Nửa thánh nhanh chóng trôi qua.
Ở đây nửa thánh Chu Hiểu Xuyên đã khống chế được ba tia năng lượng thân bí kia. Chỉ là ba tia năng lượng này cùng với tia năng lượng kia sau khi cùng vào trong cơ thể hắn thì lại không gây ra động tĩnh gì lớn, không tạo ra chút cảm giác nào.
Nhưng Chu Hiểu Xuyên cũng không thất vọng.
Cái gì dễ quá thì cũng không có giá trị.
Hôm nay phòng khám thú y tạm nghỉ, vì Lý Vũ Hàm đã làm xong toàn bộ thủ tục, trong ngày hôm nay sẽ lên đường sang Anh du học. Chu Hiểu Xuyên và Hoàng Hiểu Uyển tất nhiên phải đi đưa tiễn. Ở sân bay quốc tế, thấy hai người đến cùng mấy người bạn cũ, Lý Vũ Hàm cười:
- Ta biết hai người nhất định sẽ tới. Ta đi trước, phòng khám giao lại cho hai người. Hiểu Xuyên, cậu đừng quên chuyện đã hứa với ta.
Chu Hiểu Xuyên mười phần tự tin đáp:
- Sư tỷ yên tâm, chờ lúc sư tỷ từ Anh về đệ đảm bảo phòng khám sẽ làm ăn còn tốt hơn bây giờ, lúc đó sư tỷ có thể vì phòng khám này mà tự hào được rồi.
- Ta cũng rất trông chờ ngày đó... -Lý Vũ Hàm nở nụ cười nhẹ, sau đó lại nói:
- À, còn một việc, hy vọng cậu đáp ứng ta.
Chu Hiểu Xuyên nghe vậy liền gật đầu:
- Sư tỷ có gì cứ nói, cần gì khách khí thế.
Lý Vũ Hàm gật đầu:
- Lần này sang học đại học Edinburgh ta không thể mang theo Sa Tử được, nên muốn tìm người thay ta chăm sóc nó ở bên này. Vốn ta muốn nhờ Hiểu Uyển, nhưng nàng dù sao cũng sống cùng cha mẹ nên cũng có chút bất tiện, còn cha mẹ ta... - Nói tới đây Lý Vũ Hàm liếc cha mẹ mình một cái- Ài, họ trước nay vẫn không muốn ta nuôi Sa Tử, lần này nếu giao cho họ chỉ sợ khi về đến xương nó cũng không còn mất. Nghĩ tới nghĩ lui vẫn chỉ có sư đệ là thích hợp.
Chu HIểu Xuyên nghe vậy bật cười:
- Tưởng có chuyện gì, cái này thì không vấn đề, Sa Tử cứ giao cho đệ, dù sao nhà đệ cũng đã có một con chó với một con rùa, thêm con mèo thì cũng thêm cái ổ thôi.
- Ồ, vậy thì tốt quá!
Lý Vũ Hàm từ hôm qua tới giờ vẫn canh cánh chuyện này trong lòng, giờ Chu Hiểu Xuyên đã nhận lời thì tốt quá rồi. Lý Vũ Hàm vội chạy sang nói với cha mẹ về chuyện phòng khám và con Sa Tử.
Thời gian dần trôi, Lý Vũ Hàm đi qua cửa soát vé rồi tiến vào đại sảnh bên trong. Cha mẹ nàng mặc dù rất lưu luyến nhưng vẫn cố tươi cười nói:
- Vũ Hàm, chút nữa là máy bay cất cánh rồi, con lên máy bay đi. Sang bên đó thì nhớ điện thoại về. Một mình sống bên đó thì nên cẩn thận, chăm sóc bản thân tốt một chút a...
Vũ Hàm lau nước mắt, nức nở nói:
- Cha mẹ yên tâm, con sẽ tự chiếu cố bản thân thật tốt. Hai người cũng phải bảo trọng, đợi con gái du học về phụng dưỡng hai người a!
Lúc đưa tiễn thế này người làm cha mẹ tư nhiên không thể thiếu những câu dặn dò cùng những giọt nước mắt. Nếu là bình thường nghe cha mẹ cằn nhằn nhiều như vậy Lý Vũ Hàm nhất định sẽ tức giận, chỉ là bây giờ nàng sắp đi xa nên những lời như vậy nàng lại rất muốn nghe, sau này sang Anh rồi thì có muốn cũng không nghe được nữa.
Mọi người lần lượt lên ôm Lý Vũ Hàm lần cuối. Chu Hiểu Xuyên thì không dám như vậy, ở đây hắn là tên đàn ông duy nhất không tính cha Vũ Hàm. Hắn mặc dù cũng muốn ôm nhưng sợ người ta không muốn, dù sao cũng là phụ nữ, đâu thể tùy tiện, mặc dù giữa hai người từng có một nụ hôn, nhưng đó là ngoài ý muốn thôi.
Ôm hay không ôm?
Chu Hiểu Xuyên một chân tiến một chân lùi. Chợt Lý Vũ Hàm nhìn lại cười:
- Hiểu Xuyên, cậu còn làm gì mà không lại đây? Không muốn ôm ta sao?
- A! Có chứ...à không , ý ta là ...
Vẻ ngượng ngùng của hắn khiến mấy người bạn của Lý Vũ Hàm cười khúc khích. Lý Vũ Hàm cũng cười, sau đó chợt dứt khoát bước tới.
- Hiểu Xuyên, ta đi rồi, mọi chuyện ở đây giao cả cho cậu.
Dứt lời không đợi Chu Hiểu Xuyên kịp phản ứng, Lý Vũ Hàm liền hôn vào má trái của hắn một cái.
Đám bạn Lý Vũ Hàm thấy vậy liền nhao nhao lên.
- Oa, giống như phu thê ly biệt vậy, một cái ít quá, hôn cái nữa đi!
- Ta biết ngay hai người có vấn đề mà, từ lúc sinh nhật Vũ Hàm ta đã biết rồi.
- Oa, hôn mặt làm sao đủ, hôn môi đi!