Những chuỗi ngày sau đó của Đàm Vân Hi chỉ có ăn và ngủ, thỉnh thoảng không có việc gì làm thì cô lại tập luyện cơ thể.
Vốn tưởng con gái của quân nhân phải mạnh lắm, ai ngờ thân thể này yếu đuối đến khó tin, còn thua cả mấy vị thiên kim tiểu thư được nuôi nhốt như chim hoàng yến kia.
Bỗng một ngày, ông Đàm hỏi cô: “Con gái, con có muốn đi xem mắt không?”
“...”
Đàm Vân Hi mang cơm hộp vào trong quân khu, ngó nghiêng xung quanh xem xem hôm nay có gì thú vị hay không.
Ngoại trừ lính gác thay phiên nhau thì gần như mọi người đều nhớ đến cô nhóc này.
Trước đây vị này chưa từng chào hỏi ai cả, đường đi đường về như một chẳng thèm tiếp xúc.
Còn bây giờ nhìn xem, đóa hoa xinh đẹp cũng đã mở lòng hơn rồi!
Ai nấy đều có cùng suy nghĩ: nếu như đóa hoa xinh đẹp nhìn trúng mình, có khi nào bản thân sẽ đổi đời không?
“Tư lệnh đang họp bên trong, nhóc chịu khó đợi một lát nhé.”
“Vâng ạ.”
Đàm Vân Hi biết quy định trong quân khu, vì thế cô không đi lung tung mà đứng đó nói chuyện riêng với người lính đó.
Bảo là nói chuyện nhưng đa phần chỉ có mỗi cô lên tiếng, còn anh ta chỉ gật đầu.
Nói chuyện trong lúc canh gác sẽ bị phạt nặng, anh không muốn! Nhưng để người đẹp độc thoại, anh lại cảm thấy có lỗi quá đi mất!
Đàm Vân Hi nhìn một đoàn người đang tập trung ở phòng họp gần đó, hỏi: “Hôm nay sao đông thế nhỉ? Có cán bộ cấp cao đến à?”
Người lính gật đầu.
Hôm nay có người từ Thủ đô xuống, tất cả đều mang quân hàm úy và tá.
Dường như là chuyện khẩn cấp nên khi vừa đặt chân đến đây thì ở cùng Tư lệnh trong phòng họp đến tận bây giờ.
Đợi một lát, Đàm Vân Hi cảm thấy có chút mỏi chân.
Khi cô vừa định đi tìm chỗ ngồi thì cánh cửa phòng họp được mở, hơn hai mươi người mặc quân phục nghiêm trang bước ra.
Ánh mắt của Đàm Vân Hi lập tức hướng đến người đàn ông cao nhất trong đó.
Nhìn qua thì tuổi tác chỉ tầm ba mươi, chiều cao cũng phải một mét chín, nước da mang màu bánh mật điển hình của quân nhân, ngũ quan tinh xảo đến khó tả.
Đặc biệt, đôi mắt đào hoa kia thật sự khiến cho người khác bị hút hồn ngay lập tức.
Nghe thoáng qua thì họ đang nói chuyện nội bộ, mà những gì liên quan đến chính trị thì cô bó tay chịu thua.
Nhớ năm đó bị ép học thuộc quyển sách Kinh tế Chính trị Mác Lênin, cô khóc không ra nước mắt.
Có vẻ như ánh mắt của Đàm Vân Hi quá nóng bỏng nên người đàn ông nhìn sang, khóe miệng nở một nụ cười gian manh.
“...” Chết chưa, bị người ta bắt gặp rồi!
Một vị cán bộ cao gầy hướng theo tầm mắt của Lâm Phong, khi thấy Đàm Vân Hi, ông ta nói nhỏ với anh: “Đây là con gái của Tư lệnh Đàm.”
“À.”
Lâm Phong đi về phía Đàm Vân Hi, khẽ mở miệng: “Nhóc con, có muốn tham gia quân đội không?”
Á à, không chỉ đẹp trai mà giọng nói cũng hay phết!
Đàm Vân Hi mỉm cười, không do dự gật đầu.
Ngay lập tức, tiếng quát của Đàm Hào Kiện vang lên: “Con nhóc kia, đang làm cái gì vậy hả? Muốn nghịch thì về nhà mà nghịch!”
Vốn dĩ vừa họp xong với những người này khiến ông đã quá đau đầu, bây giờ con nhóc này lại còn kiếm chuyện nữa chứ.
Nghe “papa” “mắng” như thế, Đàm Vân Hi bĩu môi nhìn sang hướng khác.
Thật sự là cô muốn nhập ngũ mà!
Đàm Hào Kiện lập tức quay sang nói với Lâm Phong: “Mong cậu đừng để ý đến con bé, là nhà tôi chiều quá sinh hư.”
“Tôi thật lòng mà.”
Những ai ở cùng Lâm Phong đều biết, anh đi đến đâu là “dụ dỗ” người ta đến đó, không phân biệt giới tính hay tuổi tác.
Nhớ vài hôm trước anh còn hỏi một bé gái một câu y hệt, khiến cô bé khóc mãi mà dỗ không được.
Đàm Hào Kiện xua tay bảo Đàm Vân Hi vào trong, còn mình đi cùng những người đó.
Một lát sau, ông quay lại, đen mặt lên tiếng: “Con gái, đừng có dính vào cậu ta.
Ba nói con nghe, nhìn vậy thôi chứ tên nhóc đó…”
Thế là Đàm Vân Hi mất hơn mười phút nghe ông Đàm lải nhải về người đàn ông kia.
Tuy nhiên, lời lẽ nghe thì có vẻ hạ bệ, nhưng rõ ràng ông ấy không giấu nổi sự đánh giá cao đối với Lâm Phong.
Trai gốc thủ đô, gia đình cũng là quân nhân lâu đời, vì thế khi vừa tốt nghiệp cấp ba đã vội chạy vào quân đội nhập ngũ, sau đó nhanh chóng vượt qua những người đồng trang lứa bằng chính thực lực của mình.
Nghe nói rằng anh ta đã lập được khá nhiều chiến công, nhất là những vụ án xuyên quốc gia, do đó chỉ hơn mười năm đã leo lên vị trí Đại tá.
Tuy nhiên, ông không thích thằng nhóc ở hai điểm: một là tâm tư nó rất sâu, còn lại chính là vẻ bề ngoài hào nhoáng đó, sẽ hút người khác phái!
“Nhớ lời ba dặn đó.
Nếu muốn nhập ngũ thì cứ nói với ba, ba sẽ lo liệu tất cả, tuyệt đối đừng có dính đến thằng nhóc đó.”
“Vâng ạ.”
Nhìn gương mặt giống hệt vợ mình, Đàm Hào Kiện cũng không nỡ nói thêm, bắt đầu dùng bữa trưa thơm ngon của mình.
Tuy nhiên, điều mà ông không bao giờ nghĩ đến chính là thằng nhóc thối tha đó sau này trở thành con rể của ông, hơn nữa còn bằng một cách đường đường chính chính.