Hoa Đô Thú Y

Hoa Đô Thú Y
Tác giả: Ngũ Chí
Chương 52: Diệp…Diệp Vấn?
Dịch: MrKen
Biên: tuanff10
Nhóm dịch: Nòng Nọc
Nguồn: 4vn.eu
Chu Hiểu Xuyên Cảm nhận được sát khí, không còn thời gian suy nghĩ xem kẻ nào muốn đối phó với mình. Chỉ có thể theo bản năng, cắm đầu cắm cổ chạy về phía trước. Ngay lúc đấy, có một gã đàn ông cầm dao từ phía sau tới vọt tới, hướng lưng của hắn mà đâm tới một nhát. Gã đàn ông cầm dao này xuất hiện bất thình lình, tốc độ cũng cực nhanh, nếu không phải do Chu Hiểu Xuyên cảm nhận được sát khí phát ra từ trước, sợ rằng đã đổ máu tại đương trường. Mà bây giờ, phản ứng của Chu Hiểu Xuyên cũng vừa khéo tránh được một dao sắc bén hướng tới hắn. Tuy rằng một dao này rơi vào khoảng không, nhưng gã đàn ông cầm dao cũng không dừng lại, ở phía sau gầm lên một tiếng, vung dao đâm tới Chu Hiểu Xuyên lần nữa. Cùng lúc đó, ở hai bên đường, có thêm ba người đàn ông cầm dao xông ra vây kín lấyChu Hiểu Xuyên. Muốn nhanh về đến nhà, nên tối hôm nay Chu Hiểu Xuyên chọn một con đường nhỏ nhưng gần để đi. Con đường này gần bất quá nó lại nằm ở vị trí hẻo lánh, tối om, không có đèn đường. Dù đi trên con đường này vào ban ngày thì cũng rất ít người qua lại, buổi tối thì càng không có một bóng ma lai vãng. Bốn gã đàn ông cầm dao có lẽ đã âm thầm theo dõi Chu Hiểu Xuyên từ trước, xác định được lộ trình của hắn, đồng thời quyết định ra tay ở con đường vắng vẻ này. Tuyệt đối không có tình huống trùng hợp. Bốn gã đàn ông lăm lăm dao trên tay đi về phía Chu Hiểu Xuyên, với vẻ mặt đã nắm chắc thắng lợi trong tay, bọn chúng nhe răng cười nham nhở. Bọn chúng cho rằng, Chu Hiểu Xuyên thân đơn, lực bạc chỉ có một mình, như chim trong lồng, như cá trong chậu, đương nhiên là mặc cho bọn hắn thông rồi. Bọn họ có dư thời gian, chờ tới lúc người dân phát hiện báo cảnh sát thì bọn chúng đã có thể đem Chu Hiểu Xuyên tiền dâm hậu sát, tái sát hậu gian đến tàn tạ mất. Chỉ cần đập cho Chu Hiểu Xuyên tàn phế là bọn chúng có thể trở về phục mệnh, hoàn thành nhiệm vụ. Sau đó sẽ nhận được một số tiền gọi là phí vất vả rồi đi đến chỗ khác phong lưu khoái hoạt đợi cho chuyện này lắng xuống, lại lén lút trở về, tiếp tục cuộc sống và vòng tuần hoàn như vậy. Bọn chúng không hề biết được, con mồi đang nằm trong lưới, Chu Hiểu Xuyên đang bị bao vây còn có cơ hội lật thuyền trong mương. Tiểu tử này cũng không phải là Diệp Vấn, làm sao có bản lĩnh như vậy chứ? Đứng gần đó vài bước, nương theo ánh trăng mông lung mờ mịt, nhìn thấy vẻ mặt của Chu Hiểu Xuyên, một tên trong đám nói với vẻ mặt khinh thường:
- Thằng ranh con này chẳng có tí can đảm nào. Vẻ mặt nó thộn ra như @#$ ngâm, chân nó cũng run run kìa. Chắc là do nó thấy bốn anh em mình đẹp trai, khoai to cho nên choáng váng rồi. Ha ha, công việc lần này thật đơn giản quá mà!
Bọn hắn quả thực không nhìn lầm, giờ phút này Chu Hiểu Xuyên quả thựccó vẻ sợ hãi đến thộn cả mặt ra, cả người run rẩy như chó mắc mưa. Nhưng bộ dáng này, có thật là do sợ hãi mà ra không?
Bọn chúng Chu Hiểu Xuyên đan run rẩy là vì sợ thật sao?
Đương nhiên không phải!
Tuy rằng khuôn mặt Chu Hiểu Xuyên dại ra, cả người run rẩy, nhưng đó không phải là vì sợ hãi. Mà là vì hắn cực kỳ vui mừng, hưng phấn. Đúng vậy, chính là kinh hỉ và hưng phấn! Ngay tại thời khắc bốn tên cầm dao truy sát Chu Hiểu Xuyên, Chu Hiểu Xuyên phát hiện ra một chuyện kỳ quái. Động tác của bốn tên côn đồ này chậm hơn rất nhiều so với bình thường, có thể nói nó giống như một thước phim quay chậm vậy. Dù cũng không phải là chậm đến mức mỗi động tác đều xảy ra từ từ nhưng cũng đủ để Chu Hiểu Xuyên nhìn rõ ràng từng động tác của bọn chúng thì không có gì khó khăn, như vậy cũng là quá đủ, căn cứ vào động tác của bọn chúng để phản công thì không cần phải xoắn.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao động tác của mấy thằng ác ôn vùng nông thôn này lại chậm như vậy?" Trải qua vài giây kinh ngạc ngắn ngủi, hắn đã nhận ra, trong lòng tràn đầy vui mừng và hưng phấn: "Chẳng lẽ là do tia thần bí năng lượng kia làm ra ư ?"
Càng nghĩ, Chu Hiểu Xuyên càng cảm nhận được, điều này giống như những cao thủ có giác quan cực kỳ nhạy bén, phản xạ nhanh hơn cả người bình thường. Chắc chắn điều này có liên quan đến năng lượng thần bí ở trong cơ thể của hắn. Không ngờ rằng năng lượng thần bí trong cơ thể hắn lại có công hiệu thần kỳ như vậy. Chu Hiểu Xuyên không thể kéo dài sự hưng phấn được quá lâu bởi bốn gã đàn ông đã cầm dao đồng thời lao đến chỗ hắn. Bốn con dao sáng loáng, phản chiếu ánh trăng lạnh cả lòng người, khiến cho người ta run sợ, đã vậy nhìn những chiếc răng nanh sáng bóng của mấy tên côn đồ chẳng khác nào răng nanh của rắn độc. Nếu đổi lại là người khác trong tình huống này, sợ rằng đã bị dọa cho thất hồn lạc phách. Nhưng Chu Hiểu Xuyên thì trái lại, hắn cực kỳ bình tĩnh trong tình huống này, thậm chí ở khóe miệng của hắn còn hiện lên một nụ cười lạnh, đầy vẻ trào phúng. Tại vì động tác của bốn tên cầm dao này chậm hơn so với hắn rất nhiều, hắn có đủ tự tin, nắm chắc rằng có thể ở trong vòng vây của bốn người này có thể mở ra một con đường thoát thân. Hít mạnh một hơi, Chu Hiểu Xuyên lắc thắt lưng như mèo vặn mình, ngay lập tức tránh được một dao tấn công tới. Đồng thời đưa cánh tay, gập cùi chỏ lại tấn công vào ngực một tên cầm dao, rồi tiếp tục dung đầu gối cối thẳng vào mạng sườn hắn.
Bốp..rắc...bốp..rắc...'
Mấy tên còn lại cảm thấy run rẩy, da đầu cũng nổi cả da gà, những âm thanh giòn tan vang lên trong không khí. Xương sườn và xương ngực của tên này đã bị Chu Hiểu Xuyên đánh gãy mấy cái, có chiếc còn lòi ra cả ngoài. Không dừng lại ở đó, cú đánh cực mạnh từ khuỷu tay còn làm cho tên trúng đòn bay lên cao, văng xa đến mấy đến mấy mét rồi mới rơi xuống đất làm ra bịch một tiếng. Trải qua một đợt tấn công này, tên trúng đòn chỉ có thể nằm yên phát ra tiếng kêu rên rỉ yếu ớt, không thể động đậy dù chỉ một đầu ngón tay. Cảnh này vừa diễn ra, quả thực là quá mức đột ngột, quá mức bá đạo, quá mức kinh khủng. Phải biết rằng, tên cầm dao vừa rồi là một người cao to đen hôi, thân hình cao những một mét tám mươi. Cho dù là không uy vũ như rồng nhưng cũng mạnh hơn rất nhiều nếu so với người thường, là một nhân vật lừng lẫy ở khu này, sức chiến đấu không hề kém một chút nào. Bất quá lại bị Chu Hiểu Xuyên đánh gục chỉ với hai chiêu, đừng nói là có thể phản công, ngay đến cả chống đỡ cũng không thể. Nhất là khi tên kia bị đánh bay lên không trung còn đẹp hơn những cảnh quay kỹ xảo trong phim nhiều. Nhất là khi nhìn trực tiếp thế này, nó còn sống động hơn nhiều so việc đi xem phim 3D. Tất nhiên mức độ hãi hùng cũng sẽ lớn hơn rất nhiều. Nếu không phải tận mắt chứng kiến, sợ rằng nói ra sẽ chẳng ai tin. Uy lực một phát lên gối này không ngờ lớn như vậy, chính bản thân Chu Hiểu Xuyên cũng vô cùng bất ngờ và cực kỳ kinh ngạc. Mặt khác, ba tên cầm dao còn lại nhất thời choáng váng. Vốn là phải tấn công Chu Hiểu Xuyên, chém Chu Hiểu Xuyên cho thành xác ướp Ai Cập, nhưng giờ phút này, bọn chúng bối rối, hoảng sợ, không biết phải làm sao.
- Tiểu tử này, nhìn gầy gò ốm yếu như vậy, làm sao có lực lượng mạnh mẽ như vậy chứ? Một chiêu là đánh bay người khác đến mấy mét. Không lẽ hắn ta không phải là người thường mà là võ sư của võ thuật Trung Quốc. Có khi nào hắn ta là một cao thủ không?
Tốc độ này, lực lượng này... Không phải hắn là đệ tử ở phòng bếp của Thiếu Lâm Tự à? Uy lực của một chiêu nàycũng không thua kém bao nhiêu so với Diệp Vấn, ta sợ rằng nó còn mạnh hơn ấy chứ!
(@Ken: Mấy con mụ này xem phim chưởng nhiều quá rồi nên nhiễm, lôi cả IP Man - Diệp Vấn vào đây nữa. Mà tính ra là do lão tác giả bệnh nữa =)))(Biên: đừng chửi nhân vật, nó không có tội tình gì đâu, cứ gè đầu tác giả ra mà chửi)
- Vốn tưởng nhiệm vụ lần này chỉ cần nhấc tay một cái là xong. Không ngờ tên này là tấm sắt cứng, cực kỳ khó đụng vào. Cái loại người dũng mãnh như vậy có khi là một võ sư của môn võ thuật cổ truyền, chúng ta chỉ với cái công phu mèo ba chân, làm sao có thể chống lại đây. Đại ca, mau đưa ra đối sách đi, cứ đứng không thế này sớm muộn cũng bị nó đánh cho thành tật mà thôi.
Nếu nói Chu Hiểu Xuyên vừa rồi cũng chỉ là vô tình ra chiêu, đánh cho tên kia bay lên không trung văng ra ngoài như vậy cũng là do vô tình chứ không có chiêu chiếc gì cả. Bình thường thì ba tên còn lại chắc chắn sẽ xông lên, đem Chu Hiểu Xuyên xé nhỏ, dằm chanh mà nuốt trọn, vì đồng bọn mà báo thù rửa hận không cần phân vân. Nhưng chiêu vừa rồi, Chu Hiểu Xuyên ra chiêu rất bài bản, đã vậy chỉ dùng một phát lên gối là đánh bay cả một người! Một chiêu mạnh mẽ, bá đạo xuất ra từ đầu gối, đánh bay một người, đồng thời còn phá vỡ toàn bộ dũng khí của mấy gã cầm dao còn lại. Ánh mắt bọn chúng nhìn Chu Hiểu Xuyên, không tự chủ được phải sinh ra mấy phần sợ hãi. Đối với những tên côn đồ, suốt ngày ở đầu đường xó chợ, lấy đánh nhau làm công việc thì thành bại cốt ở một chữ 'Dũng'. Nhưng tình huống hiện tại, ở trong lòng bọn chúng đã có bóng ma, dũng khí của bọn chúng đã teo nhỏ hơn cả một đứa con nít rồi. Dưới tình huống như vậy bọn chúng làm sao có thể cầm dao xông lên tấn công Chu Hiểu Xuyên được đây? Kỳ thật, vào thời khắc này, không chỉ có ba tên cầm dao cảm thấy kinh ngạc mà chính bản thân Chu Hiểu Xuyên cũng cảm thấy kinh ngạc mãi không thôi. Đối với tốc độ và thực lực của mình, Chu Hiểu Xuyên nắm rất rõ, nhưng mà một chiêu xuất từ đầu gối của hắn, bất kể là tốc độ hay lực đạo đều vô cùng mạnh mẽ, trước giờ chưa bao giờ xuất hiện trên cơ thể hắn. Xem ra, điều này cũng là do tia lực lượng thần bí kia mang lại. So với lúc đầu, Chu Hiểu Xuyên còn lo lắng làm sao có thể thoát khỏi vòng vây, nhưng điều này bây giờ không còn là vấn đề nữa. Hiện tại hắn lại muốn bốn tên dám cầm dao tấn công, đòi thông đít hắn trong đêm khuya sẽ phải trả giá thật nhiều, ít ra là hắn sẽ thông lại cả bốn tên. Hắn xoay mạnh người lại, xông tới ba tên nam tử cầm dao. Nhìn tốc độ tới như vũ bão của Chu Hiểu Xuyên, ba tên cầm dao mất hết cả dũng khí, xoay người bỏ chạy không chút do dự, thậm chí còn không thèm quan tâm đến tên đồng bọn cầm dao đang nằm rên rỉ trên mặt đất. Bởi lúc này bọn họ chỉ suy nghĩ làm thế nào để bảo toàn cái mạng sống nhỏ nhoi của mình mới thôi, sống chết của đồng bọn chỉ là thứ yếu mà thôi. Vì vậy, ba tên nam tử cầm đao, cao to đập trai bị một tên gầy gò, nhỏ bé tay không đuổi chạy cùng làng khắp xóm, kêu cha gọi mẹ. Tình huống éo le này đang diễn ra tại một hẻm nhỏ không chút bóng đèn. Điều đáng tiếc chính là ngã tư đường không có ai đứng để chứng kiến, nếu không chỉ cần trong nửa giờ, các trang mạng sẽ tràn ngập những clip, bài viết giật gân về chuyện này. Ví dụ như: "Đại hiệp anh hùng tấn công bốn tên côn đồ trong đêm khuya!", "Côn đồ thanh toán đẫm máu, một tên oánh bốn tên!", "Anh hùng trong đêm tối, một người đuổi đánh bốn tên côn đồ" “Một tên dâm gầy gò đòi cưỡng bức bốn nạn nhân cao to đen hôi”, đảm bảo sẽ làm sôi sục cộng đồng mạng. Kỳ thật, nếu ba tên cầm dao có đủ dũng khí, xoay người lại phản kháng, xem như đánh bạc với tính mạng, liều mình tấn công Chu Hiểu Xuyên thì cũng chẳng biết mèo nào cắn mỉu nào đâu. Vấn đề ở đây là bọn chúng bị một chiêu mạnh mẽ của Chu Hiểu Xuyên làm cho xoắn hết cả lên rồi, căn bản đã không còn gan để bật lại nữa. Bọn chúng xoắn đến mức lúc này chỉ còn một ý nghĩ duy nhất trong đầu là làm sau mình có thể chạy nhanh hơn cái thằng ở trước mặt để thoát khỏi bàn tay của tên ác ma đằng sau kia, và thế là cuộc rượt đuổi bây giờ giống như một cuộc chạy đua hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui