Vì chưa từng trải qua chuyện này nên gần như tất cả mọi người đều gục ngã, thời gian của họ phần lớn là hơn năm phút.
Lúc đầu Triệu Minh còn khá bình tĩnh, tuy nhiên sắc mặt của ông càng lúc càng trầm hẳn ra.
Không nói đến những người vừa nhìn đã toát lên sự yếu đuối, một vài tân binh trông thì có sức khỏe vượt trội nhưng chẳng làm ăn được gì cả.
Nhớ lại năm đó của ông, ai nấy đều hoàn thành xuất sắc.
Rất nhanh đã đến lượt của Đàm Vân Hi.
Một phút, hai phút trôi qua…
“Dừng lại.”
Khi Đàm Vân Hi vừa chạm vạch thì giọng nói của Triệu Minh vang lên.
Ông nhìn đồng hồ, gương mặt hiện rõ sự vui vẻ.
“Hai phút hai mươi lăm giây.”
Kết quả vừa vang lên, mọi người ở đây đồng thanh “wow” một tiếng.
Từ nãy đến giờ, đây là người có kết quả ngắn nhất, huống hồ đối phương còn là một cô gái chân yếu tay mềm.
Có người tán dương thì đương nhiên cũng có kẻ ghen ghét.
Gã đàn ông ngồi ở một góc, làu bàu: “Đám đàn bà chẳng ra tích sự gì cả, chỉ giỏi ra vẻ.”
Nhờ Đàm Vân Hi truyền năng lượng mà những nhóm sau hoàn thành rất tốt, thành tích của Chu Linh cũng chỉ thua cô hai mươi giây, tuy nhiên ngoại trừ nhóm sôi nổi kia thì chưa có nhóm nào vượt qua kỷ lục của cô cả.
Chu Linh thở dài, có chút không vui.
“Những người này giỏi quá đi mất, không biết họ là ai nhỉ?”
Đàm Vân Hi quét mắt về nhóm sôi nổi.
Ba người họ không có vẻ gì là người làm nông cả, ắt hẳn cũng thuộc một hộ gia đình khá giả nào đó.
Nhìn sơ qua, cô có thể thấy họ thường xuyên tập luyện cơ bắp và sức bền, vì thế nhiệm vụ nào cũng hoàn thành xuất sắc.
Bên cạnh đó, cô đã nghe Chu Linh kể lại rằng họ cũng là người phản bác lại mấy lời đàm tiếu của những gã đàn ông bảo thủ kia.
Đặt họ lên bàn cân với đám người kia, quả thật lệch hẳn.
Không biết vì ánh mắt của Đàm Vân Hi cực kỳ nóng bỏng hay sao mà một người trong nhóm sôi nổi quay lại, vẫy tay chào cô.
“...”
“Ê, hình như anh ta đang chào cậu kìa.”
“Cậu nhìn nhầm rồi.” Nói xong cô ngồi xổm xuống, tiếp tục nói chuyện cùng Chu Linh.
Nhìn cô gái hoàn toàn phớt lờ mình, Thịnh Thưởng chỉ cười hì hì.
Một người trong nhóm hướng theo ánh mắt của anh, vỗ vai trêu ghẹo: “Cậu chung tình thật đó nha, theo đuổi người ta đến tận trong đây.”
Thịnh Thưởng cười đáp: “Cô ấy ở đâu thì tớ ở đó.”
…
Kể từ buổi trưa hôm đó, đã ba ngày rồi mà Lâm Phong và Tiêu Sinh hoàn toàn không xuất hiện, người đứng sân là Triệu Minh và một vị cán bộ quân hàm Úy khác.
Kẻ ngốc cũng biết người Đại Đội trưởng kia xảy ra chuyện rồi.
Đàm Vân Hi nhiều lúc muốn hỏi Triệu Minh về Lâm Phong, tuy nhiên khi nghĩ đến việc ông ấy sẽ mách lại với "papa”, ý nghĩ đó lập tức biến mất.
Cô dám dùng bản thân cam đoan có tai mắt của ba cô trong số tân binh, nếu cô làm ra chuyện gì thì ông ấy sẽ biết ngay lập tức.
Đến ngày thứ năm trong quân đội, Đàm Vân Hi một lần nữa xảy ra ẩu đả với gã đàn ông.
Nguyên nhân cũng giống như trước, gã đó khiêu khích sự nhẫn nại của cô, thậm chí còn dùng những từ ngữ thô thiển để nói về cô.
Tuy nhiên, lần này gã lại chạm đến giới hạn cuối cùng của Đàm Vân Hi.
“Có phải mày ngủ với toàn bộ mấy lão già trong đây rồi không? Không biết ba mẹ của mày ngu dốt như thế nào mà dạy ra một đứa…”
Khi gã còn chưa dứt lời, nắm đấm của cô đã vung đến.
Lần này cô nhắm thẳng mặt của gã mà đánh, hoàn toàn không để gã có cơ hội phản kháng.
Dù cho dáng vóc của thân thể này có chút nhỏ con, nhưng sau một thời gian tập luyện không ngừng nghỉ, ít nhất cô cũng có thể xử đẹp những tên như thế này.
Gã lảm nhảm về cô như thế nào cũng được, tuyệt đối không được động nửa chữ vào gia đình của cô.
Đàm Vân Hi vừa đánh vừa chửi thầm.
Mẹ kiếp có phải thằng này bị điên rồi không, sao lúc nào cũng nhắm vào cô thế? Thân thể này chắc chắn không có ký ức về gã, không lẽ gã này có máu M à?
Nhìn qua thì gã đô con hơn Đàm Vân Hi rất nhiều, tuy nhiên cô lại trên cơ gã.
Gã đàn ông đau đến mức không thể cử động nói gì đến phản kháng, chỉ có thể chịu đựng từng đòn đánh của cô
Ở đây có lẽ chỉ có mỗi Triệu Minh biết cô đang sử dụng toàn bộ kỹ thuật của quân đội.
Vì thế, ông chỉ cho rằng Đàm Hào Kiện đã dạy cho con bé, nào có hay đây đều là những gì đám người kia từng ép Đàm Vân Hi tập luyện đến kiệt sức.
Thậm chí, một vài lần Đàm Vân Hi không đạt chỉ tiêu, bọn chúng thẳng tay đấm vào bụng cô, mặc kệ cô nôn ra dịch chua, sau đó lại nắm tóc cô, tiếp tục huấn luyện.
Đám người đó cứ theo nguyên tắc “Ngoan được thương, hư được “thưởng”” mà làm.
Không ít những đứa trẻ bị chúng đánh đến chết, xác bị vứt ngoài biển sâu.
Khi ông còn chưa đến thì cô đã buông gã ra, trên tay chỉ toàn là máu.
Không biết đó là máu của cô hay là của cái gã đang nằm bê bết trên sân, khuôn mặt gần như biến dạng kia.
Hai người được đưa đến quân y.
Sau khi kiểm tra, xác định cô không có vết thương, Triệu Minh lập tức đưa cô đến văn phòng của mình mắng một trận.
“Cháu…”
“Đàm Vân Hi!”
Lời của Triệu Minh còn chưa dứt thì Đàm Hào Kiện đã xông vào, đen mặt nhìn con gái cưng của mình.
Đàm Vân Hi đã có kinh nghiệm, lập tức ra đòn phủ đầu: “Ba, hắn đáng đánh.
Ba biết hắn nó nói gì không, hắn bảo con chỉ là một kẻ vô dụng ăn bám vào đây, còn nói con không được ba mẹ dạy dỗ đàng hoàng.
Nói con như thế nào cũng được, nhưng đụng đến ba và mẹ là không được, vì thế…”
Đàm Vân Hi vừa nói vừa khóc, bộ dạng đáng thương đó lập tức dập tắt cơn giận của ông.
Đàm Hào Kiện lo lắng mình đã dọa sợ con gái, vội vàng an ủi: “Con gái ngoan, là ba không tốt đã để con chịu khổ rồi.”
Hai người một câu ba, một câu con, Triệu Minh dường như trở thành người vô hình ở đây.
Cuối cùng, ông đành phải phá tan bầu không khí cảm động này.
“Được rồi, còn có tôi ở đây mà.”