Hoa Dung Nguyệt Mạo

Khi ta tỉnh lại thì phát hiện Tu Chân đang ở bên giường nhìn ta, hai mắt đẫm nước mắt. Đại ca cùng Mạnh Vũ cũng ở đó, bọn họ đều lo lắng mà nhìn ta, lòng đầy áy náy:

“Làm sao vậy? Ta chẳng qua chỉ là bị làm đến hôn mê thôi, các ngươi cũng không cần phải nhìn ta như vậy.

Ta cố tình nói đùa để giảm bớt bầu không khí kì quái đó.Nghe ta nói, Tu Chân ngược lại khóc to. Mạnh Vũ hướng ta nói lời xin lỗi, dường như muốn khóc. Ta bị thái độ kì quái của bọn họ làm cho hồ đồ, không thể làm gì khác là nhìn về phía đại ca.

“Tiêu Nguyệt, chúng ta đều biết cả rồi.”

Đại ca sắc mặt trầm xuống, nói:

Kì thật “Nữ nhi túy” trong cơ thể ngươi vẫn còn chưa giải được mà là chuyển hóa thành một loại kịch độc khác. Lúc mà ngươi nằm dưới độc tố trong cơ thể sẽ trở nên dữ dội, nhẹ thì hôn mê, nặng thì có thể dẫn tới tử vong. Dù ngươi không làm thụ thì độc tố cũng sẽ chậm rãi ăn mòn lục phủ ngũ tạng của ngươi cho tới khi ngươi tử vong. Ba năm trước, có phải ngươi hướng thiên hạ thu thập ưu quỳnh hoa là vì giải loại độc này, ngươi vì sao không nói? Ngươi tưởng có thể lừa chúng ta cả đời hay sao?”

Oa oa ~~ Tu Chân ôm ta khóc nói:

“Tiêu Nguyệt ngươi không nên chết, không nên bỏ lại ta.”


Ta cũng quay qua ôm hắn, nói:

”Đứa ngốc, ta sẽ không chết nhanh như vậy. Ta đại khái có thể sống đến ba mươi tuổi. Trước khi chết ta nhất định sẽ tự tay giết ngươi, ta sẽ không để ngươi lại cho kẻ khác, dù ta chết ta cũng phải kéo theo ngươi đi cùng.”

“Tiêu Nguyệt, ta đã phái người đi tìm ưu hoa quỳnh, ngươi nhất định sẽ không chết.”

Đại ca ôm Mạnh Vũ cũng đang khóc. Ta nói:

“Ừ, ta sẽ không dễ dàng chết vậy đâu. Tục ngữ nói ‘Hảo nhân bất trường mệnh, họa hại di thiên niên’*, ta nhất định sẽ sống vạn năm.”

Nghe ta nói xong, Mạnh Vũ cùng Tu Chân ngừng khóc, bật cười làm giảm bớt không khi đau thương.

Ba tháng sau, bụng của Tu Chân trở nên càng lúc càng lớn, hắn không muốn đi ra ngoài nữa. Ta mỗi ngày ở trong phòng cùng hắn, nói với hắn những truyện đã xảy ra trong thời gian ta lưu lạc bên ngoài. Tu Chân mang thai ngoan ngoãn như con mèo nhỏ, thích ghé vào lòng ta, nửa tỉnh nửa mê mà nghe ta kể chuyện xưa. Ta vỗ về chơi đùa mái tóc dài mềm mại của hắn, cùng hắn nhớ lại những chuyện đã qua, cảm thấy thời gian hạnh phúc bình thản này thật đáng quý. Có đôi khi Mạnh Vũ đang mang thai cũng chạy tới nói chuyện phiếm, mỗi lần đến hắn đều chỉ cùng Tu Chân nói chuyện, không thèm liếc nhìn ta một lần, quả nhiên đúng là “Nữ nhi và tiểu nhân là không thể dưỡng”, hắn thế nhưng còn hận ta bày mưu để hắn mang thai cho tới bây giờ. Có điều lần này mang thai MạnhVũ thực sự ăn thật nhiều đau khổ, mang thai có cảm giác buồn nôn, thèm ăn chua thì không nói, hắn hiện tại chỉ có thể ăn những thứ đơn giản. Trước đây hắn thích nhất ăn thịt kho tàu sư tử đầu, cá chép hoa quế, hiện nay thì lại không thể đụng vào, chỉ cần vừa ngửi thấy mùi sẽ nôn khan nửa ngày. Đại ca yêu thương mà phát thệ nói, sau này sẽ không bao giờ để Mạnh Vũ mang thai nữa, từ nay việc khổ sở sinh con các loại hắn nhất quyết gánh chịu. May là Tu Chân không có bị gì, ngoại trừ hành động trở nên chậm chạp một ít, bên ngoài cũng không có chịu gì nhiều. Vì vậy ta thường thường châm biếm Mạnh Vũ nói:


”Sinh con cũng phải nhờ thiên phú, ta cũng không thể làm được.”

Mạnh Vũ tức giận đến xù lông trông giống như con mèo nhỏ, vô cùng thú vị.

Mỗi ngày, ta ghé vào bụng của Tu Chân, cảm thụ nhịp đập đều đều của con. Sau khi nghe xong, ta ôm Tu Chân vào trong lòng, tự đáy lòngcảm kích hắn đã vì ta mà chịu khổ. Trước đây ta chán ghét Tu Chân quá bình thường, quá ngu ngốc, không có nửa điểm so sánh được với ta, hôm nay ta rốt cục hiểu được hắn chính là bảo bối vô giá mà ta có được, hắn đơn thuần, hắn cố chấp, tất cả của hắn đều đáng giá khiến ta quý trọng.

“Tu Chân, ” Ta khẽ cắn hắn cái lỗ tai hai, lần thứ hai nói ra, “Ta yêu ngươi”.

Tu chân đỏ mặt nói,

“Ta cũng vậy”.

“Tu Chân, ta đã nghĩ ra tên cho hài tử của chúng ta”


Tu Chân nghiêng đầu nhìn ta, hỏi:

“Là cái gì?”

“Hoa Ái Chân, thế nào? Nó đại biểu cho việc ta Hoa Tiêu Nguyệt yêu ngươi Tu Chân cả đời. Vô luận cục cưng của chúng ta là nam hay nữ đều phải đặt tên này, có được hay không?”

“Ừm!”

Tu Chân xấu hổ gật đầu, mặt đỏ mà đem cả người mình vùi vào trong lòng ta.

Lúc này gió đêm bắt đầu thổi, măth trời lúc hoàng hôn hữu tình, phảng phất như chúc phúc cho mối tình của hai chúng ta.

Hồng Vũ năm thứ mười,mười chín tháng giêng, trời quang, đây là một ngày làm ta khó có thể quên, là ngày mà Tu Chân lâm bồn. Lúc này, ta bất lực đứng ở ngoài cửa phòng, nghe Tu Chân thống khổ kêu gào, nhưng không thể giúp được gì. Rốt cục, tiếng khóc lên, ta mừng như điên đẩy cửa ra. May là Tu Chân cùng con đều bình an.

Một tháng trước, Mạnh Vũ sinh được một nam hài, đại ca đặt tên là Chí Vũ, ý là tình cảm chân thành đối với Mạnh Vũ. Ta đặt tên con trai là Ái Chân, ý nói vĩnh viễn yêu Tu Chân. Tất cả đều tốt, rất thuận lợi, theo lý thuyết ta hẳn là thật vui mừng, thế nhưng trên thực tế ta vô cùng không vui. Người khác đều là “Có lão bà sẽ quên nương (mẹ)”, Tu Chân của ta cũng “Có nhi tử đã quên lão công (chồng)”. Hắn mỗi ngày đều cười cười mà nhìn con, lúc nào cũng thân cận với con. Cái đãi ngộ này đến ta cũng không được hưởng, vì lẽ gì mà con lại được hưởng? Ta kháng nghị, ta đấu tranh, thế nhưng Tu Chân không thèm quan tâm đến lý lẽ của ta. Hắn luôn luôn dịu dàng nói với ta:


”Không nên trẻ con như thế, ngươi sao có thể cùng con so đo? Nhìn xem, con của chúng ta thật đáng yêu.”

Oa oa ~ ~ Tu Chân thế nhưng ghét bỏ ta, ta còn chưa tới nhược quán chi niên (hai mươi tuổi), vì sao không được tính là trẻ con ~ ~

Phiền muộn như vậy kéo dài cũng đã bốn tháng, mùa xuân tới rồi, Tu Chân cũng đã có thể ra ngoài, ta vui vẻ đắc ý kéo hắn đi dạo phố, tạm thời rời xa đứa trẻ thối kia. Sau khi sinh hạ Ái Chân, Tu Chân nở nang thêm một ít, khuôn mặt cũng trở nên hồng nhuận, cả người rất có tinh thần. Ta đây siêu cấp mỹ nam thì càng không phải nói, vô luận đi tới đâu đều mê đảo phương tâm người khác. Chúng ta đi cùng một chỗ tựa như xuân phong (gió xuân) cùng kiêu dương (ánh sang chói chang) kết hợp, tự nhiên thập phần bắt mắt.

Giữa lúc ta cùng Tu Chân trên đường đi tới Linh Sơn Tự, bỗng nhiên một lão nhân quần áo sang trọng chạy tới, nhìn thấy Tu Chân liền quỳ xuống kêu khóc gọi thái tử thu hút ánh mắt của người qua đường. Ta cùng Tu Chân bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đỡ lão nhân dẫn tới một chỗ vắng vẻ không người, nghe hắn giảng ngọn nguồn sự tình.

Lão nhân nói, hắn là Hồ Thụy, tể tướng của Vĩnh Tương quốc ở phía Nam, hắn lần này tới Trung Nguyên chính là vì tìm kiếm thái tử đã lưu lạc dân gian nhiều năm. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy Tu Chân hắn biết mình đã tìm được thái tử rồi, bởi vì Tu Chân cùng hoàng đế Vĩnh Thương quốc lúc còn trẻ lớn lên giống nhau. Ta cũng không tin lời hắn nói, trên thế giới người giống người rất nhiều, hắn thế nào có thể xác định Tu Chân có phải thái tử hay không. Lão giả lập tức nói:

“Đương nhiên là được.”

Năm ấy, lúc Hoa quý phi xinh đẹp hoài thai thái tử, thân thể rất yếu, vì muốn cho Hoa quý phi có thể thuận lợi sinh hạ liền tìm sáu cao thủ đại nội, để cho bọn họ không ngừng rót chân khí vào trong cơ thể Hoa quý phi, dùng chân khí bảo hộ hài tử, kết quả tiểu thái tử sinh hạ trong cơ thể liền có mười hai năm công lực. Bất hạnh thay sau đó địch quốc phái người tới trộm thái tử đi, ném vào một nơi nào đó của vùng Trung Nguyên, Hoa quý phi cũng vì quá tưởng nhớ con mà sinh bệnh qua đời. Hoàng đế vẫn phái người tới Trung Nguyên điều tra, tìm kiếm thái tử, tháng trước thám tử hồi báo tại Lạc Dương gặp được một người rất giống thái tử. Vì vậy lão tể tướng tự mình đi chứng thực, rốt cục tìm được thái tử. Ta cùng Tu Chân liếc nhau, tạm thời tin lão giả nói. Sau chúng ta mời lão giả về Hoa phủ, cùng hắn chậm rãi thương lượng chuyện sau này.

* Hảo nhân bất trường mệnh, hoạ hại di thiên niên: Người tốt không sống lâu, tai hoạ lưu ngàn năm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận