cũng sẽ không bị phá.
Trương Ngả Gia sau chốc lát suy tư, trầm mặt nói:
- Chuyện này cũng không trách anh được. Nếu tôi không có đoán sai, có lẽ chính tên Phỉ Trác kia phá hỏng lốp xe của chúng ta. Tên khốn nạn này, dám bám theo chúng ta đến đây, lại còn phá hỏng lốp xe của chúng ta nữa, thật sự quá quắt. Lần sau gặp lại, nhất định sẽ không tha cho hắn!
Trực giác của con gái thật là khinh khủng, chuẩn không cần chỉnh luôn.
- Cô nghĩ rằng Phỉ Trác làm chuyện này?
Chu Hiểu Xuyên cau mày nhìn khắp bốn phía, cũng không nhìn thấy bóng dáng của Phỉ Trác đâu.
- Đừng nhìn nữa, hắn tuyệt đối sẽ không dám nán lại đây đâu.
Chu Hiểu Xuyên có hơi khó hiểu:
- Tên Phỉ Trác này bám theo đến tận đây, chỉ để phá lốp xe thôi ư? Điều này chẳng lẽ chính là thủ đoạn trả thù của hắn? Sao gà quá vậy? Hay là … hắn còn âm mưu nào khác?
Chỉ tiếc là Hiểu Xuyên nắm trong tay quá ít manh mối nên không thể rõ được Phỉ Trác tính làm gì. Trương Ngả Gia cười lạnh:
- Trông cái mặt thằng đấy ngu ngu thì đào đâu ra âm mưu chứ? Theo tôi thấy, nó chỉ đủ đầu óc nghĩ ra chuyện này thôi.
- Có lẽ vậy, Tôi thực sự hơi lo lắng thái quá.
Mặc dù nói như vậy, nhưng sự lo lắng trong lòng Chu Hiểu Xuyên lại không hề giảm bớt
- Nếu chỉ phá một cái lốp xe, ta còn có thể thay được. Nhưng bây giờ cả bốn cái đều bị phá hỏng, cũng chỉ có thể gọi điện thoại dịch vụ cứu hộ 4s, nhờ họ đưa người đến sửa chữa.
Đi một vòng quanh chiếc xe yêu quý, Trương Ngả Gia bất đắc dĩ thở dài, lấy điện thoại di động ra bắt đầu goi cho dịch vụ cứu hộ. Chu Hiêu Xuyên và Trương Ngả Gia đều chẳng ngờ đến Phỉ Trác phá lốp xe xong không hề bỏ trốn, mà ung dung ngồi trong một gian phòng trang nhã trên lầu hai một quán vỉa hè đối diện ngã tư đường, hai mắt đang chú ý theo dõi nhất cử nhất động của hai người qua khe hở cửa chớp. Nhìn thấy Trương Ngả gia lấy điện thoại ra gọi điện, Phỉ Trác không quay mặt đi, chỉ cất tiếng gọi:
- Cường tử, con tiện nhân kia đang gọi cho dịch vụ cứu hộ 4s, mày cho người của mày ra đi.
Nam nhân tên là Cường Tử có cái đầu bóng loáng, gương mặt còn khá trẻ, hắng cười thầm hai tiếng rồi đáp:
- Phỉ ca, cần gì phải gấp, nếu người của mình xuất hiện sớm, chẳng phải sẽ khiến tụi nó hoài nghi sao? Vẫn là đợi thêm lát nữa thì hơn. Yên tâm, em đã gọi cho bạn thân làm ở cửa hàng dịch vụ cứu hộ 4s rồi bọn họ tuyệt đối sẽ không xuất hiện phá hủy chuyện tốt của chúng ta đâu.
Phỉ Trác gật gật đầu:
- Như vậy là tốt.
Cường Tử hỏi lại:
- Phỉ Trác ca, em vẫn nghĩ không ra anh lại có thể nghĩ ra một kế hoạch nham hiểm như vậy… Aiza, mẩu giấy đó thật sự sẽ khiến chiếc xe này bị kiếm tra ư?
Phỉ Trác đáp:
- Tao có một người bạn trong đội cảnh sát. Hắn nói hắn làm cảnh sát trụ an thuộc thành phố Thập Đức này, mỗi ngày đều bố trí chỗ đậu xe cho các cán bộ.
Cường tử cau mày nói:
- Nhưng mà, anh có chắc bọn nó có di qua chỗ chúng ta bố trí người không? Hay là hãy để em đưa vài đứa đến nên cho chúng một trận?
Phỉ Trác hừ lạnh một tiếng:
- Coi như đánh tàn phế chúng nó thì tao cũng không nguôi giận! Tao muốn làm cho chúng phải vào tù bóc lịch vài năm, chỉ như thế, tâm trạng của tao mới tốt hơn được.
Sau đó, hắn lại cười đắc ý:
- Những lo lắng của mày đều thừa cả. Tao đã bảo thằng bạn thân trong đội cảnh sát rồi, hắn muốn dẫn người bố trí chốt chặn ở đâu mà không được chứ? Đừng quên, con đường này là đường một chiều, đôi cẩu nam nữ này chỉ có thể đi về phía trước, chắc chắn sẽ chui đầu vào lưới thôi.
Giờ khắc này, Phỉ Trác có cảm giác nắm chắc mọi thứ, loại cảm giác này khiến hắn rất thỏa mãn. Cường Tử lại hỏi:
- Chỉ là, anh không lo lắng bọn chúng sẽ nghi ngờ do chúng ta làm không?
Phỉ Trác nở nụ cười:
- Nghi ngờ tao thì sao chứ? Bọn nó không có chứng cứ thì làm gì được ta! Đúng rồi, tao cho ngươi biết. Thuộc hạ của mày, làm xong việc lập tức lượn khỏi thành phố Thập Đức, đi đến nơi khác chờ đợi, coi như là đi du lịch, đừng nóng vội trở về.
- Không thành vấn đề, em đã ra tay, Phỉ ca có thể yên tâm.
Cường Tử vỗ ngực cam đoan, lại vỗ mông ngựa một phát:
- Kế hoạch của Phỉ ca quả là lợi hại! Có thể sánh ngang với Chư… Chư cái gì Khổng Minh.
Phỉ Trác quay đầu nhìn hắn một cái, khinh miệt nói:
- Đó là Chư Cát Khổng Minh. Mày đấy, có thời gian rảnh rỗi xem chút sách vở, bớt chơi bời nữ nhân đi. Lưu manh có văn hóa thì thần tiên cũng không đỡ nổi.
Cường Tử cười nói:
- Sách vở á? Đệ biết nó nhưng nó đâu có biết đệ.
Sau đó lại nịch bợ:
- Đúng rồi Phỉ ca, em có mấy người bạn thân cũng đang ở nhà thổ, nghe nói trong đó hoàn cảnh không tệ. Đến lúc đó, em nhờ người nói một tiếng, bảo đảm có thể tra tấn đôi cẩu nam nữ kia muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong!
Phỉ Trác thỏa mãn gật đầu:
- Chuyện lần này anh nợ chú mày một ân tình.
Cường Tử đi đến trước mặt Phỉ Trác, nở nụ cười thỏa mãn nói:
- Phỉ ca, anh nói như thế không phải rất khách khí sao? Làm việc cho anh là vinh hạnh của em.
“Vinh hạnh ư? Vinh hạnh cái rắm! Không có lợi ích thì mày chịu giúp tao sao?” Phỉ Trác nhếch mép cười cười, nghĩ thầm trong lòng.
Đợi được mươi mười lăm phút, một chiếc xe chạy nhanh tới trước Chu Hiểu Xuyên và Trương Ngả gia. Có hai người bước ra khỏi xe, một người đi đến trước mặt Trương Ngả Gia hỏi:
- Cô chính là người gọi điện thoại báo lốp xe ô tô bị thủng, Trương tiểu thư phải không?
- Đúng vậy, là tôi.
Trương Ngả Gia gật đầu đáp
- Các người sao bây giờ mới tới? Sao đi chậm quá vậy?(Dg: đến là may lắm rồi còn đòi xôi thịt chi nữa)
Một người đáp:
- Như vậy là nhanh rồi, chúng tôi khi đó còn đang ăn cơm, không thể đến đây ngay được.
Một người khác đi vòng quanh chiếc xe nhìn ngó, cuối cùng lắc đầu nói:
- Bốn cái lốp xe và xăm xe đều bị phá hủy, không sửa chữa được nữa phải thay mới thôi.
Trương Ngả gia không nhịn được nhíu mày:
- Thay mới? Phải về quầy dịch vụ sửa chữa thay sao? Chúng tôi còn có việc phải quay về huyện Phương Đình.
Người này nói:
- Không cần quay về cửa hàng, trên xe chúng tôi còn có lốp xe. Cô xem xem, nếu cảm thấy thích hợp chúng tôi sẽ thay cho cô, còn nếu không thì chỉ còn cách đem về cửa hàng xếp hàng chờ sửa. Chẳng qua tôi nói trước, hôm nay cửa hàng chúng tôi có rất nhiều xe đến bảo dưỡng, không biết sẽ phải xếp hàng đến bao giờ đâu.
- Các người còn có lốp xe à? Để tôi xem nào.
Trương Ngả Gia đi đến xe sửa chữa, xem xét mấy cái lốp mới trong xe, thỏa mãn gật đầu:
- Cũng không tệ lắm. Các người mau thay mấy cái lốp luôn đi, đỡ mất công tôi phải đến cửa hàng phải chờ đợi lâu.
Chu Hiểu Xuyên có cảm giác có gì đó không đúng, nhưng nghĩ mãi cũng không ra nó không đúng ở điểm nào


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui