Họa Đường Xuân Tôn Tuệ Nhã


Vương thị lấy làm kinh hãi, sắc mặt tái nhợt hẳn: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"
Tuệ Nhã thấy Tuệ Trân phụ trách vén rèm đứng sững sờ một chỗ, vội vàng đứng dậy nâng rèm trúc lên dùng móc kẹp lại.

Trên trán Huệ Minh rịn ra một lớp một mồ hôi, hai tay chụm thành quyền ngẩng đầu nhìn về phía Vương thị, khàn giọng nói: "Đại nương, lão gia bị Triệu huyện úy đại nhân phái người bắt đi, nói là phạm tội lừa gạt phụ nữ nhà lành."
Vương thị nghe vậy, thoáng sửng sốt —— lừa gạt phụ nữ nhà lành? Chuyện đó Chu Tuấn làm không ít lần, rốt cuộc là lần nào?
Tuệ Nhã nhìn Huệ Minh, thấp giọng nói: "Có phải là vị Tần Bảo Châu kia..."
Huệ Minh liên tục gật đầu: "Đúng đúng đúng! Là chuyện vị Tần Bảo Châu kia! Tần Bảo Châu cũng đã bị đưa đến nha huyện, người hầu ở căn nhà hẻm Tiểu Hoa kia cũng đều bị đám nha dịch mang đi! Nhà mẹ đẻ cùng nhà chồng Tần Bảo Châu kéo tới rồi, trượng phu của nàng ta ở Đông Kinh cũng đuổi về tới, đang náo loạn ở nha huyện đấy!"
Tuệ Nhã thấy sắc mặt Vương thị tái nhợt hẳn, thân thể lung lay như sắp ngã, mà nhị nương Đổng Lan Anh, tam nương Chu Chi Tử cùng Tuệ Bảo hầu hạ trà nước ở trong phòng đều ngây dại, không ai quan tâm Vương thị, Tuệ Nhã nhấc chân chạy vào phòng, đỡ lấy Vương thị, thấp giọng nhắc nhở: "Đại nương, lão gia không phải có giao hảo với Bạch tri huyện sao?"
Vương thị bấy giờ mới như sực tỉnh, hỏi vội: "Huệ Minh, lão gia cho người đi tìm tri huyện Bạch đại nhân chưa?"
Huệ Minh đáp: "Bẩm đại nương, lão gia trước khi bị đem đi nha huyện, sai Huệ Thanh cầm thiếp bài(1) đi gặp Bạch tri huyện."
Vương thị lúc này mới thở ra một hơi, chậm rãi ngồi xuống giường la hán, tâm loạn như ma, khăn lụa đỏ thẫm trong tay cũng bị vò nhăn nhó.

Đổng Lan Anh và Chu Chi Tử hoang mang lo sợ, đều lo lắng nhìn nàng ta, mong Vương thị có thể ra tay ngăn cơn sóng dữ cứu Chu Tuấn ra khỏi lao ngục.

Vương thị trong lòng thấp thỏm vô cùng, nhanh chóng suy nghĩ —— gia nghiệp lớn như vậy, lại không có huynh đệ khác, tất cả đều do một mình Chu Tuấn chống đỡ, nếu như Chu Tuấn xảy ra chuyện không hay, cái nhà này lập tức tan đàn xẻ cánh!
Tuệ Nhã đứng cạnh nhìn, liền đưa một chén trà cho Vương thị: "Đại nương, bây giờ nôn nóng không có tác dụng gì, trước uống ngụm trà bình tĩnh lại, sau đó thật tốt nghĩ cách giải quyết."
Vương thị liếc nhìn Tuệ Nhã, thấy nàng thần sắc bình thản, ánh mắt trấn tĩnh, dồn dập trong lòng không khỏi vơi bớt, nàng ta đón lấy chén trà, chậm rãi uống, giảm bớt lo lắng.

Đúng lúc này, một hồi tiếng khóc tê tâm liệt phế từ xa truyền đến: "...!Ca ca của ta, thiếp vẫn khuyên người không nên trêu chọc nữ nhân bên ngoài, người không biết trúng tà của ai hay không chịu nghe, bây giờ bị huyện úy đại nhân bắt đi rồi sao? Trời ạ...!Người không ở đây, thiếp cũng không muốn sống..."
Là thanh âm của tứ phòng Mã Điềm Điềm.

Tuệ Nhã: "..." Mã Điềm Điềm thực sự là chỉ biết gây thêm phiền!
Tiếng khóc từ xa đến gần, Mã Điềm Điềm một đầu đầy châu ngọc, mặc áo váy lụa là, khóc lóc thảm thiết, được nha hoàn Tú Châu nâng vào nhà chính, vừa tiến đến liền dùng khăn tay trắng tinh che miệng chất vấn Vương thị: "Đại tỷ, không phải muội nói tỷ, nhưng tỷ là vợ cả, tỷ có bao giờ tự tay làm một món điểm tâm cho lão gia? Nếu tỷ tận tậm chăm sóc lão gia, dính lấy lão gia, lão gia sao có thể ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt?"
Tuệ Nhã thấy Vương thị tức giận đến mặt mũi trắng bệch, trong lòng thở dài, nhẹ đè xuống bờ vai của Vương thị, mở miệng nói: "Tứ nương, nếu như không phải đại nương khoan dung, người có thể đi qua cửa chính Chu gia sao?"
Thấy Mã Điềm Điềm trợn mắt lên, lập tức muốn phát cáu, Tuệ Nhã kéo dài thanh âm nói: "Tứ nương, bây giờ chuyện quan trọng nhất là cứu lão gia!"
Một câu nói này làm cho Mã Điềm Điềm á khẩu không nói gì được nữa, ngồi xuống một bên dùng khăn gạt lệ.

Vương thị lúc này cũng đã phục hồi tinh thần, cảm kích vỗ nhẹ lên tay Tuệ Nhã, mở miệng phân phó Huệ Minh: "Đi gọi Huệ Tinh tới!" Trước kia quản gia là Huệ Lâm, từ khi Huệ Lâm bị đuổi đi, Huệ Tinh trước kia phụ trách tiệm cầm đồ ở Đông Kinh được nâng lên làm quản gia.

Huệ Tinh rất nhanh liền chạy tới.

Vương thị mở miệng hỏi Huệ Tinh: "Tống dượng và đại cô cô hôm nay đã đi đến chỗ nào rồi?"
Huệ Tinh suy nghĩ một chút, trả lời: "Bẩm đại nương, Tống dượng bọn họ đi đường thủy, chắc cũng đã tới huyện Vĩnh Bình."
Vương thị thầm tính trong lòng một chút, sau đó nói: "Ngươi sai một tên sai vặt, bây giờ cưỡi ngựa xuất phát, đem chuyện này nói cho Tống dượng và đại cô cô, cầu Tống dượng chu toàn một phen." Đại tỷ phu Tống Khổ Trai là quản gia của phủ Mao thái sư, là thân tín của Mao thái sư đương thời, quan lại trong quan trường đều sẽ chừa cho y một phần mặt mũi, huống hồ một chức huyện úy cửu phẩm nho nhỏ ở huyện Vĩnh Bình này?
Huệ Tinh đáp ứng một tiếng, vội vàng rời đi.

Sau khi Huệ Tinh rời đi, Vương thị lại phân phó Huệ Minh: "Huệ Minh, ngươi không phải có người quen ở nha huyện sao? Bây giờ nhanh chóng đi hỏi thăm một chút tin tức!"
Huệ Minh đáp 'vâng', lại vẫn đứng đó nhìn Vương thị.

Tuệ Nhã thấy thế, vội nhỏ giọng nhắc Vương thị: "Đại nương, bạc!"
Vương thị lúc này mới như sực tỉnh, phân phó Tuệ Nhã: "Tuệ Nhã, đưa Huệ Minh mười lượng bạc!"
Tuệ Nhã đáp 'vâng', lấy bạc cho Huệ Minh.

Vương thị nâng chén trà lên uống một hớp, tâm tình xao động giờ đã trấn định hơn, lại sai Lý mụ mụ, bình tâm nói: "Tới bảo sai vặt canh đại môn cùng mấy bà tử canh cửa sau cẩn thận làm việc!"
Tới giờ dùng bữa trưa, đám người Vương thị đều không ai muốn ăn, chỉ ảm đạm thê lương ngồi một chỗ.

Kỳ thực với Tuệ Nhã mà nói, gia chủ Chu Tuấn không phải tội ác tày trời, thế nhưng suốt ngày luôn miệng nói muốn nữ tử khắp thế gian, nói những lời này, làm những chuyện kia, thật sự làm người ta ghê tởm, sớm nên bị dạy dỗ một phen, bởi vậy nàng nghĩ chuyện hôm nay là chuyện tốt —— nếu Chu Tuấn có thể bị giáo huấn đủ, làm người tốt hơn, đối với Quý Ca cũng xem như là chuyện tốt.

Tuệ Nhã tỉnh táo sai phòng bếp nấu vài món đơn giản, hầu hạ đám người Vương thị dùng bữa, lại để cho tôi tớ khác luân phiên đi dùng cơm, đem mọi việc quản lý ổn thỏa, không để Vương thị lo lắng.

Nàng bây giờ không thể làm được gì, vẫn là nên thật tốt nịnh bợ Vương thị chờ chuộc thân.

Lúc này Triệu Thanh đang ở phòng ngoài sảnh đông cùng thư ký Hứa Gia Anh và lý trưởng kênh Tôn Gia là Tôn Phúc nghị sự.

Triệu Thanh tiếp xúc vài lần với Tôn Phúc, phát hiện lý trưởng Tôn Phúc của kênh Tôn Gia này lại là một người hiểu biết thủy lợi dân gian, còn từng viết một bộ "Hà kinh"(2).

Hắn đọc xong rất là tín phục, liền thường mời Tôn Phúc đến đông sảnh nghị sự, rất là nể trọng.

Thư ký Hứa Gia Anh cùng Tôn Phúc lần hai tính toán ngân lượng dùng cho việc sửa chữa đê điều trong huyện Vĩnh Bình, nhìn thấy con số kia, hai người đều im lặng —— con số này quá lớn, đừng nói huyện lý không có, cho dù có, Bạch Cát Quang tuyệt đối sẽ không nhả ra.

Hứa Gia Anh nhìn về phía Triệu Thanh ngồi ngay ngắn một bên yên lặng thưởng thức trà, cân nhắc nói: "Đại nhân, tuy rằng ngài đã thuyết phục Bạch đại nhân dùng công trình trị thủy thay thế lao dịch, thế nhưng sửa chữa đê điều cần ngân lượng, thật sự là cần rất nhiều ngân lượng!"
Triệu Thanh buông chén trà xuống, thản nhiên nói: "Chuyện này giao cho ta được rồi." Mùa gặt sắp tới, theo định kỳ lũ mùa hạ cũng lập tức sẽ tới, nếu như không tính toán thời gian sửa chữa đê kịp lúc, vụ mùa năm nay của bách tính huyện Vĩnh Bình liền đi tong.

Hắn ngồi thẳng lưng, mở miệng hỏi Đinh Tiểu Ngũ đứng bên ngoài: "Thái Ngọc Thành đã trở lại chưa?"
Đinh Tiểu Ngũ lập tức nói: "Bẩm đại nhân, tiểu nhân đã cho người đi xem."
Không lâu sau đó, Thái Ngọc Thành đã trở lại, vừa vào đông sảnh liền chắp tay bẩm báo: "Đại nhân, thuộc hạ phái người báo tin cho Vương Ngọc Bảo từ Đông Kinh gọi trở về, Vương Ngọc Bảo đang ở trước nha huyện cùng người Tần gia giằng co!"
Trong mắt phượng của Triệu Thanh hiện lên ý cười.

Ngân lượng cho sửa chữa đê đập sắp có tin tức rồi!
Triệu Thanh ngẩng đầu nhìn về màn trúc treo ở tường —— Bạch Cát Quang cũng nên tới tìm hắn rồi!
Chu Tuấn vừa vào nha huyện liền không có tin tức, đám người Vương thị vẫn chờ đến đêm, đang đứng ngồi không yên, thấy tên sai vặt cùng Huệ Tinh đi tới chỗ phu thê Tống Khổ Trai chạy vào: "Đại nương, Huệ Tinh đã nhận được tin Tống dượng và đại cô cô vào thành!"
Vương thị nghe vậy mừng rỡ, đứng lên nói: "Ta đây phải đi tiếp đón!"
Nàng liên tục căn dặn Đổng Lan Anh, Chu Chi Tử và Mã Điềm Điềm: "Đều rửa mặt chải đầu ăn diện một phen, thay y phục nào đẹp đẽ một chút, chúng ta cùng đi tiếp đón Tống tỷ phu và đại tỷ tỷ!"
Đến khi trời tối hẳn, mọi người nghênh đón phu thê Tống Khổ Trai vào cửa.

Tống Khổ Trai bước vào đầu là một nam nhân trung niên hết sức bình thường, trang phục quy củ, thế nhưng mũ cùng thắt lưng đều rất quý trọng.

Tuy rằng trước mắt có nhiều nữ tử trang điểm xinh đẹp, thần sắc của y vẫn hết sức nghiêm túc nhìn thẳng, rất đứng đắn.

Vương thị thấy y như vậy, nghĩ thầm: Chu Tuấn không phải là hiểu nhầm ư? Tống tỷ phu này sao có thể là người không đứng đắn được!
Nàng trong lòng suy nghĩ, trên mặt lại tươi cười mời phu thê Tống Khổ Trai đến nhà chính ngồi xuống, đem chuyện của Chu Tuấn tỉ mỉ nói ra.

Tống Khổ Trai dâng chén trà lên thổi thổi, không nói giúp, cũng không nói không giúp.

Chu Ngọc Liên và đệ đệ Chu Tuấn mặc dù khác mẹ, cũng không thân thiết gì, nhưng Chu Tuấn dù sao cũng là đệ đệ nàng, nàng rụt rè thoáng nhìn Tống Khổ Trai, lại nhìn Vương thị mang vẻ mặt lo lắng, chỉ đành im lặng.

Vương thị cuối cùng nhìn hiểu, lập tức phân phó Tuệ Nhã: "Tuệ Nhã, vào phòng ngủ đem cẩm tráp lấy ra đây!" Cẩm tráp là hộp châu bảo Tuệ Nhã dặn nàng sớm chuẩn bị, để tùy thời hối lộ Tống Khổ Trai.

Tống Khổ Trai nghe thấy nàng ta gọi 'Tuệ Nhã', nhớ tới lúc trước Huệ Lâm gửi lễ đến Đông Kinh, từng lén đề cập cho y đó là đệ nhất mỹ nhân Chu phủ, không kìm lòng nổi ngẩng đầu nhìn sang.

Cái nhìn này, y như bị sét đánh tê rần cả người —— trên đời này lại có nữ tử như vậy?
Khuôn mặt không phải là xinh đẹp tột đỉnh, lông mi hơi dày, giữa chân mày có chút rộng, mũi lại thanh tú, cũng không phải bờ môi anh đào xinh đẹp nhất, vóc người lại có phần yếu ớt...!
Thế nhưng, ngũ quan của nàng hợp lại, trở thành một mỹ nhân thướt tha vô cùng...!
Nàng cả người nhìn qua thanh mị(3) tự nhiên, tựa như tiên tử hạ phàm; tuổi còn nhỏ lại không chút son phấn, đem tất cả nữ nhân xung quanh biến thành dong chi tục phấn; lẳng lặng đứng yên trong đám người sặc sỡ gấm hoa, phảng phất có cảm giác như không thuộc về thế gian này; nhẹ nhàng đáp ứng xoay người đi, bước đi liên tục nhẹ nhàng lại mang một nét phong tình khó nói...!
Tống Khổ Trai làm việc theo chủ tử là Mao thái sư, thẩm mỹ cũng bị ảnh hưởng bởi Mao thái sư, thích nhất loại mỹ nhân nhìn qua non nớt, nhu nhược tưởng như dễ vỡ này, bấy giờ không gặp Tuệ Nhã thì thôi, vừa gặp thì hồn phách đều như bay mất, không khỏi dao động tầm mắt.

Nhìn chằm chằm Tuệ Nhã xốc lên tấm rèm bước vào buồng trong, Tống Khổ Trai ủ rũ một lúc lâu, tinh thần cũng bị rút xuống, trong lòng kịch liệt đấu tranh: Cô bé này, để cho chính mình, hay là lưu lại cho thái sư đây?
Thực sự là một lựa chọn khó khăn!
(1) Thiếp bài: thiếp mời (QT), theo như mình hiểu qua quá trình cày truyện thì muốn tới nhà ai thăm, gặp ai thì phải gửi thiếp bài tới thông báo trước, nên ở đây chắc ý là Chu Tuấn lấy thiếp bài để mời Bạch Cát Quang ra mặt giúp y
(2) Hà = sông, kinh = dọc, kinh mạch => hà kinh: hệ thống sông (??)
(3) Thanh mị, thanh = trong sáng, mị = quyến rũ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui