"Một tháng tiếp theo, đồng chí phải chạy bộ mười vòng cuối ngày.
Tôi sẽ trực tiếp quan sát, nếu như đồng chí gian lận thì rời khỏi đây ngay lập tức."
"Đã rõ." Đàm Vân Hi biết bản thân có thể ở đây đến tận bây giờ đều là nhờ cha mình.
Tuy nhiên, cô thà rời quân đội còn hơn là nghe những người kia nhục mạ hai vị phụ huynh.
Người ta có câu: "Học đi đôi với hành." Ở đây điều kiện khắc nghiệt, tạo nên vô số bài huấn luyện khó nhằn.
Nhóm sôi nổi vốn lúc nào cũng xếp đầu về thành tích bây giờ còn thua cả Đàm Vân Hi.
Không phải là cô thể hiện bản thân gì cả, chỉ là cô sống lâu hơn họ vài chục năm, kinh nghiệm sinh tồn phong phú hơn nhiều.
Thịnh Thưởng nhiều lần muốn tiến đến bắt chuyện với Đàm Vân Hi, nhưng anh lại e ngại chuyện ngày hôm đó, thế là bước chân vốn đã nhấc lên lại hạ xuống.
Hai người bạn cũng không biết nên nói lời nào, chỉ biết vỗ vai an ủi.
Họ chỉ thiếu nước nói thẳng: "Cậu từ bỏ đi, cô ấy sẽ không bao giờ chấp nhận đâu."
Một tháng nhanh chóng trôi qua.
Tháng hai đã đến, tuyết cũng ngừng rơi.
Thay vào đó, cây xanh đâm chồi nảy lộc, cả một vùng trời trắng xóa được điểm bằng sắc xanh dịu dàng pha chút ánh nắng ngọt ngào của mặt trời.
Những khóm hoa nở rộ.
Loài nào có thể nở vào mùa xuân đều bắt đầu bung mình.
Nhìn đâu đâu cũng thấy sự vui nhộn và rộn ràng của năm mới.
Ngày cuối cùng bị phạt, sau khi Đàm Vân Hi hoàn thành mười vòng sân, người quản lý gọi cô lại nói chuyện.
"Đồng chí hối lỗi chưa?"
"Báo cáo.
Nếu quay ngược thời gian lại, tôi vẫn sẽ làm như thế."
Nhìn bộ dạng cứng đầu của cô, người quản lý cảm thấy bất lực.
Đúng là cha nào con nấy, năm xưa bộ dạng của
Đàm Hào Kiện ngông nghênh hệt như con gái của lão ta bây giờ vậy.
Hỏi thì không nói lý do, nhưng vẫn cương quyết không nhận bản thân mình sai.
"Đàm Hào Kiện dạy hư cháu rồi."
"Bác biết cha cháu ạ?"
Người quản lý "hừ" một tiếng.
"Lão là bạn nối khố của bác đấy."
Có những kỷ niệm quý giá mà trải qua cả cuộc đời rồi chúng ta vẫn không thể nào quên được.
Năm đó, mối quan hệ giữa ông, Đàm Hào Kiện, hai anh em Lâm Tịnh và Lâm Huẫn khăng khít như những người ruột thịt.
Bốn người cùng nhau vào sinh ra tử, bao nhiêu năm gắn bó với chiến trường, không phút giây nào không nghĩ cho nhau, nghĩ về hòa bình của Tổ Quốc.
Tuy nhiên, chuyện vui nào cũng kết thúc.
Khi kẻ phản bội xuất hiện, mối quan hệ cũng giống như một tấm gương mỏng, vỡ thành nhiều mảnh, dù có dán lại cũng chẳng thể nào quay lại vẻ đẹp lúc ban đầu.
Mặc dù gương mặt của người quản lý vẫn nở nụ cười khi nhắc lại quá khứ huy hoàng của mình, ánh mắt ấy vẫn có chút gì đó đượm buồn.
Đàm Vân Hi không hỏi gì cả, vì cô biết đoạn ký ức sau không phải là gì tốt đẹp.
Lâm Tịnh, Lâm Huẫn...!nghĩ lại thì Lâm Phong chưa từng nhắc về gia đình mình.
Anh biết mọi thứ về cô, nhưng cô lại chẳng có thông tin gì về anh cả, ngoại trừ cái tên và quân hàm.
Nếu sau này anh nói thì cô sẽ nghe, còn không, nó cũng chẳng phải điều gì quan trọng.
"Gửi lời hỏi thăm của bác đến cha cháu nhé."
"Vâng ạ."
Cũng trong ngày hôm đó, hai tân binh bị thương được duyệt xuất ngũ.
Ngoại trừ Đàm Vân Hi giả vờ cáo ốm, mọi người đều tiền họ.
Đúng như lời cô nói, họ may mắn giữ được đôi chân, tuy nhiên họ không thể đi lại bình thường được nữa.
Nghe nói bên trên sẽ hỗ trợ một phần chi phí sinh hoạt, chỉ có điều không biết con số cụ thể là bao nhiêu.
Ngày hôm sau, trong lúc mọi người tập luyện, một đoàn xe jeep tiến vào căn cứ.
"Gì đây?"
"Cháu đến đón người."
Vốn dĩ mọi người sẽ ở đây đến đầu tháng tư, tuy nhiên bên trên không biết lý do gì lại đổi ý.
Họ chỉ giải thích ngắn gọn rằng cần phải mau chóng huấn luyện tân binh để thực hiện nhiệm vụ.
Người cố chấp với vị trí Đại Đội trưởng là Lâm Phong đương nhiên vui còn không hết.
Ngay khi có lệnh, anh lập tức đưa người qua đây đón họ trở về.
Gặp một, hai ngày lại xa nhau một tháng, anh không biết khi nào hai người mới có thể công khai hẹn hò như những cặp đôi khác.
Mong rằng sau khi giải quyết toàn bộ mọi chuyện, anh có thể thuận lợi rước nàng về dinh.
Người quản lý nhìn tên nhóc ngông cuồng trước mặt, rõ ràng không vui một chút nào.
Người cha nghiêm túc bao nhiêu thì đứa con lại ngả ngớn bấy nhiêu, nếu không phải nó hoàn thành biết bao nhiêu nhiệm vụ mới bò lên được quân hàm Thiếu tướng thì ông còn cho rằng nó đi cửa sau.
"Cha cậu sao rồi?"
"Vẫn như thế ạ." Gương mặt Lâm Phong vẫn chẳng thay đổi gì mấy, tuy nhiên nào có ai biết trong lòng anh giận dữ thế nào.
Một năm nay ông ấy vẫn nằm trên giường bệnh, không có dấu hiệu khả quan.
Bác sĩ cũng bảo rằng khả năng sống của ông ấy rất thấp.
"Mong lão mau khỏi.
Vào trong đưa mấy người kia về đi, ở đây chật chội quá."
Lâm Phong gật đầu, sau đó đến nơi mọi người đang tập luyện.
Ở đây chỉ có mười bảy người, không có bóng dáng của Đàm Vần Hi.
Một quân nhân giải thích: "Đồng chí Đàm Vân Hi đang ở phòng y tế."
Nghe xong, Lâm Phong liền bảo Tiêu Sinh tập trung mọi người, còn mình đích thân đến chỗ của cô.
Khi nhìn thấy vết băng bó ở cổ chân cô gái, sắc mặt anh thoáng trầm xuống.
"Đại Đội trưởng."
"Ừ, bị sao thế?"
"Tôi bị ngã."
Lúc nãy, cô cùng mọi người chạy bền.
Tuy nhiên, hôm nay cô trong kỳ kinh nguyệt, cơ thể mệt mỏi và khó chịu, liên tục chóng mặt, do đó không cẩn thận bị ngã.
Cô cứ tưởng bản thân có thể tiếp tục, ai ngờ một lát sau mắt cá chân sưng vù, lộ ra một mảng bầm tím.
Không còn cách nào khác, cô phải đến đây nghỉ ngơi.
Đàm Vân Hi rất muốn hỏi vì sao Lâm Phong lại đến đây, nhưng ngại ở đây có người nên cô không lên tiếng.
Chẳng lẽ anh đến thăm cô à?
"Tôi đến để đón mọi người về thủ đô." Thấy được vẻ thắc mắc của cô, Lâm Phong giải thích.
Cô nhóc này không cẩn thận gì cả.
Bao nhiêu ngày mới gặp nhau, lại để bản thân bị thương như thế.
Ở bên kia, Tiêu Sinh đã tập hợp mọi người đầy đủ, chỉ còn thiếu cặp đôi nào đó.
Vài phút sau, hai người mới đến, nhưng cả hai đều khiến ai nấy giật mình.
Bởi lẽ lúc này Lâm Phong đang cõng Đàm Vân Hi!
Ban đầu, để tránh làm phiền mọi người, Đàm Vân Hi định tự mình đến vị trí tập trung; tuy nhiên, vết sưng nặng hơn cô nghĩ, chỉ cần cô khế cử động thôi là cảm giác đau đớn lập tức truyền đến.
Nữ quân nhân cũng thử dìu cô, kết quả vẫn giống hệt vậy.
Suy đi tính lại, Lâm Phong quyết định cõng cô gái.
Có "tấm bình phong" là vết thương này, không ai có thể ý kiến.
"Anh không sợ bị phát hiện à?"
Lâm Phong đáp: "Anh còn mong được công khai như thế này."
Đàm Vân Hi bật cười.
Nếu không phải ở đây có người thì cô còn muốn thân mật hơn nữa cơ!
Người duy nhất không biết chuyện cô bị thương chỉ có Tiêu Sinh.
Vì thế, trong đầu anh ta đang nghĩ đến vô vàn lý do mà họ cả gan công khai như thế.
Sau đó, anh ta chợt để ý đến cổ chân của Đàm Vân Hi, thở phào nhẹ nhõm.
"Cậu mang balo giúp tớ chưa?" Đàm Vân Hi nhìn về Chu Linh, lên tiếng.
"Rồi nhé."
Lâm Phong không buông Đàm Vân Hi, anh yêu cầu mọi người tập hợp thành hai hàng, hô lớn: "Tất cả vào xe, lập tức trở về thủ đô."