Hoa Đô Thú Y
Tác giả: Ngũ Chí
Chương 53: Không muốn chết thì khai ra cho anh
Dịch: Hero Keyboard
Biên: tuanff10
Nhóm dịch: Nòng Nọc
Nguồn: 4vn.eu
Mười mấy phút sau, ba tên cầm dao đã nằm lăn lóc trên đất. Chúng nằm vật ra rên rỉ mà không thể đứng dậy được bởi vì xương ngực, xương sườn thậm chí xương tay xương chân cũng bị Chu Hiểu Xuyên đánh rạn nứt. Bị đập cho như vậy chúng sao dám nhúc nhích, chỉ cần hơi động một tí thôi là phải chịu những cơn đau thấu tim thì thử hỏi làm sao mà bò dậy chứ? Không xỉu luôn tại chỗ cũng đã rất bản lĩnh rồi. Giờ phút này, trong lòng cả bốn tên nằm trên mặt đất đều tràn đầy nỗi hối hận, nếu biết trước nhiệm vụ khó khăn như thế này dù có cho đống vàng thì bọn chúng cũng không ham. Hiện tại còn bị con mồi cắn ngược trở lại, nhiệm vụ này rõ ràng chính là tự sát…Bây giờ bọn chúng như cá nằm trên thớt rồi, không biết tên ác ma Chu Hiểu Xuyên sẽ xử lý bọn chúng như thế nào đây? Cả bốn thằng nằm đấy mà trong lòng đầy bất an cho tính mạng. Chu Hiểu Xuyên bước tới trước mặt một thằng, nhìn xuống, lớn tiếng chất vấn:
- Là ai cho chúng mày đến đập tao? Nói nhanh nếu không tao tát cho gãy răng cửa bửa răng hàm, lung lay răng giữa!
Thằng này há miệng thở dốc, hắn có chút do dự không biết làm thế nào, trả lời Chu Hiểu Xuyên hay là đóng vai anh hùng liều mạng giữ bí mật. Nhưng mà ngay lúc còn đang phân vân thì hắn đã bị Chu Hiểu Xuyên cho một sút vào sườn. Hắn đau lăn lộn, cắn răng rút ra một khẩu súng tự chế, chĩa vào người Chu Hiểu Xuyên hét lên:
- Mày ngon đó! Mày đánh lại súng không? Tao bắn nát sọ mày!
Hắn nghiến răng bóp cò súng.
- Đùng
Một tiếng nổ kinh hoàng phá tan màn đêm yên tĩnh. Chim chóc trên cây ven đường bị dọa cho bay toán loạn.
- A ….!
Ngay sau tiếng súng nổ là một tiếng hét thê lương cực kỳ thảm thiết. Ai mà nghe được cái tiếng hét kia cũng không khỏi dâng lên một cỗ cảm giác sợ hãi sâu thẳm trong tim. Tiếng hét đó hiển nhiên không phải là của nhân vật chính Chu Hiểu Xuyên mà chính là cái tên vừa rút súng tự chế ra. Nhưng… có chuyện gì đã xảy ra ở đây?
Thì ra là trong tích tắc tên kia bóp cò súng, một bóng đen nhanh như chớp phóng ra từ bên đường đem tặng cho cái tay cầm súng kia một nụ hôn thân mật. Không chỉ làm cho cổ tay tên kia chảy màu đầm đìa mà nó còn làm cho đích đến của nòng sung thay đổi, ngắm thẳng xuống đùi gã, và tất nhiên chuyện gì xảy ra tiếp theo ai cũng đoán được. Cảm giác đau đớn khủng khiếp từ cả tay lẫn đùi cùng bất ngờ truyền đến làm tên kia không thể chịu được nên hét lên thảm thiết. Bất quá khi hắn nhìn rõ ràng cái bóng đen mới vừa tập kích thì vội vàng đem tiếng hét kia nuốt trở lại. Sắc mặt hắn trở nên kinh hoảng tái nhợt, nhìn sang đồng bọn đã dựng đứng cả lông tóc, hắn tuyệt vọng kêu khóc:
- Sói ư? Đúng là sói thật…Đừng ăn thịt con ông sói ơi! Thịt con không ngon đâu…
Sắc mặt hắn trắng bệch như tờ giấy. Hai mắt trợn ngược lên, miệng sủi bọt, xem ra đã bị dọa cho sợ đến hôn mê rồi. Con sói kia cũng không thèm quan tâm đến cái tên đang trổ tài hùng biện mà đi tới bên cạnh hắn, ngậm lấy cây súng rơi trên đất rồi mang tới bên chân Chu Hiểu Xuyên. Nhờ vào ánh trăng trên cao Chu Hiểu Xuyên cũng nhìn thấy con sói kia chính là Tiểu Hắc.
- Làm tốt lắm!
Chu Hiểu Xuyên nở một nụ cười tán thưởng. Hắn đưa tay cầm lấy khẩu súng tự chế trong miệng Tiểu Hắc, rồi xoa đầu nó khen ngợi. Lúc nãy nếu không phải Tiểu Hắc ra tay tương trợ thì e rằng Chu Hiểu Xuyên không chết cũng bị thương nặng. Tuy rằng khẩu súng này uy lực không tính là lớn nhưng một khi nó khai hỏa trong khoảng cách gần thì vẫn rất đáng sợ.
- Ngươi cảm thấy ta có nguy hiểm nên tới cứu viện sao? Thật vất vả cho ngươi rồi.
Chu Hiểu Xuyên nhẹ nhàng nói. Chỉ tiếc là Tiểu Hắc chẳng hiểu hắn nói cái gì cả, nó chỉ đứng một bên im lặng trừng mắt cảnh giới mấy tên đang nằm la liệt trên mặt đất. Đối với chuyện Tiểu Hắc không hiểu được lời nói của mình, Chu Hiểu Xuyên có chút tiếc nuối. Bất quá hắn cũng biết đây không phải là lúc suy nghĩ cho việc này, hiện tại hắn cần phải moi tin tức từ trong miệng bọn người kia xem ai là người muốn hãm hại hắn. Tính cách Chu Hiểu Xuyên rõ ràng không phải là kẻ nhẫn nhịn. Nếu đối phương muốn cho hắn trở thành kẻ tàn tật thì hắn cũng kiên quyết cho đối phương ăn quả đắng. Ánh mắt Chu Hiểu Xuyên lại tập trung vào bốn tên đang nằm la liệt trên mặt đất kia, chất vấn lần nữa:
- Vẫn câu hỏi trước, ai sai chúng mày tới? Trả lời thì tao tha sống?
Lúc này ngữ khí của hắn trở nên lạnh lẽo hơn nhiều. Ba gã còn chưa hôn mê nằm kia giờ này run rẩy không thôi. Bọn chúng chuyển sang oán hận cái thằng vừa nổ súng: “chính mình không muốn sống thì thôi, lại còn muốn lôi vài đứa theo lót lưng a? Hiện tại mày hôn mê thì ngon rồi nhưng chúng tao mới là người chịu khổ đó…”
Bọn chúng không hẹn mà gặp, cùng âm thầm thề độc: “nếu phen này còn mạng thì sẽ đăng ký thường trú cho cái thằng dám nổ sung kia luôn, để coi nó còn dám sủa lung tung không.”
Ba người này lập tức thay đổi thái độ đối với Chu Hiểu Xuyên. Một tên cung kính gật đầu nói:
- Em nói…Đại ca muốn biết điều gì em đều nói hết…Chỉ cầu anh cho con sói kia đứng xa xa ra một chút, bọn em còn có mẹ già, vợ dại, con thơ đang chờ cơm ở nhà …
Vì nơi này chỉ có ánh trăng mờ mờ ảo ảo nên bọn chúng không nhìn rõ được bộ dạng của Tiểu Hắc, chỉ cảm thấy kích thước, hình dáng của nó vài phần giống như chó sói. Hơn nữa vừa rồi nói lại đại triển hung tính, táp cho tên kia một nhát rất ác nên làm cho ba tên này lập tức đem nó trở thành một đầu chó sói hung ác. Hình tượng Chu Hiểu Xuyên vô tình lại càng trở nên thần bí, đáng sợ trong mắt chúng. Người có thể đem chó sói huấn luyện sai vặt, có thể không sợ được sao? Huống chi hắn cũng chính là một cao thủ võ cổ truyền Tung Của vô cùng lợi hại! Tổ hợp người và sói như vậy thật rất giống như trong phim. Bị Chu Hiểu Xuyên dọa đến như vậy, ba tên kia làm sao mà không thành thật trả lời mấy câu hỏi của hắn đây? Sau một phen hỏi cung, Chu Hiểu Xuyên rốt cục cũng rõ ràng bốn tên kia tập kích hắn là tiểu đệ của Diêu Tử. Bọn chúng cũng được người nhờ vả mới chạy đi đối phó hắn.
Người ủy thác không phải ai khác, chính là thằng hèn Diêm Văn Huy!
- Diêm Văn Huy?
Chu Hiểu Xuyên sau khi nghe được cái tên này cũng không khỏi nhíu mày. Hắn cười lạnh nói:
- Nguyên lai là thằng đấy à? Mày chơi được đấy. Tao mới làm cho nó mất mặt một chút mà mày cho người đến chém tao à? Hừ! Nếu tao phản ứng chậm hơn một chút thì chẳng phải sẽ biến thành một phế nhân sao?
Trong lòng mấy thằng đang nằm trên mặt đất rất hoang mang, bọn chúng chỉ sợ Chu Hiểu Xuyên giận cá chém thớt, đem bực bội trút lên đầu bọn chúng. Nhưng vẫn còn may, Chu Hiểu Xuyên không thèm chấp bọn chúng, hắn tiếp tục hỏi:
- Diêm Văn Huy và Diêu Tử đang ở chỗ nào? Đừng nói bọn mày không biết đấy nhé. Tao không tin chúng mày sau khi hoàn thành nhiệm vụ mà không đi báo cáo.
- Diêu ca…A! Không phải là Diêu Tử và với Diêm Văn Huy, hai tên hỗn đản đó đang ở quán Karaoke Hồng Ban Mã KTV trên đường Quảng Khánh. Đại ca muốn tìm bọn chúng hỏi tội sao? Anh cũng phải cẩn thận đó, vì bọn chúng còn mang theo mười mấy tên đàn em vui chơi. Ngoài ra trên người Diêu Tử còn có…
Ba tên này vì muốn lấy lòng Chu Hiểu Xuyên để khỏi mất mạng trong miệng sói nên chẳng nề hà trở thành phản đồ. Một hơi đem toàn bộ nội tình của Diêu Tử nói ra rạch ròi.
- Tốt lắm!
Nghe mấy tên kia thao thao bất tuyệt. Chu Hiểu Xuyên hài lòng gật đầu, xoay người đến quán Karaoke Hồng Ban Mã KTV mà Diêu Tử và Diêm Văn Huy đang tiêu khiển. Đương nhiên trước lúc đi, hắn cũng phải để lại một câu uy hiếp, làm cho ba tên kia sợ mất mật:
- Chuyện phát sinh đêm nay tao không muốn cho người khác biết. Nếu bọn mày không giữ được cái miệng của mình thì tao cũng không ngại mà cho bon mày im luôn.
Trừ cái tên bị Tiểu Hắc dọa cho xỉu đi thì ba người còn lại đều rùng mình sợ hãi. Bọn chúng không biết là Chu Hiểu Xuyên chỉ dọa mà thôi, còn tưởng rằng Chu Hiểu Xuyên đang tính toán giết người diệt khẩu. Vì vậy bọn chúng không hẹn mà cùng gật đầu như gà mổ thóc, thề thốt nói:
- Đại ca! Anh cứ yên tâm. Chuyện hôm nay chúng em không biết cái gì hết! Ai mà dám hé miệng thì không cần anh động thủ, chúng em cho nó đi trước tiên…
- Bọn mày nhớ kỹ đã nói cái gì đấy nhé.
Đối với bọn biết điều như thế này Chu Hiểu Xuyên cảm thấy rất hài lòng.
- Nếu không muốn trở thành tàn phế thì nhanh nhanh mà gọi cứu thương đi.
Sau khi ném trở lại một câu, cả người Chu Hiểu Xuyên hóa thành một cái bóng lướt đi, biến mất nơi ngã tư cuối đường…