“Hai đứa, vào trong ăn đi.” Tịnh Sương nói vọng từ bếp.
“Vâng ạ.”
Đúng như Lâm Phong suy đoán, trên bàn có không ít món ăn, mặn ngọt đều có đủ.
Nói đây là một bữa tiệc nhỏ cũng không sai mấy, vì một bữa cơm bình thường không bao giờ thịnh soạn đến thế.
Tịnh Sương và Đàm Hào Kiện ngồi ở một bên, hai người Đàm Vân Hi và Lâm Phong ở phía đối diện.
Trước ánh mắt của ông, anh chỉ cười lễ phép, không dám có bất cứ hành động quá trớn nào.
Đương nhiên, anh không thể không gắp thức ăn cho bạn gái mình.
Cùng với sự nhiệt tình của hai vị phụ huynh, chỉ trong chốc lát, thịt trong bát cơm của cô đã chất cao hơn bề mặt bát.
“…” Mọi người không định ăn mà chỉ chăm chăm vào việc gắp cho cô à?
Trong bữa ăn, thỉnh thoảng Tịnh Sương hỏi Lâm Phong một vài câu hỏi đơn giản.
Anh lễ phép đáp, thái độ đậm vẻ chân thành, khiến cho bà càng thêm hài lòng về bạn trai của con gái mình.
Thật ra thì nếu hai đứa nó có quyết định kết hôn ngay bây giờ, bà cũng vui vẻ đồng ý.
Gia cảnh của thằng nhóc không tồi, mẹ nó còn là bạn thân của bà, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện mẹ chồng nàng dâu.
Đương nhiên, tiền đề là Đàm Vân Hi phải thông báo với bà, và Lâm Phong phải xin cưới.
Bầu không khí trong bữa ăn khá thoải mái, một phần là do Tịnh Sương khuấy động.
Đàm Hào Kiện hết gắp thức ăn cho vợ, lại chuyển sang con gái, hoàn toàn không nói một câu nào cả.
Để bản thân không trở thành kẻ ăn chực, Lâm Phong chủ động đề nghị mình sẽ pha trà.
Lúc này gương mặt Đàm Hào Kiện mới dãn ra một chút.
Thằng nhóc này cố tình để ông phải chờ đợi mà, đúng là hai cha con gian xảo như nhau.
“Để em giúp anh.”
“Con ngồi xuống đi, mất công không làm được gì lại còn phá hỏng trà ngon.”
“…” Đàm Vân Hi không tin được cha lại nói như thế, sắc mặt có chút ấm ức, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn làm theo.
Cô nghĩ đến một tương lai mà khi cha vợ và con rể hòa hợp với nhau, khẽ rùng mình.
Sau khi thưởng thức trà ngon cùng gia đình Đàm Vân Hi, Lâm Phong đưa cho Đàm Hào Kiện bốn túi trà mình đã mua khi nãy, sau đó xin phép trở về.
Tuy nhiên, nhìn thấy Tiêu Sinh đứng trước cửa nhà mình, sắc mặt anh thoáng trầm xuống.
“Có việc gì mà đích thân cậu đến đây thế?”
“Bên trên có lệnh, từ nay cậu sẽ đảm nhận Deka.”
“Vì sao không đợi tôi trở lại rồi nói mà lại để cậu làm trung gian?”
Tiêu Sinh nhún vai.
“Chả biết.
Khi nãy Lâm Huẫn bảo với tôi như thế.
Để chắc chắn, tôi đã hỏi lại một vài người khác, và ai cũng đưa ra cùng một đáp án.
Lúc đó tôi cũng hỏi giống cậu, kết quả họ bảo: vì cậu nắm hết thông tin rồi nên mệnh lệnh này cứ thế mà giao thôi.”
Theo quy định, khi giao nhiệm vụ, mọi người bắt buộc phải ngồi trong phòng họp thảo luận, sau đó mới quyết định ai là người tiếp nhận.
Đây là lần đầu tiên họ giao nhiệm vụ như thế, chứng tỏ có gì đó không ổn đang diễn ra trong nội bộ.
Nghe xong, Lâm Phong bật cười, nhưng ánh mắt anh rõ ràng tràn ngập sự hận thù.
“Cuối cùng ông ta cũng lật bài rồi.
Được thôi, nếu ông ta muốn chơi, tôi sẵn sàng cùng ông ta chơi tới cùng.”
“Cậu chắc chắn chứ?” Tiêu Sinh biết rõ suy nghĩ của Lâm Phong, lo lắng lên tiếng.
Có những chuyện tuyệt đối không thể để tình cảm cá nhân lấn át, nếu không hậu quả khó lường.
“Cậu đã hứa sẽ sống chết cùng tôi, bây giờ lại sợ à?”
“Đương nhiên là không.
Tôi chỉ là…”
Lâm Phong lập tức cắt lời Tiêu Sinh.
“Sau khi xong chuyện tôi còn phải cưới vợ nữa, sẽ không để bản thân thiệt thòi đâu.”.