Minh Cẩn: “Lẽ nào không phải Đông đại nhân nghiêm khắc kiềm chế bản thân xử sự công chính sao, liên quan gì tới ta.
”Đông Chiến mấp máy môi, cố nhẫn nhịn, không tiếp tục trào phúng nàng nữa.
Nhưng Minh Cẩn lại rũ nhẹ nửa cánh tay, ngón tay gõ xuống xe ngựa, “Có điều…”“Ta thật sự đã vừa lòng.
”“Ai bảo hắn đá xe ngựa của ta chứ.
”Nàng đôi một chiếc mũ rất lớn, nói vô cùng thẳng thắn, suy nghĩ vì dân, làm hắn không thể không thuận theo mình, nhưng sau khi đắc thủ lại trở mặt vô tình, lộ ra một mặt bổn tư, làm hắn vô cùng ảo não.
Đông Chiến cảm thấy việc mình ghét đích trưởng nữ Tạ gia này từ nhỏ cũng không phải không có nguyên nhân.
“Vậy bây giờ có thể đi chưa?”Đông Chiến không muốn nhiều lời, cũng tự biết mình nói không qua nàng, đang muốn phái người mang theo xe ngựa rời đi, lại nghe thấy Minh Cẩn nói: “Ta thì có thể, chỉ sợ lời ta nói không được tính.
”“Đúng không, Thập Nhất.
”Nàng cười nhìn về phía Tất Thập Nhất đi về cách đó không xa.
Tất Thập Nhất không bị chọc giận bởi nụ cười mang đầy hàm ý của Minh Cẩn, chỉ mặt dày không kiêu ngạo không siểm nịnh, trước sau như một đi tới hành lễ, nói: “Cô nương, người chủ quân sắp xếp đã tới rồi.
”Bên kia là đạo núi đồi lộ, đội hộ vệ lần lượt đi ra từ trong khu rừng bí ẩn, Minh Cẩn cũng chỉ nhìn qua, nhàn nhạt nói: “Đi theo cả một đường, sợ ta chạy rồi, còn nói tới không tới cái gì.
”“Chỉ khác ở việc ta có nhìn thấy hay không thôi.
”Cho nên từ lúc ở khách điếm, Tất Thập Nhất nói đến nhân vật khả nghi nào đó, nàng không lo lắng chút nào, bởi vì nàng đoán được gần đó có đội hộ vệ đóng quân.
Chỉ là Tất Thập Nhất bọn họ muốn diễn, nàng cũng nguyện ý hùa theo.
Có điều giữa đường lại xuất hiện một tên Xà Thủ Thanh thì là chuyện ngoài ý muốn, suýt nữa đã lấy cái mạng nhỏ của nàng, cũng không biết phụ thân địa nhân của nàng đến giờ đã biết hay chưa.
——————Mỗi khi đến lúc này, Tất Thập Nhất kiên quyết phục tùng mệnh lệnh của chủ quân sẽ giả vờ câm điếc, cụp mi rũ mắt, dường như nàng nói cái gì thì là cái đó.
Nhưng chủ quân của hắn muốn đưa nàng vào địa ngục, hắn tuyệt đối sẽ không mang theo sự hàm hồ.
Minh Cẩn cũng lười để ý đến hắn, càng không có sức đấu lại Đông Chiến, chỉ cười nhạt rồi vứt xuống một câu, “Các ngươi đều là người mà cha ta phái tới, đều nói muốn đưa ta đi, nếu không đi cùng một nơi, vậy thì các người phải đánh nhau một chút rồi.
”Ánh mắt Đông Chiến lướt qua, nhìn vào Tất Thập Nhất, chủ quân phái tới?Hắn bỗng nhiên hiểu ra gì đó, người sai hắn tới chưa chắc đã là Tạ Viễn, mà là! Lão phu nhân.
Đông gia là nhà mẹ đẻ của lão phu nhân.
Sắc mặt Đông Chiến càng thêm khó coi.
Đánh có lẽ là không thể rồi, nhìn phản ứng cuar Đông Chiến là hiểu, Minh Cẩn bỗng cảm thấy không thú vị chút nào, chỉ bật cười một lúc, sau đó thả mành xuống, tùy mấy người kia làm thế nào thì làm.
Dù sao đi đâu thì cũng nằm hết trong tầm kiểm soát rồi.
Nhưng nàng cũng không muốn về Tạ gia cho lắm, cho nên đi đâu cũng không sao cả.
Nhưng nhưng vào lúc này.
“A Cẩn?”Một giọng nói không ngờ mà vang lên, một vị khách không mời mà tới.
Ai cũng không ngờ được rằng người này sẽ tới đây.
Mang theo gió cát đầy mệt mỏi, đi cùng hai tùy tùng, ít nhất là từ đường chính tới, nhìn thấy vì lún mà mọi người chen chúc nên có chút lo lắng, ngựa chạy tới từ đằng xa thì thấy hai đội người ngựa giằng co, trong đó một bên là Đông Chiến, hắn nhận ra, một bên khác lại có chút lạ mắt, nhưng hắn vẫn nhớ rõ thanh niên kia.
Vì thế hắn suy đoán, sau đó bỗng ngơ ra.
Cuối cùng vội vàng đi tới.
“Quả nhiên là ngươi! Tiểu A Cẩn!”-----Dịch: MB.