Tuyết rơi rồi, đẹp thật.”
Trong nhà giam lạnh lẽo chẳng có chút hơi ấm nào, Đàm Vân Hi đứng bên cửa sổ nhìn những bông tuyết nhỏ xíu trắng xóa rơi xuống.
Cô thử đưa tay ra, nhưng dù cố gắng thế nào cũng không thể chạm đến.
Ngày bình thường vốn đã rét run nói chi là đêm Đông Chí.
Hơi lạnh bao phủ cơ thể nhỏ bé yếu đuối kia, cố gắng thâm nhập vào từng tế bào.
Tuy nhiên, cô gái lại quật cường hơn chúng nghĩ, dù cô chỉ mặc một lớp áo mỏng nhưng chúng cũng không làm được gì.
Sắc mặt Đàm Vân Hi có chút tái nhợt nhưng gương mặt xinh đẹp vẫn luôn nở một nụ cười.
Quang cảnh cũng vì nụ cười của mỹ nhân mà trở nên dịu dàng.
Hai người lính canh gác bên ngoài không nhịn được thì thầm với nhau: “Tôi chưa từng thấy ai xinh đẹp như thế, chỉ tiếc cô ấy là tội phạm.”
“Tiếc gì loại người đó.
Cô ta giết bao nhiêu người rồi, tay nhuốm đầy máu, tội lỗi kể không xuể.
Vô số gia đình tan nát vì ả, tử hình vẫn còn nhẹ chán.”
“Như vậy thì hơi nặng, chung thân cũng được mà…”
“Chung thân? Địa ngục còn không chứa chấp cô ta.”
Thính giác của Đàm Vân Hi rất tốt, toàn bộ cuộc trò chuyện cô đều nghe rõ.
Đương nhiên, cô cũng chẳng mấy quan tâm, tiếp tục ngắm tuyết.
Dường như hôm nay tuyết rơi nhiều hơn mọi khi, khéo sắp tới thành phố có bão tuyết.
Bịch.
Một hộp cơm được ném xuống sàn, nước canh cũng vì thế mà đổ lênh láng.
Người lính canh khó chịu lên tiếng: “Ra đây mà ăn.”
Đàm Vân Hi nhìn hộp cơm đã bốc mùi trên sàn, thở dài rồi bốc một chút phần cơm trên đỉnh mà ăn.
Vì sao bóc ư? Vì họ không cho cô bất cứ dụng cụ nào.
Những người đó muốn cô sống như một loài động vật thấp kém trong nơi ngục giam tối tăm này.
Thôi kệ, coi như là có còn hơn không, ít nhất cô cũng không muốn chết đói ở nơi này.
So với cuộc sống ngoài kia, nơi này tốt hơn gấp trăm lần.
Không ngờ, ăn còn chưa được bao nhiêu thì bụng cô bất chợt quặn đau, cả người không ngừng đổ mồ hôi lạnh.
Máu tươi trào ngược, tràn từ cổ họng ra ngoài, sàn nhà nhanh chóng nhiễm một tầng máu đen.
Không cần nói cũng biết trong thức ăn có độc, còn là loại độc thấm nhanh chết nhanh.
Đàm Vân Hi chật vật ôm bụng nằm nhoài xuống sàn, ý thức cũng dần dần mất đi.
Cô mơ hồ nghe thấy tiếng la của hai người lính canh, hình ảnh trước mặt bắt đầu nhòe ra.
Một vài giây ngắn ngủi, một dải ảnh cuộc đời hiện lên trong tâm trí cô.
Có gia đình cô, những người cô yêu thương nhất, cũng có kẻ thù của cô.
Đàm Vân Hi cười khổ.
Thì ra bàn tay của họ dài như thế, có thể mò vào tận đây.
Rốt cuộc cô vẫn là một người quá ngây thơ khi tin rằng bản thân sẽ thoát khỏi sự sắp đặt của họ.
Cô đã làm nhiều tội ác như thế, ắt sẽ xuống địa ngục nhỉ? Hoặc là cô sẽ tan biến chăng?
Dù sao chăng nữa, có lẽ đây là sự giải thoát cho cô, là điều mà cô đã mong đợi từ mấy năm nay, mặc dù nó không được nhẹ nhàng mấy.
Một giọt nước mắt lăn xuống, Đàm Vân Hi trút hơi thở cuối cùng.
…
Hoàng hôn dần buông xuống, phủ một màu vàng ruộm xuống thôn Cẩm Trúc.
Khói cơm lam chiều từ những ô cửa sổ tỏa ra khiến cho cảnh vật càng mang thêm một chút mờ ảo và thơ mộng.
Người lớn từ cánh đồng trở về, trên tay là nông cụ thô sơ cho một mùa gặt hái.
Nhà nhà bắt đầu lên đèn.
Tiếng gọi của người lớn, tiếng nô đùa của trẻ con hòa quyện cùng âm thanh của những loài động vật quen thuộc khiến cho thôn trở nên thật náo nhiệt và sôi nổi.
Đa phần những căn nhà trong thôn Cẩm Trúc đều đã được xây thành gạch tường, tuy nhiên ở phía cuối thôn vẫn còn một ngôi nhà gỗ cũ kỹ, thoáng nhìn thì ai cũng nói nó sắp sập đến nơi.
Tuy nhiên, tất cả người dân chẳng ai lời ra tiếng vào, bởi lẽ chủ nhà là một thầy thuốc y học dân tộc chuyên chữa bệnh cho cả thôn.
“Vân Hi, cháu lấy hộ bác cái khăn phơi trên sào đi."
"Vâng ạ."
Cây sào hai mét vốn chỉ dùng để phơi quần áo của vị thầy thuốc Cẩm Quỳnh này, bây giờ có thêm phần của Đàm Vân Hi khiến nó càng thêm chật chội.
Sau khi đưa khăn cho Cẩm Quỳnh, Đàm Vân Hi ra sân sau quét dọn.
Mấy người phụ nữ ăn không ngồi rồi nhìn thấy cô, lập tức chuyển chủ đề bàn tán.
“Chẳng biết cô ta từ cái xó xỉnh nào lạc vô đây, suốt ngày chỉ biết ăn bám cô ấy.”
“Cẩm Quỳnh cứu cô ta ở bờ sông Ngọc Hà.
Nghe nói lúc đó nó bị thương đủ chỗ, không phát hiện kịp thời là bị hủy nhan rồi.”
“Ừ ừ, mà biết sao không, quần áo của nó tốt lắm, vải cũng xịn cực, chắc cũng mấy chục ngàn chứ đùa.”
Nghe những lời này, Đàm Vân Hi chỉ xem như nước đổ lá sen.
Tính từ lúc tỉnh lại thì quanh đi quẩn lại cũng gần một tuần rồi, mấy người này chẳng còn câu nào nữa à?”
Chợt nhớ về ngày hôm đó, Đàm Vân Hi không khỏi mỉm cười.
Chẳng biết đây là may mắn hay xui xẻo khi ông trời không để cô chết đi mà cho cô cơ hội sống lại trong thân xác của cô gái cùng tên này, mà còn là những năm 90.
Khỏi nói cũng biết, niên đại này thiếu thốn đủ thứ, nhất là công nghệ.
Rảnh rỗi cũng chỉ có thể giúp đỡ Cẩm Quỳnh hái thảo mộc chứ làm gì được lướt dạo mạng xã hội?
Như thế cũng có cái hay, chí ít thì cô vẫn còn được sống.
Trong lúc Đàm Vân Hi vui vẻ quét dọn thì ở đầu thôn, bầu không khí bị phá vỡ bởi những chiếc xe jeep thuộc sở hữu của quân đội.
Ở cái thôn nghèo này, số lượng xe máy chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay chứ nói gì đến loại xe bốn bánh này.
Đường lầy cát lún lại thêm nền đất đỏ ẩm ướt vì cơn mưa đêm qua, mất một lúc những chiếc xe mới vào trong thôn.
Chiếc xe đầu tiên dừng lại, một người đàn ông trung niên mặc quân phục bước xuống.
Khí thế áp bức vô hình đó lập tức khiến tất cả những người vây quanh không khỏi rùng mình, thậm chí còn sởn cả gai ốc.
Có người không kiềm được giọng: “Là lính thật kìa.”
Người đàn ông quét mắt đám đông, khi không nhìn thấy bóng hình mình cần tìm thì có chút hụt hẫng.
Để tránh làm mất thời gian, ông đưa một tấm ảnh chụp, lên tiếng: “Có ai từng gặp qua cô gái này chưa?”