Hoa Đô Thú Y

Đợi cho Nhiêu Xảo nói xong, Lâm Thanh Huyên mới bổ sung:
- Lúc đấy, nhờ có anh thì chúng tôi mới có thể phá án và bắt hung thủ về quy án, đồng thời đập tan được cả một băng nhóm tội phạm có quy mô. Điều quan trọng nhất chính là tuy chúng ta đã bắt được tên cầm đầu, nhưng những tên đồng đảng vẫn còn lẩn trốn rải rác khắp nơi, chúng ta đã cứ người đi điều tra nơi ẩn náu của những tên lâu la còn bỏ trốn. Tin chắc chắn rằng không bao lâu nữa cũng sẽ đem đám tay chân ấy bắt về quy án, trả lại công lý cho mọi người. Lần này tôi đại diện cho đội ngũ cảnh sát huyện Phương Đình cám ơn anh!
Chu Hiểu Xuyên cười đùa nói:
- Chỉ cảm ơn chay thế thôi sao? Không cụ thể hóa cám ơn thành tiền mặt hay hiện vật à?
- Tôi biết anh chắc chắn sẽ nói vậy!
Lâm Thanh Huyên cười nói, móc một chiếc phong bì trong túi quần, nhét vào đưa cho Chu Hiểu Xuyên nói:
- Anh hãy cầm đi. Đây là số tiền thưởng tôi xin từ ngân quỹ ra cho anh. Tuy rằng không nhiều lắm, chỉ khoảng ba ngàn đồng thôi, nhưng đó là tâm ý của chúng tôi.
- Có thật sao…?
Chu Hiểu Xuyên trọn tròn mắt, bất quá hắn nhanh chóng hồi phục lại thần trí, cười haha, nhận lấy phong bì, nhét vào trong túi quần nói:
- Ba ngàn đồng đã là rất nhiều rồi, bằng cả tháng tiền lương của tôi lúc trước đấy. À đúng rồi! Tôi cũng phải trích tiền thưởng ra một ít, mời mọi người ăn cơm mới phải. Còn phải mời cả A Hổ đi ăn nữa, tôi sẽ đãi nó món sường nướng!
Lâm Thanh Huyên cười lắc đầu:
- Không cần phải mời khách ăn cơm đâu. Nếu cần phải mời, thì phải là tôi mời mới đúng, anh không nhớ sao? Lúc trước tôi đã từng nói rằng sau khi tôi phá xong chuyên án này thì tôi sẽ mời anh đi ăn cơm mà!
Chu Hiểu Xuyên cũng nở nụ cười, không khách khí nói:
- Đương nhiên là không quên. Một khi cô đã muốn thế thì cô muốn cho tôi ăn gì nào?
Trên mặt Lâm Thanh Huyên hiện một tia xấu hổ, cười khổ trả lời:
- Chờ bắt tên cuối cùng của băng đảng này đã rồi bàn về chuyện này. Điều đang nói ở đây là, hiện tại đang nghèo rớt mồng tơi, tiền đâu ra mời anh đi ăn cơm?
- Cô đừng quên là được!
Chu Hiểu Xuyên gật đầu cười nói, trên mặt mang theo vẻ khoan hồng độ lượng. Nhiêu Xảo đứng ở phía sau nói chen vào:
- Chuyện này… Chu tiên sinh, trình độ phân tích tình huống, óc phán đoán và khả năng suy luận nhạy bén khiến cho tôi bội phục vô cùng. Tôi có thể mạo muội thỉnh cầu anh một chuyện, không biết anh có đáp ứng hay không?
Chu Hiểu Xuyên cười khổ đáp:
- Nói thật, tôi làm gì biết cái gì gọi là trinh thám, phá án chứ…!
Sau đó lại cười, vui vẻ nói:
- Yêu cầu của cô là gì? Nói tôi nghe xem. Chưa nghe thì không dám đáp ứng tùy tiện. Chẳng may cô có yêu cầu gì đấy không đúng, ví dụ bảo tôi cởi quần áo chạy ngoài đường, hay là muốn thân thể của tôi, vân và vân. Làm sao tôi có thể chịu được.
Lâm Thanh Huyên nghe được những lời này, vẻ mặt dở khóc dở cười, nhịn không được liền nói với vẻ trêu chọc:
- Yêu cầu quá đáng? Anh có cầu cũng không có đâu. Hơn nữa, Nhiêu Xảo lại xinh đẹp như vậy, việc gì phải quan tâm với anh, làm gì phải có yêu cầu quá đáng chứ? Được em ý yêu cầu là phúc đức cho nhà anh rồi. Anh lại còn không biết xấu hổ, mặt dày như mặt mo nói cái gì mà chịu không nổi. Anh không cảm thấy xấu hổ sao?
So với Lâm Thanh Huyên, da mặt của Nhiêu Xảo cũng mỏng hơn nhiều. Quả thực là bị câu nói đùa của Chu Hiểu Xuyên làm cho mặt đỏ như quả gấc, ngượng ngùng không thể nói tiếp được. Cuối cùng, Chu Hiểu Xuyên vẫn phải đích thân rat ay giúp cô nàng bớt ngượng ngùng:
- Nhiêu tiểu thư, vừa nãy là tôi nói đùa tôi, cô đừng để bụng. Cô có yêu cầu gì nói ra tôi nghe thử xem nào?
Khuôn mặt đỏ bừng của Nhiêu Xảo lúc này mới giảm bớt, sau một lúc định thần, nàng nghiêm sắc mặt lại, nói:
- Chu tiên sinh, tôi muốn học hỏi ngài về lĩnh vực trinh thám, cùng với điều tra phá án!
Lúc này, Chu Hiểu Xuyên đang uống một ngụm nước trà, chưa kịp nuốt xuống. Vừa nghe được câu nói này, lập tức ‘Phụt’ một tiếng, phun toàn bộ nước trong miệng ra ngoài.
“Có lộn hay không vậy? Một viên cảnh sát lại muốn học nghiệp vụ trinh thám và phá án từ mình? Một bác sĩ thú y? Đùa đấy à?”
Chu Hiểu Xuyên ngạc nhiên đến ngẩn cả người. Lâm Thanh Huyên và Nhiêu Xảo ngồi đối diện với hắn, bị hắn phun thẳng vào mặt. Lâm Thanh Huyên cảm thấy buồn cười, lại có cả cảm giác tức giận, vội vàng lấy khăn tay của Hoàng Hiểu Uyển lau nước trà dính trên mặt, đồng thời không quên trách mắng:
- Chu Hiểu Xuyên, anh làm gì àm phẩn ứng dữ dội vậy? Bắn hết lên mặt tôi với Nhiêu Xảo rồi!
“Bắn… Bắn hết lên mặt cô và Nhiêu Xảo?”(@Ken: Bắn cái gì ta?) Chu Hiểu Xuyên bị những lời này của Lâm Thanh Huyên dọa cho suýt suy tim, đột quỵ. “Lâm Thanh Huyên, cô dùng động từ này, không thấy mập mờ sao?. Chữ ‘bắn’ này không thể dùng linh tinh. Rất dễ làm người ta hiểu lầm đó >.< …”
Lúc này, Chu Hiểu Xuyên rất muốn cười nhưng không dám cười, khiến hắn đỏ cả mặt lên, có vẻ rất thống khổ. Đồng thời, hắn còn phải nhận lỗi với Lâm Thanh Huyên và Nhiêu Xảo:
- Rất xin lỗi… Rất xin lỗi. Lúc muốn bắn là tôi không thể kềm được, không phải là cố ý. Đều là do Nhiêu tiểu thư đưa ra yêu cầu kia, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của tôi, cho nên mới có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Lâm Thanh Huyên vẫn không thấy được mình dùng từ sai lầm, nhìn cái tên chết tiệt đang đứng trước mắt của mình khua tay múa chân loạn xa, bực tức nói:
- Lần sau anh đừng có bắn lung tung, loạn cả lên là được. Nếu bắn lung tung, xảy ra vấn đề…
Ngay sau đó, Nhiêu Xảo có phản ứng, gương mặt đỏ bừng, kéo tay Lâm Thanh Huyên, ghé sát vào tai nàng nói nhỏ hai câu. Đến lúc này, Lâm Thanh Huyên mới hiểu ra, hai mặt lập tức đỏ bừng. Nhưng tính cách của nàng rất hào sáng, mặc dù có chút ngượng ngùng, nên chỉ mất thời gian rất ngắn là điều chỉnh lại được tâm tình. Sau khi ngưng lại một chút, Lâm Thanh Huyên nhìn Chu Hiểu Xuyên nén giận nói:
- Vừa rồi tôi dùng lộn từ, nhưng tên chết tiệt nhà anh sao không nhắc nhở tôi? A… Tôi biết rồi. Anh cố tình biến tôi thành trò cười phải không?
- Sao tôi dám?
Chu Hiểu Xuyên chỉ có thể tiếp tục giả ngu, không dám thừa nhận. Quả thực, hắn không dám thừa nhận, nếu mà dám nhận, đảm bảo sẽ xanh xương với bà cô này. Hiểu Xuyên liền dang rộng hai tay, vẻ mặt oan khuất như Thị Màu nói:
- Trời đất chứng giám! Tôi cũng chỉ vừa mới ngộ ra thôi.
May mắn là, Lâm Thanh Huyên cũng hiểu được, không có chút ngượng ngùng, cho nên Chu Hiểu Xuyên cũng không dây dưa về chuyện này nữa, đành tiếp tục quay lại chủ đề cũ, trừng mắt với Chu Hiểu Xuyên một cái nói:
- Tôi nói, Nhiêu xảo chỉ muốn học tập một ít kỹ năng trinh thám, suy luận và khả năng tư duy từ anh. Có gì đâu mà anh phải phản ứng dữ dội như vậy?
Chu Hiểu Xuyên cười khổ nói:
- Cơ bản là tôi không biết tí gì về kỹ năng trinh thám, cái gì mà tư duy, suy luận. Muốn học cái đó ở tôi, chẳng khác nào đàn gảy tai trâu đâu!
Đang nói hăng hái, Chu Hiểu Xuyên bỗng ngây như phỗng: “Đ#@$#@% nó, nói như vậy khác gì tự mình kêu mình là trâu?”
Lâm Thanh Huyên không vui nói: “
- Anh không hiểu tí gì về trinh thám? Thôi cho tôi xin. Anh cũng đừng khiêm tốn nữa, khiến tốn quá sẽ trở thành giả tạo đấy! Anh chỉ thông qua những chi tiết nhỏ nhặt lưu lại hiện trường vụ án mà anh có thể đưa ra phán đoán chính xác, phân tích kết quả không hề sai biệt, giống như chính anh tận mắt nhìn thấy. Nếu như vậy mà còn nói là không biết tí gì về trinh thám, vậy thì còn ai biết nữa đây?
Chu Hiểu Xuyên không thể nghĩ ra lý do gì phản bác được, chỉ biết cười khổ chống đỡ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui