Hai cô gái trở về phòng.
Hành lý của Chu Linh chỉ có vài bộ quần áo đơn giản và đồ dùng cá nhân, tuy nhiên của Đàm Vân Hi khá nhiều.
Thỉnh thoảng ba cô sẽ lén gửi một vài bộ quần áo mà Tịnh Sương đích thân may vá, còn Lâm Phong “ném” không ít thức ăn vặt.
Vì thế, balo của cô trông giống như đi du lịch hơn là nhập ngũ.
“Để tớ giúp cậu nhé?” Nhìn cô gái nhỏ mang cái balo lớn, Chu Linh không nhịn được mà lên tiếng.
Đàm Vân Hi vô cùng khỏe, đây là điều không ai có thể phủ nhận, nhưng dáng vóc của cô ấy lại nhỏ nhắn, làm sao có thể mang hết chừng ấy?
“Vậy tớ gửi nhờ một ít bộ quần áo nhé? Tối nay tớ và cậu tranh thủ xử lý nốt chỗ thức ăn còn lại.”
“Được.”
Hai mươi phút sau, mọi người tập hợp.
Lâm Phong và Tiêu Sinh đưa họ đến một dãy nhà gần thao trường.
“Nam sẽ ở đây.
Hôm nay mọi người không cần làm gì, nghỉ ngơi thật tốt để ngày mai xuất phát.
Hai đồng chí nữ đi cùng tôi, phòng của hai người ở nơi khác.”
“Rõ.” Mười tám người đồng thanh trả lời.
Đàm Vân Hi và Chu Linh được đưa đến một căn phòng họp.
Đàm Hào Kiện và Tịnh Sương đã đợi sẵn, khi thấy con gái, hai người vội chạy đến.
Tịnh Sương ôm Đàm Vân Hi, giọng nói nghẹn ngào: “Con gái nhớ giữ sức khỏe, ăn uống đầy đủ, tuyệt đối không được bỏ bữa.
Trời sắp lập đông, con phải mặc áo lạnh kẻo bệnh lại khổ.
Nếu như bị thương hoặc cảm thấy quá sức, cứ nói với cấp trên để ba đưa con về.”
Tối hôm trước Đàm Hào Kiện và vợ mình đã nhận được tin về chuyện con gái sẽ được điều đến thủ đô, nhất thời không biết phải phản ứng như thế nào.
Đây là lệnh từ bên trên, Lâm Phong toàn quyền chọn hai mươi người giỏi nhất để tham gia đặc huấn, do đó dù ông có là một Tư lệnh cũng không thể nào phản đối.
Đương nhiên, qua chuyện này ông càng có ác cảm với Lâm Phong hơn.
Thằng nhãi đó nhất quyết phải chọn con gái của ông à?
Khóe mắt Tịnh Sương ươn ướt.
Đi lần này cũng chẳng biết bao lâu mới trở về, bà cũng không thể đến đó thăm con gái vì vấn đề sức khỏe, làm sao mà bà không lo lắng cho được!
Đàm Vân Hi nghe mẹ mình dặn dò, hoàn toàn không hề cảm thấy phiền phức gì cả.
Không chỉ họ đâu, có lẽ cô cũng sẽ rất nhớ hai người.
“Mẹ và ba cũng vậy, con đi mấy tháng rồi trở về ngay.
Lúc đó mẹ nhớ nấu lẩu cho con nhé?”
“Mẹ sẽ.”
Sau đó Tịnh Sương đặt hai bộ quần áo và mấy cái bánh lên bàn, bà gọi cả Chu Linh lại, dặn dò: “Bác may cho mỗi đứa một bộ, mùa đông không mặc được thì đợi xuân.
Còn đây là thức ăn đi đường, khi nào hai đứa đói thì lấy ra mà ăn.”
Khi biết con gái có một người bạn, bà tiện tay may thêm một bộ quần áo.
Nó vừa là quà, vừa là lời nhắc khéo con bé đó: nếu như Đàm Vân Hi gặp chuyện gì, mong rằng con bé giúp đỡ.
“Con cảm ơn mẹ yêu.” Đàm Vân Hi ôm chầm mẹ mình, nịnh nọt.
“Cháu cảm ơn bác.” Chu Linh ngây ngốc nhìn bộ quần áo, cố gắng kìm nén cảm xúc đang trào dâng trong lòng.
Hình như lần cuối cùng cô mua quần áo mới là một năm trước.
“Hai đứa giữ sức khỏe nhé, ba với mẹ về đây.”
Vốn dĩ hai người họ không được phép gặp Đàm Vân Hi như thế này, bất kể Đàm Hào Kiện có là Tư lệnh đi chăng nữa, nhưng lần này Lâm Phong sẵn sàng mở cửa sau.
Có những chuyện không nên quá khắt khe để sau này còn dễ nhắc lại hơn.
“Nhớ những lời ba đã dặn chưa?”
Trước đây, Đàm Hào Kiện từng nhắc nhở cô về mọi thứ.
Ông tổng hợp toàn bộ kinh nghiệm mà mình rút ra được trong những đợt đặc huấn mình đã tham gia, còn chỉ cho cô cách để vượt qua.
“Dạ rồi, con sẽ làm theo.”
Tịnh Sương và Đàm Hào Kiện lưu luyến nhìn con gái lần cuối, sau đó rời đi.
“Vui rồi chứ?” Lâm Phong cười hỏi.
“Được Đại Đội trưởng thiên vị như thế, làm sao tôi không vui cho được?”
“Nhóc về nghỉ ngơi đi, sáng mai phải dậy sớm rồi.”
Đàm Vân Hi và Chu Linh đi đến căn phòng được chỉ định.
Ngay khi đóng cửa, Chu Linh bật khóc nức nở.
“Mẹ của cậu tốt quá đi mất.”
Khi nghe Đàm Vân Hi nói rằng ba mình là người đứng đầu quân khu, cô bị sốc.
Vốn dĩ cô chỉ cho rằng gia đình cô ấy thuộc diện khá giả, nào ngờ lại cao như thế.
Có lẽ đó là lý do cô ấy có mối quan hệ thân thiết với Đại Đội trưởng.
Về phần bác gái, thông qua lời kể, cô cũng suy đoán bác ấy vô cùng hiền lành và dịu dàng.
Bây giờ gặp rồi, cô mới biết ngoài đời bác ấy còn tuyệt vời hơn thế.
“...” Đàm Vân Hi không biết dỗ dành người khác như thế nào, chỉ đành vỗ vai đối phương an ủi.
Một lúc sau, khi Chu Linh khóc cạn nước mắt.
Đôi mắt nhỏ cũng vì thế mà sưng bụp lên, trông đáng yêu nhưng cũng khá buồn cười.
Cô sụt sịt lên tiếng: “Tớ nhất định sẽ không phụ lòng cậu đâu.”
“Ừm, cảm ơn cậu.”
…
Sáng hôm sau, khi mặt trời vừa ló dạng, tất cả hai mươi người tập hợp đầy đủ ngay cổng quân khu.
Trên vai mọi người đều mang một cái balo lớn đựng toàn bộ đồ đạc của bản thân, gương mặt ai nấy đều hớn hở.
Mọi người ở đây đều xuất thân từ nông thôn, gắn bó với cánh đồng ruộng bao nhiêu năm trời, vì thế, khi nghe tin bản thân sẽ đến thủ đô - chốn hoa lệ với những tòa nhà cao ngút, làm sao không vui cho được?
Lâm Phong chưa đến, vì thế bầu không khí có chút sôi nổi.
Ở một góc, Thịnh Thưởng nói chuyện cùng nhóm của mình, nhưng ánh mắt anh chưa bao giờ rời khỏi bóng dáng của Đàm Vân Hi.
Trần Quân và Thành Vũ nhân cơ hội chọc ghẹo bạn mình.
Anh chàng nhát gan này không dám nói chuyện với cô gái, chỉ dám nhìn từ xa mãi như thế, chẳng may bị người ta hớt tay trên lại khổ.
Có thể ở đây Đàm Vân Hi không phải gu của mọi người, tuy nhiên thủ đô thì khác.
Một người có nhan sắc như cô ấy chắc chắn sẽ có không ít người thích, mà một khi đã có ý, đối phương sẽ mạnh dạn lên tiếng.
Một lát sau, Lâm Phong và Tiêu Sinh mặc quân phục xuất hiện.
“Tôi sẽ nói ngắn gọn.
Hai mươi cô cậu sẽ đến thủ đô trong thời gian tới, tôi cũng không hứa trước là bao lâu, có thể đúng hai năm hoặc cũng có thể hơn, vì thế đừng tìm tôi và hỏi khi nào được về.
Hơn nữa, tận hưởng chút thời gian thoải mái cuối cùng đi, vì khi đến đó các cô cậu không được nghỉ ngơi đâu.
Còn bây giờ, theo tôi đi bộ đến nhà ga.”
Vốn dĩ mọi người được phép sử dụng xe jeep đến đó, tuy nhiên Lâm Phong cho rằng điều này hoàn toàn không cần thiết.
Là một quân nhân, mỗi ngày đều phải tập luyện.
Dưới sự hướng dẫn của Tiêu Sinh, một đoàn hai mươi người rời đi.
Chỉ một lát sau, quân khu dường như trở thành một dấu chấm nhỏ trong tầm mắt của họ.