Hoa Đô Thú Y

Hoa Đô Thú Y
Tác giả: Ngũ Chí
Chương 39: Hình riêng tư
Dịch: taotitoe
Biên: tuanff10
Nhóm dịch: Nòng Nọc
Nguồn: 4vn.eu
Chu Hiểu Xuyên cũng không có ở lâu trong hẻm nhỏ, liền nhanh chóng quay trở về phòng khám vùi đầu vào công tác trị liệu cho động vật. Trong khi tập trung vào việc trị liệu cho động vật Chu Hiểu Xuyên lại đạt được một dòng lực lượng thần bí, đây là lần thứ năm hắn hắn có được dòng năng lượng này. Bất quá năng lượng thần bí trong cơ thể hắn cũng không xuất hiện biến hóa lớn bởi vì khi dòng năng lượng này dung nhập vào cũng chỉ làm kích thước của năng lượng thần bí trong người hắn lớn thêm thôi. Nói lời tạm biệt với Lý Vũ Hàm và Hoàng Hiểu Uyển, Chu Hiểu Xuyên liền trở về nhà. Giống như mọi ngày, Tiểu Hắc sớm ngồi ở trước lầu chờ hắn. Qua hai ngày như vậy Chu Hiểu Xuyên cuối cùng cũng đã rõ ràng rằng Tiểu Hắc tự mở cửa phòng chạy ra ngoài nhưng lại quên không đóng cửa. Chu Hiểu Xuyên cũng không có trách cứ nó chỉ dặn dò một câu là:
- Đừng có chạy đi đâu mà lạc đường kẻo người ta lại tưởng chó dại xổng chuồng mà bắt lấy thì toi đấy.
Nhìn Tiểu Hắc không có biểu tình gì, Chu Hiểu Xuyên cũng không có xác định mình nói như vậy Tiểu Hắc nghe có hiểu hay không. Vào nhà, việc trước tiên Chu Hiểu Xuyên làm là mở cái máy vi tính cũ mua ở chợ giời lên, nhanh chóng cắm cái thẻ nhớ mà Sa Tử cho hắn cắm vào cổng USB xem nội dung bên trong. Tốc độ cái máy vi tính cũ của hắn khá cùi, phải một lúc sau mới nhận. Trong lòng Chu Hiểu Xuyên đầy chờ mong vội vàng di chuột click vào.
- Để ta xem, Sa Tử chụp hình sư tỷ riêng tư đến mức nào…
Hình ảnh tốc độ hiện ra tương đối chậm, ước chừng vài giây hình ảnh hiện rõ ràng lên màn hình. Ngay khi dục hỏa bốc cháy mãnh liệt trong lòng Chu Hiểu Xuyên thì nhất thời nó bị dập tắt như bởi một gáo nước lạnh. Mở liên tục mấy hình ảnh xác định nội dung không hề khác nhau là mấy, Chu Hiểu Xuyên nhịn không được hét ầm một tiếng:
- Như thế này mà cũng gọi là hình ảnh riêng tư sao? Mả cha nó!
Nguyên lai là Sa Tử chụp những hình ảnh này đúng như theo lời hắn, lúc Lý Vũ Hàm tắm rửa, ngủ là lúc quay chụp nhưng vấn đề là bởi vì nó chọn góc máy để chụp hình quá dở. Tất cả đều chỉ chụp hai chân của Lý Vũ Hàm, ảnh lộ rõ nhất cũng chỉ đến hai cái đùi thôi, trừ nó ra thì không thể nhìn rõ các bộ phận khác được. Còn tấm hình lúc Lý Vũ Hàm tắm thì hầu hết do có hơi nước mà tấm ảnh nhìn rất mơ hồ, thế nên cặp giò trắng nõn dài nuồn nuột kia cũng vì thế mà không thể nhìn rõ được. Vốn tưởng những hình ảnh riêng tư này đủ sức cho hắn phê lòi ra, nhưng lại không hề nghĩ tới sẽ gặp được những hình ảnh khóc dở mếu dở thế này. Khó trách Chu Hiểu Xuyên lại thất thố phẫn nộ như thế.
- Không nghĩ tới mình lại bị một con mèo lừa, chuyện này thật quá nực cười!
Chu Hiểu Xuyên nhìn hình ảnh được gọi là “hình riêng tư” đành cười khổ không thôi. Sau một lúc hắn nhỏ giọng nói thầm:
- Đúng là sư tỷ có đôi giò thật dài và hoàn hảo, thêm một chút, bớt một chút cũng không được. Mình mới được xem có cặp giò thôi mà cũng sướng run rồi, đến thằng nhỏ cũng tỉnh cả ngủ. Chẳng nhẽ cặp giò kia có ma lực như trong truyền thuyết?
Trong lúc Chu Hiểu Xuyên lầm bầm lầu bầu thì có tiếng gõ cửa vang lên. Sau đó có giọng nói của Trương đại gia truyền vào:
- Tiểu Chu, cháu về chưa? Nhanh chóng qua trổ tài nấu ăn, bác cùng với Ngả Gia đã chờ lâu lắm rồi.
- A được! Cháu qua ngay đây!
Chu Hiểu Xuyên lên tiếng đáp, sau đó tắt máy vi tính đi rồi đứng dậy mở cửa đi thẳng vào phòng bếp nhà Trương đại gia, nguyên liệu nấu ăn đã sớm được Trương Ngả Gia chuẩn bị sơ chế qua. Trong suốt quá trình Chu Hiểu Xuyên nấu nướng thì Trương Ngả Gia luôn đứng bên cạnh quan sát, mặc dù không có nói gì hết nhưng vẫn làm trợ thủ cho Chu Hiểu Xuyên nấu ăn. So sánh với ngày hôm qua mà nói, thái độ thế này đã là biến hóa nghiêng trời lệch đất rồi. Đối chuyện này, Trương đại gia ngồi trong phòng khác liên tục gật đầu cười đến toét cả miệng. Cũng như ngày hôm qua, sau khi ăn cơm chiều xong Trương Ngả Gia để cho Chu Hiểu Xuyên lên tập đàn piano, còn mình đi ra phòng khách ngồi xem TV với ông nội. Bất quá nàng lại không để ý đến trên tivi đang chiếu cái gì mà cứ dựng hai cái lỗ tai lên nghe ngóng Chu Hiểu Xuyên học đàn. Qua một đêm, nàng rất tò mò đối với chuyện Chu Hiểu Xuyên học đàn, nàng muốn xem liệu hôm nay Chu Hiểu Xuyên có giống như hôm qua, chỉ trong ngủi vài giờ ngắn sẽ tiến bộ kinh người hay không. Phản ứng này của Trương Ngả Gia tự nhiên không thoát được ánh mắt của Trương đại gia, lão tuy không có nói gì nhưng trong lòng lại rất vui vẻ: “Không nghĩ rằng Tiểu Chu ngày thường nhìn có chút cứng đầu cứng cổ lại biết đánh bài Đường Cứu Quốc. Tốt tốt quả nhiên là rất tốt.”
Chu Hiểu Xuyên cũng không biết ngoài phòng hai người suy nghĩ cái gì, giờ phút này hắn lại tiến vào cảnh giới điên cuồng như ngày hôm qua. Năng lượng thần bí trong cơ thể cũng bắt đầu vận chuyển trợ giúp tốc độ học tập đánh piano của hắn thuần thục nhanh đến nỗi không thể tưởng tượng. Trong phòng khách Trương Ngả Gia một bên nghe một bên nhíu mày thầm nghĩ: “Rốt cuộc là hắn luyện đàn như thế nào vậy? Nếu như nói ngày hôm qua mới bắt đầu hắn còn chưa biết gì về piano, thì hiện tại trình độ của hắn đã đạt đến tiêu chuẩn của người học sơ qua rồi. Chỉ là hắn mới học được có hai ngày mà đã có được thành tựu như vậy. Chả nhẽ trên thế giới này thật sự có thiên tài tồn tại? Hay là trước kia hắn đã có căn bản về đánh đàn piano rồi?”
Nghi hoặc tràn ngập trong đầu Trương Ngả Gia, bất quá nàng cũng không có bị những nghi hoặc này quấy nhiễu lâu. Bởi vì nàng đã nhanh chóng bị tiếng đàn tấu của Chu Hiểu Xuyên thu hút. Mặc dù nói Chu Hiểu Xuyên đàn khúc nhạc này với thủ pháp rất mới lạ, thậm chí còn đàn sai âm mà không hề đàn tiếp mà cứ đàn đi đàn lại. Nhưng Trương Ngả Gia tinh thông âm luật chợt nhận ra khúc nhạc kia không phải bình thường, âm luật uyển chuyển làm nội tâm nàng nổi lên một loại cảm giác kinh diễm. Mà cái làm nàng ngạc nhiên nhất chính là khúc nhạc đi thẳng vào lòng người, cho dù nó tương đối xa lạ từ trước cho đến giờ nàng chưa có nghe qua.
“Hắn đàn khúc nhạc gì vậy? Giai điệu ưu mỹ uyển chuyển như vậy tại sao mình chưa hề nghe qua nhỉ? Chẳng nhẽ đây là một ca khúc mới? Vậy nó do ai sáng tác? Chắc chắn không thể là hắn được.” Lòng Trương Ngả Gia tràn đầy kinh ngạc vụt đứng lên.
Trương đại gia thấy nàng quay đầu ra chỗ khác, khó hiểu hỏi:
- Ngả gia! Làm sao vậy?
Trương Ngả Gia cũng không đem những suy nghĩ trong lòng nói ra mà chỉ lắc lắc đầu nói:
- Không có việc gì đâu, ông nội cứ xem tivi đi, cháu đi làm chút chuyện rồi quay lại với ông sau.
Sau đó nàng đi về phía phòng của minh.
“Xem ra tất cả đều như ý mình liệu, giờ chỉ xem nó sẽ phát triển như thế nào thôi.” Nhìn bóng lưng Trương Ngả Gia, Trương đại gia mỉm cười quay đầu tiếp tục xem tivi. Trương Ngả Gia vào phòng của mình cũng không quấy nhiễu đến Chu Hiểu Xuyên đang rất tập trung vào việc học Piano. Nàng nhẹ nhàng mở tủ bên đầu giường ra lấy giấy bút ngồi ở bên giường đem khúc nhạc của Chu Hiểu Xuyên đang chơi ghi chép lại. Thời gian cứ như vậy trôi qua rất nhanh, hiện tại đã là mười một giờ rưỡi. Trương Ngả Gia nghe Chu Hiểu Xuyên đánh đàn đến tận khuya liền đứng dậy đi đến chỗ đàn Piano. Nhưng không để nàng phải làm động tác như ngày hôm qua, Chu Hiểu Xuyên đã nhận ra nàng tới, lập tức đứng bật dậy nói:
- Cũng đã muộn rồi, tôi đi về đây.
Trương Ngả Gia ở phía sau mở miệng nói:
- Đợi một chút, cho tôi hỏi, ca khúc vừa rồi là do ai dạy anh?
- Hở?... Cái này sao...
Chu Hiểu Xuyên không khỏi sửng sốt, cũng không thể nói cho Trương Ngả Gia ca khúc này là do một con rùa đen dạy cho hắn được. Bị rơi vào đường cùng hắn chỉ có thể nói dối là:
- Không có người nào dạy tôi cả, tôi chỉ đánh lung tung mà thôi. A! Đã mười một giờ rưỡi rồi, không còn sớm nữa. Trương tiểu thư, tôi cũng không cao su giờ nghỉ ngơi của cô nữa, vậy tôi về đây.
Nhìn thấy bóng lưng Chu Hiểu Xuyên như chạy trốn, Trương Ngả Gia bất mãn lầm bầm lầu bầu nói:
- Đàn lung tung? Anh cho rằng tôi giống người mới chơi đàn lắm sao? Khúc nhạc vừa rồi rất tuyệt, luân chuyển nhịp nhàng. Khúc nhạc như vậy mà có thể đàn lung tung thì trên đời này các chuyên gia Piano đều đập đầu vào đàn mà chết đi cho rảnh nợ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui