Vì cửa chỉ khép hờ nên Tiêu Sinh có thể nghe được toàn bộ nội dung cuộc trò chuyện của hai người.
Khi bản thân được ví như khúc gỗ, mặt anh nghệch ra, tựa hồ không tin được người đàn ông đã ở bên cạnh mình bao nhiêu năm nay lại ghét bỏ mình như thế.
“...” Không sao, đây chỉ là câu đùa của cấp trên, đừng nghĩ về nó nữa.
Anh vẫn là đàn em yêu quý nhất của Lâm Phong.
Đột nhiên tính tò mò trỗi dậy, Tiêu Sinh lén nhìn vào trong, xem xem hai người đó đang làm gì.
Cảnh tượng Đàm Vân Hi đút từng miếng táo cho Lâm Phong lập tức lọt vào mắt anh.
Mặc dù trông cô gái không vui lắm nhưng vẫn đưa táo cho người đàn ông.
Về phần vị Đại tá nào đó, anh ta như một đứa trẻ, mỉm cười khi được cho ăn.
Thỉnh thoảng anh ta lại trêu chọc cô gái.
Hình như anh vừa thấy cái gì đó thì phải? Không, không, chắc chắn là anh nhìn nhầm rồi, Đại tá không thể nào là loại người như thế được.
Tiêu Sinh dụi mắt, sau đó nhìn một lần nữa.
“...” Không sao, cấp trên đang bị thương nên cần hỗ trợ, giữa hai người họ không có gì cả.
Ơ mà Đại tá bị thương ở chân mà…
Sau khi đút hết hai quả táo cho Lâm Phong, Đàm Vân Hi mân mê con dao trên tay, ánh mắt thi thoảng lại liếc nhìn người đàn ông đang mỉm cười với mình, gương mặt không rõ ý vị.
Thôi kệ đi, dù sao thì anh ta cũng không có ác ý với cô.
Cơ thể căng cứng của Lâm Phong lập tức biến mất ngay khi Đàm Vân Hi đặt con dao xuống bàn.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, anh cảm nhận được sự đáng sợ của cô gái.
Vì bầu không khí đã trở lại bình thường, nên một lần nữa, thái độ ngả ngớn của Lâm Phong trỗi dậy: “Này, nhóc có muốn đến thủ đô với anh không?”
“Anh xin phép ba tôi trước đã.”
Lâm Phong bật cười.
Nếu anh nói trực tiếp với Tư lệnh Đàm như thế chắc chắn sẽ bị ông ấy mắng một trận mất.
“Nhóc đồng ý thì anh mới xin ông ấy được chứ.
Nhóc chỉ có năm giây suy nghĩ thôi đấy, năm, một.
Vậy là nhóc không từ chối nhỉ?”
“...” Cô còn chưa kịp định hình anh ta đang nói cái gì.
Hơn nữa, năm giây của anh ta đâu mà trực tiếp từ năm xuống một luôn thế?
“Khi nào thì đi?”
“Ba tuần nữa.
Nhóc có muốn mang theo cô bạn kia của mình không?”
Lúc đầu Đàm Vân Hi còn cho rằng anh ta đang rủ mình đến thủ đô để tham quan, nhưng khi nghe câu hỏi đó, cô chắc chắn đây là một đợt huấn luyện tân binh khác, hoặc theo như lời của ba, gọi là đặc huấn.
Cô có linh cảm đây sẽ là một chuyến đi rất dài.
Đàm Vân Hi nhàn nhạt đáp: “Nếu như cô ấy phù hợp.” Quân đội có tiêu chuẩn riêng về quân nhân, vì thế cô không được đặt cảm xúc cá nhân vào trong đó.
Nếu không, trong quá trình huấn luyện mà Chu Linh không đạt chuẩn, người đầu tiên bị khiển trách sẽ là Lâm Phong.
“Ngoan lắm.
Vậy hẹn nhóc ba tuần nữa nhé?”
“Lúc đó chân anh lành chưa?”
Đàm Vân Hi gọt một miếng xoài cho mình, sau đó hỏi ngược lại Lâm Phong.
Mặc dù anh ta cứ tỏ ra mình bị thương ở tay nhưng thật sự chân trái mới là bộ phận không thể cử động.
“Đôi khi anh nghĩ nhóc không phải con gái của Tư lệnh.”
Anh từng cho người điều tra Đàm Vân Hi, gia cảnh cấp cao, tính cách giống như những cô, cậu - con của cán bộ - khác: kiêu ngạo và thờ ơ.
Chỉ có điều, từ sau vụ bắt cóc đó, cô ấy dường như biến thành một người mới, không chỉ mạnh mẽ mà còn nhạy bén hơn rất nhiều.
Nếu không phải gương mặt cô ấy giống hệt vợ của Tư lệnh thì anh còn cho rằng Đàm Vân Hi đã bị tráo.
“Nếu như tôi là kẻ giả mạo, ba mẹ tôi đã nhận ra từ lâu rồi.” Bề ngoài, cô mạnh miệng phủ nhận, nhưng đây vẫn là sự thật.
Cô không phải là con gái của họ, chỉ là một kẻ sống nhờ vào thân xác của cô gái bất hạnh này, vì thế cô không thể nào diễn tròn vai của “Đàm Vân Hi” được.
Lâm Phong sợ lời nói của mình khiến Đàm Vân Hi không vui, xoa đầu cô gái: “Nhóc về nghỉ ngơi đi.
Trong thời gian tới mặc kệ mấy tên gây chuyện kia cứ thực hiện tốt nhiệm vụ là được.”
“Ừ.” Đàm Vân Hi đút cho Lâm Phong nốt miếng xoài cuối cùng, sau đó rời đi.
Đến cửa, cô nhìn Tiêu Sinh, muốn nói gì đó với anh ta.
“Có việc gì à?”
“Không, tôi về đây.” Đàm Vân Hi lắc đầu, sau đó rời đi.
Tiêu Sinh nhìn cô gái đã khuất đằng sau dãy nhà, vội vàng chạy vào phòng, còn không quên đóng cửa lại.
“Nghe hết rồi thì đừng có hỏi tôi gì cả.”
“Tôi hiểu, nhưng tôi chỉ e phía Tư lệnh Đàm sẽ không đồng ý.”
Lâm Phong lấy một miếng táo bỏ vào miệng, cảm giác không được ngọt lắm.
Có lẽ vì bây giờ anh phải tự cầm lấy mà ăn chứ không còn được cô nhóc đút nữa nên mùi vị cũng nhạt hơn hẳn.
“Ông ấy sẽ đồng ý thôi.”