Đây là lần đầu tiên Anh Kiệt thua thảm hại như thế, do đó có chút không cam tâm. Tuy nhiên, Lâm Phong làm sao có thể để cậu trở mình?
Anh biết mình ra tay có chút nặng, nhưng đó là cách tốt nhất rồi.
“Cậu đang làm mất thời gian của tôi đó.” Mấy người này càng lúc càng trở nên quá đáng. Dù muốn dìm anh xuống thì cũng nên lựa thời điểm khác đi chứ, sao lại ngay trong tuần người ta nghỉ phép? Rõ ràng họ chẳng muốn anh tận hưởng chút thời gian ít ỏi này mà.
Đồng thời, một lát nữa anh còn có hẹn đến Viện Ca kịch cùng Đàm Vân Hi, nếu như tên này cứ lề mề như thế thì anh sẽ trễ giờ mất. Lúc đó, anh lại phải dỗ dành bạn gái đang giận dỗi của mình.
“Chậc, nói thì nói.”
Sở dĩ Anh Kiệt chẳng quan tâm đến ai với ai trong đây cả, cậu chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành đợt đặc huấn rồi trở về cùng em gái. Cũng chẳng biết vì sao con bé yếu đuối như thế lại lọt được đến tận đây.
Không ngờ, một đêm nọ, trong khi cậu và Gia Huy gác đêm, một người mặc quân phục bịt kín mặt tiến đến. Chắc chắn hắn là người trong đây, tuy nhiên chẳng hiểu vì sao hắn có thể vượt qua vòng canh gác của những người khác.
“Tao nghe tụi mày rất mạnh, muốn kiếm tiền không?”
“Hở? Mày là ai?” Đêm hôm khuya khoắt lại thần bí đến đây, còn hỏi một câu vớ vẩn, cậu có nên đánh hắn một trận cho bõ ghét không nhỉ?
Người đàn ông giọng ồm ồm đáp: “Không quan trọng. Nếu như hoàn thành, bọn này sẽ đáp ứng một nguyện vọng của mày.”
Mặc dù Gia Huy ngăn cản, nhưng Anh Kiệt tỏ ra khá thích thú với việc này. Dù sao thì ở trong đây cũng nhàm chán, có việc để làm vẫn hơn.
Hơn nữa, nhìn tên này gian xảo như thế, chắc chắn yêu cầu cũng phải là một thứ gì đó vô cùng thú vị.
“Được, nói đi.”
“Trong đợt đặc huấn tới, tao cần mày xử lý hai đứa. Một là Lâm Phong, nam, quân nhân, đứa kia là Đàm Vân Hi, nữ, cũng là một tân binh giống mày. Nhớ là kín đáo một chút, kẻo phía trên phát hiện lại mang đến phiền toái.”
Hắn còn chưa nói xong thì đã đến lúc thay ca trực. Vì thế, hai người cũng chẳng biết mục tiêu có ngoại hình như thế nào, kỹ năng ra sao, chỉ đành đợi đến lúc đó rồi tự mình tìm hiểu.
Đến khi “Cướp cờ” diễn ra, cậu gặp Đàm Vân Hi trước. Tuy nhiên, ai ngờ con nhỏ đó lại là hình mẫu lý tưởng hoàn hảo của cậu, vừa có ngoại hình lại mạnh mẽ. Thế là cậu dẹp luôn nhiệm vụ, quyết định đầu quân cho cô ta.
Về phía Lâm Phong, đến tận hôm nay cậu mới biết. Mặc dù lúc đi giải cứu mấy người cậu cũng đã ngờ ngợ, nhưng trông hắn rất mạnh, ở đó lại có quân nhân trang bị vũ trang, nếu cậu ra tay khác gì tự tìm đường chết.
“Mày không gặp lại hắn à?”
Anh Kiệt lắc đầu. “Không, đó là lần đầu cũng như là lần cuối.”
Lâm Phong không tin hoàn toàn vào lời nói của Anh Kiệt, nhưng nếu đó đều là sự thật, anh chắc chắn tên đó là người của những kẻ muốn giết anh. Hoặc biết đâu, cụ thể hơn là tay sai của Lâm Huẫn.
Để vượt qua bao nhiêu người canh gác, một là hắn trực tiếp đi ngang, hai là lén lút. Anh lại thiên về khả năng thứ hai hơn, vì nếu kẻ đó cả gan lộ liễu như thế, sớm muộn anh cũng điều tra được; hơn nữa, nếu như quả thật hắn lén lút kiểu đó, chắc chắn năng lực của hắn vô cùng tốt. Tuy nhiên, anh không thể liên tưởng đến bất cứ ai như thế cả. Chỉ có khả năng, kẻ đó giả dạng thành người trong quân đội.