Họa Gió Tô Mây

“Chuẩn bị đi, mười phút nữa sẽ bắt đầu.”

Lâm Phong và Tiêu Sinh rời khỏi phòng, để lại mười người chìm trong sự thấp thỏm. Anh Kiệt xoa đầu em gái, Chu Linh nắm chặt cánh tay Đàm Vân Hi, ánh mắt của Thịnh Thưởng vẫn luôn dừng trên người cô gái mình thích, mỗi người đều có tâm sự riêng.

“Tớ… tớ sợ…”

Dù sao thì cô vẫn chỉ là một cô gái, làm sao lại không lo lắng? Lỡ chẳng may cô phải bỏ mạng ở đó thì làm sao tìm được anh trai mình?

Đàm Vân Hi vỗ vai bạn mình, cười khẽ: “Không sao đâu, tớ sẽ bảo vệ cậu.”

Ở phía đối diện, Gia Huy cũng vỗ vai Anh Đào, hiếm hoi mở lời: “Khóc cái gì?”

Anh Kiệt lập tức trừng mắt với bạn mình. Mày không thấy con bé đang sợ hay sao mà còn châm dầu vào lửa?

Lời này đương nhiên khiến nước mắt của Anh Đào rơi thêm. Cô véo mạnh vào tay Gia Huy, gương mặt có chút tủi thân. “Ai… có ai khóc đâu, bị bụi bay vào mắt thôi.”


“Có lần nào mà em không khóc nhè đâu.”

Lời vừa dứt, Lâm Phong mở cửa, ra hiệu mọi người tách thành nhóm rồi lên xe. Lần này, ánh mắt của anh dán chặt vào Đàm Vân Hi, không còn giấu giếm như lúc trước. Chỉ có điều, không ai để ý đến điều này cả.

Sau hôm nay, tương lai của họ sẽ bước sang trang khác.

“Đi thôi, đừng đứng đực ra đó nữa.” Tiêu Sinh vỗ vai người đàn ông đứng cạnh. Chần chừ mãi như thế sẽ trễ giờ mất!



Thời điểm giao dịch là mười giờ, tức là còn năm tiếng nữa. Sau khi ổn định vị trí, Đàm Vân Hi không ngừng nhìn vào ngôi nhà trước mặt, ánh mắt hơi trầm xuống.

Cô biết lý do mà lúc sáng mình cảm thấy không ổn rồi.

Vì vị trí của cô ở tận phía sau nên cô có thể dễ dàng rời đi. Cô cẩn thận di chuyển đến người lãnh đạo nhóm, nói nhỏ vài câu với anh ta.


“Ai cho phép cô rời khỏi vị trí?” Anh ta khẽ quát.

“Tôi quan trọng hay nhiệm vụ quan trọng?” Đàm Vân Hi không muốn đôi co với người này. “Yên tâm, có gì cũng sẽ do một mình tôi chịu trách nhiệm, không ảnh hưởng đến anh đâu.”

Dứt lời, Đàm Vân Hi vội vàng rời đi, mặc kệ mấy lời của anh ta.

Giữa núi rừng yên tĩnh, ánh sáng của đèn xe xuất hiện, theo sau đó là âm thanh của động cơ. Mọi người hồi hộp đến mức chẳng dám thở mạnh, sợ rằng bản thân sẽ phát ra tiếng động khiến kẻ địch chú ý.

Sau khi những chiếc xe dừng lại, một nhóm người choàng áo đen, che mặt tiến vào trong. Căn biệt thự vốn tối om đột ngột sáng lên, khiến mọi người đột ngột bị lóa mắt. Một vài người bắt đầu chửi thầm, nhưng đa phần đều cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Vì sao chúng không cử người canh gác? Đây là một giao dịch quan trọng, không lẽ chúng không nghĩ đến việc bị tập kích ư?

Nửa giờ sau, một chiếc xe khác tiến đến. Ở đây không ai là không biết đến tên nghị sĩ này, vì hắn ta thường xuyên ra ngoài tuyên truyền về một tương lai không có chiến tranh.

Hắn nhìn xung quanh, lo lắng rằng bản thân sẽ bị theo dõi, sau đó mới vào trong. Ngay khi cánh cửa đóng lại, đèn bên trong cũng được tắt hết.

Một phút sau, Lâm Phong đưa người vòng quanh biệt thự, sau đó ra lệnh cho họ tiến vào. Chẳng mấy chốc, âm thanh súng đạn vang lên, khiến cho chim rừng vốn đang ngủ say cũng giật mình tỉnh giấc, hoảng sợ bay đi.

“Sao lại không có ai?” Một người lính lên tiếng. Tứ phía đều có người bao vây, bọn chúng không thể nào rời đi mà không bị phát hiện được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận