Họa Gió Tô Mây


Sau khi đưa Đàm Vân Hi đi dạo một vòng cho khuây khỏa, Lâm Phong cùng cô trở về chung cư.
Lúc này có không ít bác gái đang tập thể dục, hầu như tất cả đều là người dân sống ở đây.

Bác gái khi nãy đã kể về Đàm Vân Hi, do đó ai ai ở đây cũng biết họ có hàng xóm mới, mà cô gái đó có mối quan hệ thân thiết với Lâm Phong.
Mặc dù bọn họ hiểu nhầm anh chỉ là một người lính nhỏ, chức vị không cao, nhưng dẫu sao thì trong tiềm thức của họ, trai quân đội vẫn “ngon lành” hơn kinh doanh hoặc giáo viên.

Hơn nữa, làm gì có ai không thích vẻ bề ngoài?
Ở đây có biết bao nhiêu người có con gái, cháu gái, và trong lòng họ nung nấu ý định kết thân với gia đình Lâm Phong.

Nếu như thành công, họ có thể dựa vào mối quan hệ rộng rãi của anh mà đưa người vào trong, hoặc thành lập công ty nhỏ.
Khoảng thời gian trước, họ cũng từng thử bắt chuyện, tuy nhiên Lâm Tịnh thường xuyên ở đơn vị, Tần Lan lại thích ru rú trong nhà đọc sách hoặc xem phim, đến cả Lâm Phong cũng đi đây đi đó, vì thế mọi người không nói chuyện nhiều với nhau.
Còn bây giờ thế nào? Bao nhiêu năm gia đình đó không ở đây, đột ngột một phát trở về, lại còn có ý ghép đôi con gái nhà họ với Lâm Phong, há chẳng phải tát vào mặt sự cố gắng của mọi người ở đây sao?.


Đàm Vân Hi có cảm giác mấy bác gái đang nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt toàn sự phẫn nộ.
“Em nhớ là em chưa từng gặp họ.”
“Mặc kệ họ đi.” Lâm Phong nhàn nhạt trả lời.

Việc mấy bác gái đó không ngừng giới thiệu con gái, cháu gái của mình đủ khiến anh mệt mỏi rồi.

Thử tưởng tượng sau bao ngày làm nhiệm vụ cực khổ, đến khi trở về lại bị họ chặn đường, ra sức mai mốt, ai mà không đau đầu?
Đây cũng là một trong những lý do mà anh ít khi về nhà.
Lâm Phong định đợi Đàm Vân Hi vào trong, sau đó trở về căn hộ của mình rồi nghỉ một giấc, nào ngờ Tịnh Sương bảo anh vào nhà ăn cơm cùng gia đình mình.
Chỉ đứng ở phòng khách thôi cũng có thể ngửi được mùi thơm nức mũi từ bếp.


Có vẻ như bà ấy nấu khá nhiều món.
Đàm Vân Hi cùng Lâm Phong định vào trong phụ giúp, tuy nhiên Tịnh Sương lập tức đuổi cả hai ra ngoài.

Bà còn vui vẻ bảo rằng có chồng bà ở đây là được rồi, không phiền đến hai đứa.
Về phía Đàm Hào Kiện, mặc dù ông thỉnh thoảng lại “hừ” vài tiếng, nhưng vẫn ở một bên rửa rau và thái thịt, xong rồi hỏi vợ rằng mình nên làm gì tiếp theo.
‘“Tình cảm hai bác thật tốt.”
“Đó là lẽ dĩ nhiên.” Đàm Vân Hi nhớ lại những lúc cha trở về nhà, miệng lúc nào cũng cằn nhằn vợ mình không chịu nghỉ ngơi, mấy việc quét nhà hai giặt giũ để ông làm là được, không phiền đến bà.
Có một lần mẹ cô không ngủ được, xuống lầu bật tivi xem chương trình đêm khuya, ngoài miệng thì bảo bật tivi ồn ào vậy làm sao ông và con gái ngủ được, nhưng vẫn vào bếp hâm lại thức ăn mang ra cho bà, sau đó hai vợ chồng ngồi luôn ở phòng khách xem phim.
Lâm Phong đút cho cô gái một viên kẹo vừa mua khi nãy, lên tiếng: “Anh sẽ không đối xử tệ với em đâu.”
“Đừng có hứa trước.” Đàm Vân Hi lập tức chặn lời.

“Em không tin vào lời hứa của đàn ông đâu, vì ai nấy cũng thay đổi chớp nhoáng thôi.

Với cả, anh nhắm thuyết phục được cha em không mà nói thế?”
“…” Bác gái đã gật đầu, nhưng có vẻ như Tư lệnh vẫn chưa muốn gả con gái rồi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận