Hồng Hà vốn là một người mẫu kì cựu trong nghề, một chuyển động nhỏ kì lạ của Hoàn Anh trên sân khấu cũng không thể qua được mắt Hồng Hà, huống chi là vừa rồi Hoàn Anh còn cố tình giẵm vào chiếc đinh sắc nhọn kia nữa.
Hồng Hà khẽ hé môi, kín đáo lên tiếng:-Đào Hân Giang có thù với em sao?Hoàn Anh vẫn giữ tư thế thẳng lưng, gương mặt thanh cao không biểu hiện gì.
Cô giữ vững tốc độ đi sánh đôi cùng Hồng Hà, nhẹ giọng:-Có thể coi là như thế.-Chiếc đinh kia...-Hồng Hà cảm thấy lo lắng cho Hoàn Anh.Hoàn Anh không cúi đầu, cô dựa vào cảm giác dưới lòng bàn chân:-Tạ ơn chiếc giày của chị, có lẽ chỉ chảy máu một chút thôi.-Tất cả mọi thứ trong dự đoán của em mà nhóc, sao không né chiếc đinh đó đi?Lúc này, hai người đã catwalk hết đường băng, từ từ lui vào trong cánh gà.
Bóng tối bao trùm lấy tầm mắt của hai người, nhưng Hồng Hà vẫn có thể nhìn được tia lạnh lẽo từ ánh mắt Hoàn Anh.
Hồng Hà đưa tay vuốt tóc Hoàn Anh, thấp giọng:-Chị đánh giá em đúng không sai mà.
Em tính tình đơn giản thuần khiết, cứ để mọi thứ diễn ra theo con tim của em, đừng để tay mình bị vấy bẩn bởi những người không đáng.Hoàn Anh gật đầu hiểu ý Hồng Hà.
Hồng Hà cúi người giúp Hoàn Anh tháo giày, nhìn máu chảy dưới bàn chân cô nhóc, Hồng Hà luyến tiếc thở dài:-Mà chị chưa biết tên em?-Vi Ngọc Hoàn Anh.Hồng Hà nhíu mày, nhẩm cái tên này vài lần:-Nếu chị nhớ không nhầm...-Hồng Hà đứng dậy, thì thầm vào tai Hoàn Anh.-Em chính là người thừa kế duy nhất của Tập đoàn Vi Anh?Hoàn Anh không biểu cảm nhìn Hồng Hà thay cho câu trả lời.
Hồng Hà vỗ tay một cái, cười lớn:-Trí nhớ của chị già đây vẫn tốt mà! Chị là con gái của Tập đoàn Hồng Hạc, chúng ta từng gặp nhau trong tiệc sinh nhật 18 tuổi của chị.
Lúc đó, em mới chỉ là cô nhóc học tiểu học, không nhớ ra chị cũng là điều dễ hiểu.Hoàn Anh hơi cử động bàn chân tê buốt của mình, để lại cho Hồng Hà một tấm danh thiếp rồi cúi đầu chào tạm biệt sau đó trực tiếp rời đi.
Hồng Hà nhìn tấm danh thiếp, khẽ nhẩm thầm:-Vi Ngọc Hoàn Anh...!Vi Anh...!Hoạ sĩ? Cô nhóc vẫn thích vẽ như ngày nào.Hồng Hà lưu số điện thoại Hoàn Anh lại, sau đó gọi một cuộc điện thoại ngắn gọn tới một dãy số lạ rồi kiêu hãnh xách túi biến mất khỏi hậu trường.Hoàn Anh lê từng bước chân nặng nề về phía hội trường, tay xách chiếc giày cao gót giẵm phải đinh.
Cô đưa tay mở cửa phòng, tất cả mọi người vẫn đang xem trực tiếp màn trình diễn qua màn hình liền đưa mắt nhìn về phía Hoàn Anh.Trong giây lát, họ bị choáng ngợp bởi vẻ đẹp vô thực của cô gái trước mặt.
Khuôn mặt nhỏ nhắn được trang điểm tinh tế, mái tóc màu được búi lên một nửa, một nửa xoã xuống che đi bờ vai nhỏ nhắn đầy nữ tính.
Khắp người cô được phủ một lớp kim tuyến nhẹ vừa tạo hiệu ứng dưới ánh đèn vừa khéo léo khoe được làn da trắng như tuyết của cô.Khoảnh khắc họ tận hưởng nhan sắc trời ban này không được lâu, liền bị làm cho hoảng hốt vì hành động của cô.
Hoàn Anh giơ chiếc giày cao gót lên, nhắm thẳng vào vị trí của Đào Hân Giang mà ném không thương tiếc.
Do được học võ nên kỹ năng quan sát cùng nhắm mục tiêu của Hoàn Anh rất tốt, chiếc giày đập vào sườn mặt của Hân Giang còn gót giày nện thẳng vào thái dương của cô ta khiến cô ta hét lên vì đau đớn.Bà Tống ngồi cạnh Hân Giang cũng không thể ngờ chuyện này xảy ra, bà tức giận đứng dậy:-Vi Ngọc Hoàn Anh, cô điên rồi sao?Thái Giang Minh đứng dậy, nói lớn:-Hoàn Anh, có chuyện gì từ từ nói được không?Đào Hân Giang xoa xoa thái dương đau nhức, bỗng cảm nhận thấy máu đang chảy từ đó xuống sườn mặt mình.
Cô ta nghiến răng, từ bé tới giờ cô ta chưa từng bị ai đánh, kể cả bố mẹ cô.
Hân Giang cầm chiếc giày đứng dậy, nhắm ném vào Hoàn Anh."Bộp"-Thái Giang Thiên, con đang làm gì thế?-Bà Tống thốt lên.-Sao lại đỡ cho con nhỏ kia?-Anh Giang Thiên.Hoàn Anh giương đôi mắt long lanh nhìn Giang Thiên.
Vốn dĩ chiếc giày kia ném với lực như thế cũng không thể tới được chỗ cô nên cô không có ý định né tránh.
Cô không ngờ được, Giang Thiên lại đứng chắn đúng đường bay của chiếc giày làm chiếc giày đập mạnh vào lưng anh.Thái Giang Thiên không đáp lời bà Tống cùng Đào Hân Giang, anh nhặt chiếc giày lên, nhìn máu dính trên giày rồi lại nhìn xuống bàn chân trắng nõn dính máu của Hoàn Anh.
Anh đột nhiên thấy đau lòng, màu máu trên chân cô mới thật làm anh chói mắt.Anh sải chân bước, trực tiếp bế cô lên.
Lúc này mọi người mới nhìn thấy vết máu chỗ Hoàn Anh vừa đứng cùng lòng bàn chân đầy máu của cô, họ lờ mờ hiểu ra vấn đề, tiếng xì xào vang lên không dứt:-Nhìn chiếc giày kia đi, có đinh kìa.-Khi Trương Tuyền đột nhiên nói bị bệnh rồi ép Hoàn Anh thay thế, tôi đã thấy có điềm rồi.-Hoàn Anh bị hại thảm thật.-Đào Hân Giang đúng là nhìn vậy mà không phải vậy, thật xảo quyệt.Thái Giang Thiên quay người nhìn Kimmy:-Gọi bác sĩ giỏi nhất vùng này tới phòng Hoàn Anh cho tôi, ngay lập tức.Đào Hân Giang đứng dậy, khẽ lên tiếng:-Anh Giang Thiên, trong đoàn chúng ta cũng có bác sĩ mà, sao phải tìm người bên ngoài?-Cô im miệng ngay! Từ giờ trở đi, Hoàn Anh mất giọt máu nào vì cô, tôi tính sổ cô gấp vạn lần.-Anh quay sang Kimmy.-Trích xuất toàn bộ camera đường băng gửi tôi trong 5 phút nữa.Anh gằn giọng ra lệnh khiến mọi người đều khiếp sợ.
Trong suy nghĩ của mọi người, Thái Giang Thiên luôn là một vị Tổng Giám đốc ôn hoà, bình tĩnh trong mọi tình huống.
Đây là lần đầu tiên họ thấy lửa trong mắt anh rõ như thế.Bà Tống đành hắng giọng, dùng phương pháp cuối cùng:-Thái Giang Thiên, nếu con ôm con bé đó rời khỏi đây, ta coi như chưa từng có đứa cháu như con!Lời nói của bà Tống lúc này dường như không còn một chút trọng lượng, bước chân của Thái Giang Thiên không hề có sự do dự, vẫn thẳng lưng ôm Hoàn Anh bước đi.Giang Thiên đặt Hoàn Anh lên sofa trong phòng cô, vuốt tóc cô nhẹ giọng:-Em đau lắm không?Hoàn Anh lắc đầu rồi lại gật đầu.
Trên sàn diễn sau khi giẵm vào đinh, cô không nghĩ được gì ngoài lời nói trước đây của người đàn ông năm đó."Bánh bao nhỏ, dù dưới chân là gì, vẫn phải cố gắng bước đi về phía ánh sáng.""Bánh bao nhỏ, nếu em dừng lại giữa đường, em sẽ không thể nhìn được cuối con đường có gì."Thái Giang Thiên quỳ nửa người dưới chân cô, thành thục sơ cứu cầm máu giúp cô.
Hoàn Anh cắn răng chịu đựng không kêu đau nửa lời.
Một lúc sau, bác sĩ cũng tới.
Ông ta nhìn tình trạng chân cô, lên tiếng:-Sơ cứu làm rất tốt.
Cậu ngồi lên ghế đi, việc còn lại giao cho tôi.Vị bác sĩ này dùng lực tay không nhẹ, khiến Hoàn Anh đau tới mức ứa nước mắt.
Thái Giang Thiên nhìn cô, sau đó tạm dừng hành động của vị bác sĩ.
Anh dịu dàng bế cô ngồi lên đùi mình:-Ông cố gắng nhẹ tay một chút.Vị bác sĩ cười nhẹ, vâng dạ:-Cậu thật là một chàng trai yêu thương người yêu mình.Thái Giang Thiên không đáp lời, để Hoàn Anh dựa vào lồng ngực mình, tay đặt lên người cô khẽ vỗ về an ủi.
Anh cúi đầu, ép gương mặt nhỏ nhắn của cô rúc vào ngực mình, anh thì thầm vào tai cô:-Như thế này sẽ không ai thấy em khóc đâu.Hoàn Anh như bị một luồng điện chạy qua người, người đàn ông năm đó cũng nói:"Bánh bao nhỏ, sợ khóc anh thấy sao?"Cô rúc đầu vào lồng ngực anh, nước mắt bắt đầu rơi lã chã.
Giẵm vào đinh cô không khóc, bị bắt nạt cũng không khóc, chịu cơn đau càng không khóc.
Chỉ cần sự dịu dàng ân cần của anh, lại khiến nước mắt cô không kìm được.
Anh mang lại cho cô cảm giác giống như Dương Nhất Duy-mối tình đầu của cô đã mang lại cho cô.Qua cơn khóc, cô thấm mệt, liền ngủ gục trên người anh.
Vị bác sĩ kia sau khi hoàn thành nhiệm vụ đã rời đi từ bao giờ.
Thái Giang Thiên không nhúc nhích, để cô ngủ được ngon hơn.
Mãi tới lúc điện thoại Hoàn Anh reo vang, cô mới lờ mờ tỉnh:-Tôi ngủ lâu chưa?Anh không biết.
Anh không nhìn đồng hồ, chỉ mải ngắm cô, thời gian trôi bao lâu, anh cũng không nhận thức được.Hoàn Anh hơi động đậy người, lấy điện thoại nghe:-Chú à?...Con không sao, chú tới làm gì?...!Con buồn ngủ lắm, nói chuyện sau nhé chú.Hoàn Anh trực tiếp cúp máy, ném điện thoại sang một bên:-Đào Hân Giang tới công chuyện rồi.
Vụ việc đã tới tai người nhà tôi rồi.-Cô ngẩng đầu nhìn anh.-Đừng trách tôi, tôi không hề gọi điện mách lẻo đâu!Cô thầm nghĩ, chắc chắn là Hồng Hà đã gọi điện thông báo cho người nhà cô.Thái Giang Thiên kéo má cô, cười cợt:-Tôi không trách em, cũng không bao giờ trách em.
Em làm gì, tôi ủng hộ hết mình.
Kể cả, em huỷ diệt Trái Đất, tôi cũng cùng em huỷ diệt.-Cảm ơn anh nhưng tôi chưa có ý định đó.Anh bế cô lên, đặt cô lên giường, đắp chăn kín từ cổ tới gót chân không sót chỗ nào giúp cô:-Em ngủ thêm đi, tôi đi mua đồ ăn cho em.-Không phải khách sạn cũng có đồ ăn sao?-Không phải hồi trưa em chê đồ ăn khách sạn này à?Cô sực nhớ lại, đúng là trong bữa trưa cô và Thái Giang Minh có thì thầm to nhỏ nói lời chê bai ẩm thực nơi này thật.
Không ngờ anh nghe được, lại còn để tâm...!Cô chu môi đòi hỏi:-Nếu anh đã mất công ra ngoài mua, mua giúp tôi gà rán và hamburger.-Đã nhớ, ngủ ngon đi.Anh không rời đi vội, đợi Hoàn Anh vào giấc ngủ sâu, anh mới rời đi..