Ước chừng mười phút đồng hồ trôi qua Khương Cần rốt cục cũng hạ quyết tâm, cắn răng đứng dậy nói:
- Bằng bất cứ giá nào, tôi cũng phải đi mời Tiễn lão ra mặt làm chứng cho Chu tiên sinh. Tôi không thể trơ mắt để bọn chúng cười nhạo, vũ nhục thanh danh của Chu tiên sinh!
- Ấy, không cần đâu, cô chờ một chút…
Vừa lúc đó, bác sỹ Lưu nhìn chằm chằm vào màn hình vi tính, giống như là đã phát hiệu được tân dại lục, mừng rỡ kêu lên:
- Mau tới đây xem đi, cô vừa post bài kia, được mod diễn đàn này ủng hộ, hơn nữa còn cãi giúp chúng ta nữa!
- Cái gì? Thật hả?
Tin tức đến bất ngờ làm cho Khương Cần chấn động. Phải biết rằng các diễn đàn nổi tiếng được so sánh với nhau thông qua các thead được lập ra một cách hiệu quả, thu hút người đọc, và diễn đàn y học cũng không ngoại lệ. Thế mà bây giờ mod đó lại bảo vệ thead của cô, cho dù thead đó vẫn còn nhiều tranh cãi và mơ hồ.
- Tại sao người quản lý này lại tin tưởng bài viết của mình nhỉ?
Khương Cần cũng đồng nghiệp tò mò trở lại cái máy tính, mở lại các thead mới post trước đó. Bọn họ nhanh chóng thấy một thead khác được post ngay phía dưới thead của mình, nó có tiêu đề là “Tiễn lão đứng ra làm chứng cho việc Chu tiên sinh lấy châm cứu chữa bệnh nhân khỏi bệnh chó dại thời kỳ phát bệnh.”
- Tiễn lão đứng lên làm chứng ư? Không thể nào?
Đọc tiêu đề thead này, Khương Cần bị chấn động không nhẹ, nhất thời quên cả việc vào thead đó đọc.
Đám bác sỹ ở phía sau cũng nhịn không nổi, thúc giục:
- Tiểu Khương, cô sao vậy? Nhanh chóng vào xem nội dung thead đó đi, nhìn coi Tiễn lão làm chứng cho Chu tiên sinh như thế nào.
Có người nóng vội, lập tức giành lấy chuột click vào thead. Ở bên trong thead này, chỉ có một câu đơn giản:
- Các người muốn Tiễn lão làm chứng phải không? Không thành vấn đề! Bên dưới là có một đoạn clip do Tiễn lão làm để làm chứng cho Chu tiên sinh. Chỉ hy vọng mọi người xem xong clip không có chửi bới Chu tiên sinh nữa, anh ta quả thực là một bác sỹ thú y, nhưng anh rất có thiên phú về trình độ y học, các người thực chất chỉ là ếch ngồi đáy giếng.
Dưới những đoạn thoại này là một cửa sổ để mở clip. Click vào đó, xuất hiện thân ảnh gầy yếu của Tiễn lão, khung cảnh được quay trong phòng khám. Có lẽ, ba nghiên cứu sinh do Tiễn lão mang đến, thấy trên internet nghi ngờ và cười nhạo đối với viêc Chu Hiểu Xuyên có thể chữa khỏi bệnh chó dại kỳ phát bệnh, liền báo cáo cho Tiễn lão, nên Tiễn lão đã quay lại clip này. Đoạn clip không dài, cũng chỉ có mấy phút, nội dung của nó là việc Tiễn lão chính miệng khẳng định Chu Hiểu Xuyên dùng biện pháp châm cứu trị khỏi bệnh chó dại thời kỳ phát bệnh, cũng tỏ vẻ về sau sẽ đem quá trình chữa bệnh chó dại của Chu Hiểu Xuyên đưa đến câu lạc bộ y học của mình. Đồng thời lão cũng đề cập đến chuyện lão không hiểu rõ cách châm cứu của Chu Hiểu Xuyên lắm, mong mọi người thảo luận, góp đi để sau này có thể tạo ra một phương pháp có thể chữa trị được bệnh chó dại. Sau cùng, lão lại rất tiếc nuối nói một câu:
- Tiểu Chu có thể nói là một thiên tài ba trăm năm có một ở lĩnh vực y học này, chỉ tiếc là nó không chịu đổi nghề. Nếu như nó có thể thay đổi quan niệm, làm bác sỹ khám cho người thì có lẽ nó sẽ trở thành thần y tái thế…
Đoạn clip của Tiễn lão vừa xuất hiện, khiến lũ quăng gạch phải câm họng, bởi Tiễn lão là người có danh tiếng trong y học, một khi ông ta đã đứng lên xác nhận thì không ai dám nói rằng ông chém gió, đứa nào dám cãi, đáp gạch phát chết luôn. Trong khoảng thời gian ngắn đó, cả diễn đàn y học đó bỗng ngừng hoạt động, mặc cho đám người Khương Cần có lập thêm thead mới cũng không thấy động tĩnh gì. Đoạn clip Tiễn lão tự mình làm chứng cho Chu Hiểu Xuyên đúng là bá đạo, không còn ai dám dị nghị gì nữa, làm đám người Khương Cần vỗ tay hoan hô như đánh thắng một trần chiến trường kỳ và đầy căng thẳng:
- Ha ha, có khi đám người kia lác hêt mắt không nhìn nổi màn hình nữa rồi. Hừ, hồi nãy bọn họ dám nghi ngờ chế giễu Chu tiên sinh, sao giờ câm hết rồi ư? Biết hối hận xấu hổ rồi cơ đấy? Không biết giờ mặt tụi nó trông như thế nào nhỉ? Chỉ nghĩ đến là thấy vui rồi!
Trên diễn đàn yên lặng cũng chỉ có mười phút đồng hồ, sau đó lại bàn tán như vỡ chợ. Chẳng qua là chả còn ai dám giễu cợt và nghi ngờ nữa, thay vào đó lại là khiếp sợ và cảm thán.
- Không ngờ bệnh chó dại lại có thể chữa trị được bằng châm cứu. Tôi tuy cảm thấy khó tin, nhưng cũng rất tự hào! Có ai biết mấy huyệt vị Chu tiên sinh châm là huyệt nào không? Dùng thủ pháp châm cứu nào? Mà căn cứ của lý luận của nó ra sao?
- Tôi làm bác sĩ về bệnh truyền nhiễm, vậy mà còn kém xa một bác sỹ thú y... Thật là nhục quá đi!
- Thiên tài ba trăm năm mới có một? Có thể trở thành thần y? Chu tiên sinh này có thiên phú về y học cao như vậy sao? Thật là đáng ghét! Thiên tài như vậy sao lại đi làm bác sỹ thú y chứ? Có nên tụ tập lại với nhau, ép anh ta đổi nghề không nhỉ? Nếu anh ta có thể chữa được bệnh chó dại, nói không chừng có thể chữa được cho tất cả các bệnh nan y hiện giờ cũng nên.
Sự khiếp sợ và cảm thán không chỉ dừng lại ở diễn đàn này mà nó còn lan truyền đí khắp nơi. Chỉ trong một thời gian ngắn, tất cả bác sỹ và y tá cả nước đều biết chuyện này. Bọn họ, ai mà có người quen trong bệnh viện nhân dân số ba, liền gọi điện thoại đến để hỏi thăm về chuyện Chu Hiểu Xuyên chọn huyệt vị nào, phương pháp ra sao. Nhưng đáng tiếc là cho dù họ có gọi đến bao nhiêu lần cũng chỉ nghe có một câu nói của một giọng nữ quen thuộc ‘số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được xin quý khách vui lòng gọi lại sau’
Cùng lúc đó, có không ít bệnh viện, viện y học, cơ sở nghiên cứu chữa bệnh đều thấy khiếp sợ, liền cử một đám nhân viên nòng cốt đến bệnh viện nhân dân số ba ở thành phố Thập Đức để nghe kể lại quá trình chữa bệnh, tốt nhất là mang luôn phương pháp chữa bệnh chó dại về. Thực sự không chỉ có giới y học trong nước vì tin tức này mà nháo loạn cả lên, mà cả y học Châu Á thậm chí là toàn cầu, đều bị tin tức này làm cho chấn động, ầm ĩ.
- A, Thượng đế! ở phương đông xa xôi, tại đất nước Trung Quốc cổ kính, lại có người sử dụng thuật châm cứu có thể chữa được bệnh chó dại, đạt được sự đỉnh cao trong y học! Thật không thể tưởng tượng nổi!
Ở các viện y học, bệnh viện trên thế giới sẽ thấy thỉnh thoảng có một vài người hô lên như vậy. Thậm chí, còn làm ra quyết định như thế này:
- Không được, tôi muốn sang Trung Quốc, đi xem cái bệnh viện xảy ra kì tích đó, để được nghe lại chi tiết câu chuyên. Nếu như có thể tôi cũng muốn học châm cứu, học Đông y!
Cái tên Chu Hiểu Xuyên đã truyền đi khắp thế giới như ngôi sao của showbiz chỉ trong thời gian ngắn, len lỏi vào các bệnh viện trên khắp thế giới. Đối với việc này, Chu Hiểu Xuyên cũng chả rõ lắm, mà chính xác hơn là chả có hơi đâu mà để ý. Sau khi rời khỏi bệnh viện nhân dân số ba, Chu Hiểu Xuyên và Trương Ngả Gia cũng không vội vã trở về huyện Phương Đình, hai người tính đi tới một tiệm thức ăn nhanh để ăn trưa. Bởi vì chữa bệnh cho Tôn Văn Văn đến tận chiều rồi, hai người chỉ có thể ăn qua qua cho ấm bụng thôi. Sau khi chọn qua quýt một vài món, hai người tìm một vị trí gần cửa sổ, chậm rãi thưởng thưc bữa ăn. Ăn xong hai cái bánh sandwich, Trương Ngả Gia phát hiện Chu Hiểu Xuyên đang ngẩn người ra, không hề có một chút cử động nào, cô liền ân cần hỏi:
- Sao còn chưa ăn? Anh không đói à? Hay không quen mấy thức ăn nhanh như sandwich, hamburger?
- Không phải.
Chu Hiểu Xuyên lắc đầu, cầm cái hamburger trước mặt cắn một cái, nói
- Tôi chỉ đang suy nghĩ đên một chuyện mà thôi.
- Một chuyện?
Trương Ngả Gia có chút sững sờ, sau đó tò mò hỏi:
- Là chuyện gì mà có thể làm anh thất thần đến nỗi quên cả ăn luôn vậy?
- Tôi đang suy nghĩ đến chuyện Tôn Văn Văn bị chó dại cắn gây bệnh.
Chu Hiểu Xuyên khẽ thở dài một hơi, rồi nghiêm túc nói:
- Chuyện này, bề ngoài thì trách nhiệm thuộc về con chó, nhưng mà đúng ra nó thuộc về trách nhiệm của con người chúng ta. Tôi còn nhớ, trước đó không lâu có xem một tin tức nói là bỗng xuất hiện rất nhiều chó mèo hoang ở thành phố Thập Đức. Suy ra, một mặt là lượng chó mèo lưu lạc kia không bị ràng buộc nên sinh sản vô tội vạ và mặt khác là do có quá nhiều người bỏ rơi vật nuôi của mình...