Họa Đường Xuân Tôn Tuệ Nhã


Bởi vì phải xuất môn, Tuệ Nhã liền về phòng rửa mặt chải đầu thay áo quần lần nữa.

Nghĩ tới sắp được gặp Triệu Thanh, trong lòng Tuệ Nhã liền có chút vui mừng, lại có chút băn khoăn, còn có chút mờ mịt, chung quy tâm trạng tương tư bách vị tạp trần(1) một lời khó nói hết.

Tuệ Nhã vẫn chưa tới mười lăm tuổi, còn chưa phải búi tóc, mái tóc vừa đen vừa dài rũ xuống, chải vài lần là ổn rồi.

Chải đầu xong, nàng liền có suy tư khác, lấy từ trong tủ ta một thân áo lụa xanh lơ với chiếc váy lụa cùng màu.

Thay y phục xong Tuệ Nhã liền nhìn ngắm mình trong gương, nhìn rất tươi tắn rạng rỡ, Tuệ Nhã không khỏi có chút buồn cười —— cái gì tương tư, thầm mến, thực sự là phiền lòng quá! Vị tiểu Triệu đại nhân kia cái gì cũng không biết, thế mà bản thân lại ưu phiền đến bộ dạng này...!
Nụ cười này khiến tâm nàng vơi bớt rất nhiều thấp thỏm cùng lo âu, Tuệ Nhã suy nghĩ một chút, đem tấm khăn lụa đen tuyền thêu vàng sớm lấy từ tủ ra bọc lấy áo khoác nọ của Triệu Thanh.

Tuệ Nhã chuẩn bị xong xuôi, Tuệ Tú liền đem theo một bó hoa hải đường hồng nhạt tròn tròn tiến vào.

Nàng đưa hoa hải đường trên tay cho Tuệ Nhã, bởi vì lo lắng Tuệ Nhã một mình tới nha huyện, liền nhân tiện nói: "Tuệ Nhã, hay là ta đi cùng ngươi! Lý mụ mụ cũng nói để ta đi cùng ngươi!"
Tuệ Nhã bỗng cảm động, mũi hơi cay cay —— nàng ở Chu phủ mấy năm nay, chỉ có Lý mụ mụ cùng Tuệ Tú là dành cho nàng nhiều tình cảm nhất.

Nàng nhận lấy hoa, đặt kề chóp mũi ngửi lấy mùi hoa hải đường thơm ngát ngấm vào tâm, trầm ngâm một lát, đem hoa cầm trên tay nhẹ nhàng ngắm nghía, sau lại khẽ mỉm cười, nói: "Đại nương nói để Huệ Minh theo đi ta, ngươi ở nhà trông nom Quý Ca thật tốt đi, đề phòng người khác có ác tâm." Như vậy Vương thị mới có thể thêm tin tưởng Tuệ Tú cùng Lý mụ mụ.

Thấy Tuệ Tú vẫn giương đôi mắt tha thiết nhìn mình, Tuệ Nhã liền cố tình nghịch ngợm trêu Tuệ Tú: "Huệ Minh nhà ngươi rất lanh lợi nha!" Mọi người trong Chu phủ đều rõ Huệ Minh thích Tuệ Tú.

Nghe xong mặt Tuệ Tú liền đỏ mặt.

Tuệ Nhã tới ngang cửa lớn liền ngẩng đầu nhìn trời, hôm nay bầu trời xanh thẳm, ngàn tia sáng xán lạn, đúng là một ngày xuân tươi đẹp.

Huệ Minh đã đưa xe tới đón Tuệ Nhã.

Công đường ở nha huyện lúc này, tri huyện đại nhân ngồi ngay ngắn ở ghế bành chính giữa, huyện úy Triệu Thanh ngồi ngay ngắn ở phía đông, hai hàng nha dịch hai bên, rất là uy vũ.

Vụ án đã sớm sáng rõ, chỉ cần hai phạm nhân là Doãn Quế Hương và Lý Đĩnh lên công đường phản cung nữa thôi, thăng đường cũng chỉ là một sân khấu có lệ mà thôi.

Tuệ Nhã cũng không có trực tiếp đứng ở công đường, nàng là nữ quyến của gia hộ lớn, cho nên chỉ đứng phía sau màn che đáp lời.

Triệu Thanh mắt phượng híp lại nhìn tấm màn đỏ thẫm tĩnh như mặt hồ không chút gợn sóng, chậm rãi hỏi từng câu như ngày ấy đã hỏi.

Thanh âm Tuệ Nhã rất bình tĩnh, không khác gì lúc trả lời vào ngày ấy.

Đối chứng hết thảy, Tuệ Nhã không phải lập tức rời đi, vẫn cầm bông hoa hải đường đứng sau màn —— nàng muốn xem án kiện này sẽ kết thúc ra sao, nhìn xem Tôn Quý sẽ có kết cục như thế nào.

Tuy rằng án kiện tích tụ lại không ít, nhưng bởi vì huyện úy Triệu Thanh trong thời gian này đều đem tất cả án kiện thẩm tra xong xuôi, cho nên tiết tấu tra án rất nhanh chóng, vụ án Tôn Đại Thành rất nhanh thì hạ màn, Lý Đĩnh và Doãn Quế Hương vì gian tình giết chết người nên nhận án tử hình, Tôn Quý bị xử trượng hình(2).

Lúc Tuệ Nhã nghe thấy Bạch tri huyện tuyên án năm mươi trượng cho Tôn Quý, nàng không khỏi có chút thất vọng, nhưng khi gậy đánh 'phù phù' lên mông Tôn Quý, nàng lại cảm thấy rất sảng khoái.

Bởi vì theo lời căn dặn của Đinh Tiểu Tứ, nha dịch tiến hành trượng hình không hề nương tay, theo từng tiếng mà đánh, Tôn Quý vẫn luôn chịu đựng, nhưng không thể chịu nổi cơn đau, bắt đầu hét thảm thiết.

Vừa mới lúc đầu thanh âm của y rất lớn, thế nhưng càng đánh tiếng rên của y càng nhỏ dần, đánh tới gậy thứ ba mươi thì một chút thanh âm cũng biến mất, chỉ im lặng nằm trên băng ghế, lúc gậy đánh lên người thì thân thể y mới khẽ động.

Người vây xem chung quanh không ít người ở kênh Tôn Gia, đều là tới làm chứng tiện vây xem, lúc này thấy Tôn Quý chịu phạt, ai ai cũng rất hả hê, vài nữ nhân vừa chỉ trỏ vừa kể cho người khác xung quanh: "...!huyện lệnh đại nhân thực sự là sáng suốt, tên kia là người ở kênh Tôn Gia chúng tôi, y chịu đòn như thế không hề thua thiệt đâu, y vì thị Doãn Quế Hương lúc nãy, đem bán cả nữ nhi của thê tử với phu quân trước, lại đánh thê tử đến bại liệt, giờ vẫn còn nằm trên giường đó..."
Tuệ Nhã im lặng đứng yên, mãi cho đến khi năm mươi trượng đánh xong, Tuệ Nhã nghe không thấy âm thanh gì thì có phần tiếc nuối.

Nàng xoay người thi lễ với Đinh Tiểu Tứ vẫn luôn theo mình: "Tiểu Tứ ca ca, xin thay ta cảm tạ đại nhân."
Nàng hít sâu một hơi, cầm gói y phục nhỏ trong người đưa cho Đinh Tiểu Tứ, chậm rãi rời đi.

Đinh Tiểu Tứ nhận lấy gói đồ không khỏi sửng sốt, chờ Tuệ Nhã đã ra khỏi cửa, lúc này mới nhớ tới Tuệ Nhã là thân nhân của phạm nhân Tôn Quý, vội hỏi: "Tuệ Nhã cô nương, cô không đem kế phụ về sao?" Tôn Quý ăn năm mươi gậy, nửa người dưới coi như bị đánh nát, giờ đây thoi thóp, chỉ dựa vào bản thân thì chắc chắn y không thể về nhà được.

Tuệ Nhã nghe vậy cũng không quay đầu lại, tùy ý khoát tay hướng Đinh Tiểu Tứ, giọng nói trong trẻo rõ ràng mang theo tia đắc ý cùng hồ hởi: "Để y tự quay về đi!" Nàng thật muốn cười to ba tiếng!
Đinh Tiểu Tứ: "..."
Hắn gãi đầu, nghĩ tới là người bị hại, Tuệ Nhã làm như vậy dường như cũng không có gì sai.

Lúc rời khỏi nha huyện, trong lòng Tuệ Nhã vui mừng quả thật muốn nhảy cẫng lên.

Huệ Minh sáu bảy tuổi đã bị bán vào Chu phủ, cũng coi như là cùng lớn lên với Tuệ Nhã, nên rất nhanh trí, lập tức nhìn thấu vui mừng trong lòng Tuệ Nhã, nhân cơ hội nói: "Tuệ Nhã, ta cùng ngươi tới đây, giúp ngươi đánh xe, giúp đỡ ngươi như vậy, ngươi phải cám ơn ta nha!"
Nếu là lúc trước, đối với yêu cầu này của Huệ Minh, Tuệ Nhã nhất định sẽ cười nhạt, hôm nay tâm tình nàng cực tốt, liền nói: "Ta ở trước mặt Tuệ Tú nói tốt vài câu về ngươi là được chứ gì!" Nàng đương nhiên hiểu ý tứ trong lời Huệ Minh, tuy nhiên gần đây tiền bạc của nàng không dư dả, còn phải chăm sóc Tôn Lưu thị cùng một cái nhà, không thể ra tay hào phóng giống như lúc trước.

Huệ Minh vốn là muốn Tuệ Nhã đãi một bữa rượu, nghe vậy lòng thêm ngọt, lập tức đáp ứng: "Ngươi nói phải giữ lời đấy!"
Tuệ Nhã cười: "Đó là đương nhiên." Huệ Minh tuy rằng gian xảo nhưng hắn lại thật tâm thích Tuệ Tú, Tuệ Tú lại rất tốt, cùng Huệ Minh thật sự là xứng đôi vừa lứa.

Xe ngựa rẽ phía tây nhập vào đường cái, Tuệ Nhã vội bảo Huệ Minh: "Huệ Minh mau dừng xe, phía trước có một cửa hàng ốc ngâm bơ, Quý Ca cùng đại nương đều thích ăn nha!" Cửa hàng kia năm ngoái đi khám bệnh thì Vương thị cùng Tuệ Nhã có tới đó, trong tiệm có món ốc ngâm bơ là độc nhất vô nhị ở thành Vĩnh Bình, vị ngon, vào miệng liền tan, Quý Ca cũng nghiện không dứt.

Tuệ Nhã từng được nếm quá, phát hiện món này chính là một thứ điểm tâm ngọt, đem sữa đặc cùng đường trộn với nhau, nấu một hồi là thành, rất ngon miệng.

Trở lại Chu phủ, Tuệ Nhã tới báo lại với đại nương.

Nhớ lại tiếng kêu thảm thiết của Tôn Quý, tâm tình Tuệ Nhã càng thêm tốt, chân đi như gió mang theo hộp đồ ăn vào chính phòng, trước là hành lễ, sau đó bày hộp đồ ăn ra, mặt mày hớn hở nói: "Đây là món ăn của cửa hàng bán ốc phao bơ lúc trước, nô tỳ khi trở về tiện đường liền mua một hộp để đại nương cùng Quý Ca nếm thử!"
Vương thị thấy nàng rạng rỡ như vậy, đoán được kết quả vụ án, liền cười nói: "Nhọc công ngươi rồi!" Cũng không nói đến chuyện phần thưởng gì.

Tuệ Nhã biết nàng ta vốn như vậy, ngược lại cũng không suy tính, tự rửa sạch tay, đem tới cho Quý Ca ăn.

Quý Ca vừa tỉnh ngủ, bởi vì không thấy Tuệ Nhã liền nháo, giờ thấy được, tự nhiên hớn hở, cả người nằm nghiêng trong lòng Tuệ Nhã ăn điểm tâm.

Tuệ Nhã ôm Quý Ca, nhận lấy chén trà chứa nước trong từ Tuệ Tú, chậm rãi đút Quý Ca uống.

Vương thị ngồi cạnh mỉm cười, trong lòng chậm rãi tính toán.

Lần này Quý Ca thiếu chút nữa bị Hàn Ngân Nhi hại, nàng đương nhiên là sợ hãi.

Chu Tuấn không quan tâm đến nàng, một tháng chỉ vài lần tới phòng nàng; bây giờ nàng làm nương cũng thật thất bại, vô ích, giờ đây một nhà đều dựa vào Chu Tuấn.

Nàng thì dựa vào Quý Ca mà sống, Quý Ca nếu có mệnh hệ nào, nàng còn cái gì để dựa vào đây?
Mà nay bày kế, phải đem Chu Tuấn gọi trở về, cho hắn biết việc Hàn Ngân Nhi làm lần này.

Chu Tuấn bất công, Vương thị cũng không mong gã có thể nghiêm khắc trừng phạt Hàn Ngân Nhi, chỉ hy vọng việc này khiến Chu Tuấn để trong lòng, sau đó nàng lại có cơ hội hành sự.

Đến ngày hôm sau, Vương thị cho người tới hẻm Tiểu Hoa gọi Chu Tuấn trở về.

Tuệ Nhã thấy nàng ta cố chấp như vậy, liền nói: "Đại nương, người Phương Tang Thiền bán tơ tằm còn ở đây sao?"
Vương thị nghe vậy liền mở to mắt, lòng hiểu ra, liền sai Tuệ Tú đi gọi Huệ Minh đến, phân phó Huệ Minh: "Thương nhân Phương Tang Thiền bán tơ tằm kia hôm qua đem lợi nhuận tới, tổng cộng hai nghìn lượng bạc, chuyện này quá lớn, ta không dám quản, để lão gia về xử lý, ngươi đi hỏi lão gia đi!"
Huệ Minh thấy đại nương đây là đang sai hắn gọi lão gia trở về, hắn rất gian trá, lập tức kêu khổ: "Đại nương, nô tài mấy ngày nay đều trong nom cửa hàng, nào biết lão gia ở nơi nào!"
Vương thị liếc mắt nhìn Tuệ Nhã.

Tuệ Nhã mỉm cười mở miệng nói: "Huệ Minh ca ca, trong phủ chúng ta hơn mấy chục miệng ăn, nếu có người biết hành tung của lão gia, người nọ chỉ có thể là ngươi, sao đẩy cho người khác được!"
"Còn đùn đẩy nữa, đại nương sẽ giận!" Nàng tươi cười thâm thúy, "Nếu có chuyện gì, thì chỉ có thể hỏi ngươi nha!"
Chu Tuấn mấy ngày nay không về nhà, đều ở lại chỗ Tần Bảo Châu ở hẻm Tiểu Hoa, Huệ Minh là thân tín sai vặt, tất nhiên biết rõ, lập tức đành phải nói: "Đại nương để nô tài đi thử một lần."
Sau khi Huệ Minh đi ra ngoài, Vương thị thở dài nói: "Ai, nhà chồng của Tần Bảo Châu nếu tìm tới cửa, nhất định sẽ kiện lão gia tội lừa gạt nữ tử đàng hoàng, đến lúc đó phải làm sao mới được?"
Tuệ Nhã nghĩ tới gia chủ Chu Tuấn một mực tìm chết, trong lòng rất phiền chán, nghĩ cho gã nhận một bài học cũng tốt, miễn cho gây ra họa lớn, cũng không kêu ai được nữa.

Vương thị thở dài một tiếng.

Vương thị lần này có chuẩn bị trước.

Lúc này Hàn Ngân Nhi đã cho người đi hỏi thăm nhà chồng của Tần Bảo Châu, hay cho một chiêu rút củi dưới đáy nồi(3), để nhà chồng Tần Bảo Châu tới thu thập cái tai họa Tần Bảo Châu lộng hành này.

(1) Hay có câu 'Ngũ vị tạp trần' còn ở đây lại là trăm vị tạp trần.

(2) Trượng=gậy, hình=hình phạt, trượng hình là hình phạt bị đánh
(3) Rút củi dưới đáy nồi: giải quyết tận gốc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui