Một tuần trôi qua, Đàm Vân Hi nằm lì trong nhà ăn ngon uống sạch, hoàn toàn trở thành một công chúa được nuông chiều.
Nhiều lần cô ngỏ lời muốn giúp nhưng bị Tịnh Sương đuổi lên lầu, bảo cô chỉ cần ngoan ngoãn nghỉ ngơi.
Bà biết con gái chỉ trốn về có vài ngày, do đó nhất quyết không để cô động một ngón tay.
Sau khi trở lại, Đàm Vân Hi nhận ra bầu không khí có gì đó khang khác.
Nếu như lúc trước, không ít ánh mắt nhìn cô như một kẻ yếu đuối thì bây giờ, nó đã chuyển sang sự đồng cảm.
Đi qua bất cứ ai, cô không còn nghe những lời đàm tiếu nữa.
“...” Mấy người họ bị sao thế?
Người vui vẻ nhất là Chu Linh.
Ngay khi nhìn thấy Đàm Vân Hi, cô vội chạy lại, ôm chầm cô gái trước mặt.
Cô nghe nói rằng một tuần qua, cô ấy bị phạt làm không ít việc như dọn dẹp nhà vệ sinh, nhổ cỏ, quét sân, mệt mỏi đến mức không có thời gian nghỉ ngơi.
Đại Đội trưởng cũng nghiêm khắc hơn, răn đe từng người, nếu họ cả gan vi phạm kỷ luật sẽ bị phạt như Đàm Vân Hi, thậm chí là hơn.
“Mừng cậu quay lại.”
Nhìn gương mặt sắp khóc đến nơi của Chu Linh, Đàm Vân Hi vỗ vai cô gái an ủi.
Cô biết Triệu Minh cố tình nói như thế để mọi người nghiêm túc hơn, nhưng mà cô không cần mấy người đó đồng cảm đâu!
“Tớ sẽ không đánh nhau nữa đâu.” Nếu như cô muốn tham gia đặc huấn, cô phải nghe lời dặn của Lâm Phong.
Cảm nhận được ánh mắt nào đó đang nhìn mình chằm chằm, Đàm Vân Hi liếc sang.
Gã đàn ông đó vẫn chưa hồi phục, gò má còn băng dán, cả người không còn sức sống như ngày tiên.
Thấy Đàm Vân Hi nhìn sang, gã vội quay sang hướng khác, theo bản năng che đi vết thương của mình.
Lần này gã không muốn chọc cô nữa, nếu không lần tới có lẽ gã sẽ trả giá bằng tính mạng.
Cuộc sống yên bình cứ trôi qua cho đến ba tuần sau.
Khi Đàm Vân Hi gặp lại Lâm Phong, có vẻ như vết thương anh ta đã khỏi hẳn.
Buổi chiều hôm đó, anh và Tiêu Sinh là người đứng sân.
Hôm nay trời không đẹp mấy.
Mặc dù tuyết chưa rơi, gió từ phương Bắc không ngừng tràn xuống; hết cơn gió này lại đến cơn gió khác, thổi mãi không ngừng.
Chẳng còn mấy lá cây bám lại cành, chúng theo gió mà hòa làm một với đất mẹ, xào xạc trên nền đất.
Hơn một trăm người đứng trên sân.
Sắc mặt ai nấy đều nghiêm túc, chờ đợi Lâm Phong ra lệnh.
“Đây sẽ là lần cuối cùng đứng lớp của tôi.” Lâm Phong thông báo.
Mọi người vô cùng ngạc nhiên.
Đại Đội trưởng chỉ xuất hiện vài ngày, sau đó lại vắng mặt ba tuần, bây giờ đột nhiên trở lại rồi nói như thế là có ý gì? Vậy là từ nay người quản lý là vị Trung tá kia sao?
“Đừng có loạn.
Hôm nay, tôi sẽ lựa chọn hai mươi người cùng tôi đến thủ đô tham gia đặc huấn, nếu ai không nằm trong danh sách thì cứ ở quân khu tiếp tục cuộc sống nhập ngũ hai năm của mình.”
Dự kiến ban đầu của bên trên chỉ có mười, tuy nhiên, chẳng biết vì lý do gì mà họ lại thay đổi.
Có lẽ họ cần một vài người dự bị khi có chuyện khẩn cấp xảy ra.
Hoặc là…
Lâm Phong không muốn nói đến trường hợp tệ nhất, ví dụ như… bọn họ cần một vài kẻ hi sinh.
Mọi người nghe xong, ai nấy đều bày ra vẻ khó hiểu.
Đang yên đang lành sao lại chọn hai mươi người đến thủ đô, hơn nữa theo lời anh ta, đặc huấn là cái gì?
“Im lặng.
Những người được gọi tên sau đây sẽ đứng riêng một hàng ở bên trái của tôi.
Trần Quân, Thành Vũ, Thịnh Thưởng, Chu Linh,...”
Nghe tên mình, mọi người lần lượt rời hàng.
Chu Linh nhìn Đàm Vân Hi, tựa hồ muốn bảo rằng mình sẽ đợi cô ở bên kia, rồi đi khỏi vị trí.
“Người cuối cùng…” Lâm Phong nhìn những người còn lại.
Có kẻ mong đợi cũng có người cầu nguyện bản thân sẽ không được chọn.
Cuối cùng, anh liếc sang cô nhóc của mình, hô lớn: “Đàm Vân Hi.”
“Yes.” Thịnh Thưởng khẽ nói, giọng đầy sự vui mừng.
Trần Quân và Thành Vũ đồng thời vỗ vai anh ta, thầm chúc mừng.
Với số người ít như thế, chắc chắn họ sẽ có cơ hội tiếp xúc.
Lúc đó hai người chỉ cần nhiệt tình tạo không gian riêng để cậu bạn ngốc này bày tỏ lòng mình.
Chu Linh nắm chặt tay Đàm Vân Hi, vui vẻ đến nỗi suýt hét lớn: “Tớ và cậu đi cùng nhau thật à?”
“Ừ, nên cậu không cô đơn đâu.”
Ở đây chỉ có hai cô gái, vì thế Chu Linh khá phụ thuộc vào cô.
Hơn nữa, sau một thời gian tiếp xúc, cô có thể nhận ra cô ấy là một cô gái lương thiện, đơn giản, cô nói gì thì cô ấy đều tin cả.
Đàm Vân Hi chưa hỏi ai về chuyện của Chu Kiệt, tuy nhiên cô có cảm giác đây không phải chuyện đơn giản.
Không có lý do gì cả, chỉ là trực giác mà thôi.
Lâm Phong và Tiêu Sinh giao sân lại cho Triệu Minh.
Anh bảo hai mươi người thu dọn toàn bộ đồ đạc, hai mươi phút nữa tập hợp ở nhà ăn.