TẬP ĐOÀN S/V
Là trụ sở chính của tập đoàn S/V, điều hành các hoạt động của các chi nhánh con, bao gồm của HuiDs.
Vừa xuống khỏi xe trước công ty, Sắc Vi nhìn đồng hồ trên tay, rồi anh sải bước dài đi vào bên trong, bảo an của công ty vừa thấy Sắc Vi liền cúi đầu chào và sau đó nhanh chân chạy ra ngoài lái xe vào bãi đậu dưới tầng hầm.
Tần Vũ vừa từ trong tháng máy đi xuống, vội cúi chào Sắc Vi rồi chuyển tài liệu quan trọng cho anh xem, Phán Vũ cũng vừa về nước vào sáng hôm nay, đang đứng chờ lễ tân đưa danh sách khách hàng thì thấy Sắc Vi.
Anh vội cầm danh sách rồi đi nhanh đến chỗ Sắc Vi, cả ba người bước vào thang máy lên thẳng lầu 27.
TẦNG 27
Quản lý các phòng ban vừa thấy Sắc Vi đến công ty liền vội chuẩn bị tất cả tài liệu cần chữ ký của Giám đốc để thông qua hoàn tất hồ sơ.
Phán Vũ đặt các hợp đồng và danh sách khách mời cho buổi đấu thầu chiều nay lên bàn làm việc của Sắc Vi và nói:
- Tiên sinh, tôi đã hoàn thành các dự án ngài giao, đây là toàn bộ khách mời sẽ tham dự, có Hoạt Tổng muốn nhận 50% dự án.
- Tiên sinh, đây là hợp đồng của phòng Marketing ở Mỹ gửi qua, tôi đã kiểm tra, mời tiên sinh xem.
- Để tất cả ở đó đi.
– Sắc Vi vừa mở thư điện tử trên máy tính ra xem vừa nói.
Lúc này, Sắc Vi nói thêm:
- Tìm hiểu các dự án chung cư ở Du Tiêm Vượng, tôi muốn đầu tư vào đấy.
- Vâng, thưa tiên sinh.
– Phán Vũ liền nói và rời đi ngay.
- Cậu nói kế toán trưởng của HuiDs chuyển hết thông tin nhận lương của Đổng Tiểu Khiết sang cho tôi trong hôm nay.
Vừa nghe Sắc Vi nói thì Tần Vũ cũng rất ngạc nhiên, anh thầm nghĩ trong lòng, không lẽ Giám đốc để ý đến cô Đổng, nếu sự thật là như vậy thì Phán Vũ không còn cơ hội gì nữa.
- Vâng, thưa tiên sinh.
– Tần Vũ nhận lệnh xong cũng dời bước ra ngoài.
Gần 15h, Tiểu Khiết mới thức dậy, bụng cô đói quá, khiến cô không tài nào ngủ nổi nữa.
Sạc điện thoại xong, Tiểu Khiết rời khỏi giường, cô vừa đi vừa đưa tay chạm vào mặt.
Nhìn vào tấm gương trong nhà tắm, Tiểu Khiết mới phát hiện trên người cô xuất hiện rất nhiều dấu màu đỏ, như nhớ lại những chuyện lúc sáng, Tiểu Khiết mới vội rửa mặt và đi về phòng thay đồ, cũng may đồ đi làm của cô rất kín đáo, không sợ bị người khác nhìn thấy...nhưng, nhìn những dấu tích này, Tiểu Khiết lại không cầm được suy nghĩ mà nhớ đến người đàn ông đó, mới vừa lúc sáng thôi, khoan đã, Tiểu Khiết muốn khóc thét trong lòng, xảy ra chuyện lúc sáng, mặt mũi nào cô dám đối diện với người đó chứ.
Lúc đến HuiDs, nhìn thấy Lý Nhược và Vi Vi đã đến, cả hai đang ngồi nói chuyện, thấy cô liền vẫy tay.
Vi Vi nói:
- Anh mình bị điều đi sang chi nhánh mới của HuiDs ở Tiêm Sa Chủy, không biết ảnh có ổn không? Bên đấy phức tạp hơn ở đây nhiều.
- Chắc ổn thôi, ảnh làm quản lý ở đây cũng lâu rồi mà, mình chỉ lo bọn mình bị tách ra thôi, không muốn tí nào đâu.
– Lý Nhược nói.
- Ủa, anh Âu Lực phải chuyển chỗ làm hả ? Sao mình không nghe thông báo gì nhỉ ? – Tiểu Khiết vừa ngồi xuống ghế, đối diện hai cô bạn rồi hỏi.
- Mình cũng vừa mới nghe thôi, anh ấy không kịp nói với ai thì sáng nay đùng đùng đã bị điều đi sang bên đấy rồi.
– Lưu Vi Vi nói.
- Vậy thì chờ cuối tuần hoặc là có ngày nghỉ nào đấy, bọn mình hãy đến thăm anh ấy, xem công việc ở bên chi nhánh mới như thế nào, có giống như bên đây không.
– Tiểu Khiết nói.
- Đúng rồi đấy mình cũng ngồi định nói.
– Lý Nhược vội hùa theo.
- OK, ý hay đó, để mình báo lại với anh Âu Lực, rồi hỏi ý ảnh xem như thế nào, nếu đồng ý thì bọn mình sang chơi.
– Vi Vi nói.
Lúc này Ái Lan vừa đến chỗ làm, cô gái nhanh chóng di chuyển vào phòng chờ của nhân viên thì gặp nhóm 3 người ủa Tiểu Khiết đang ngồi nói chuyện.
Ái Lan vội cúi chào ba người chị rồi lên tiếng:
- Chào mọi người, em tên Ái Lan.
Em mới đến làm ngày hôm qua.
- Chào em, mau ngồi xuống đi.
– Lưu Vi Vi nói.
- Ái Lan là hàng xóm vừa chuyển đến gần nhà chúng ta đấy Lý Nhược, hôm qua cậu không có nhà nên không biết.
À, đúng rồi hôm qua cậu đi chơi với ai vậy, mình nhìn thấy rồi nhé.
– Tiểu Khiết nói.
- Không có gì chỉ là bạn mình mới quen thôi, khi nào xác định chắc chắn mình sẽ giới thiệu với mọi người, vậy nha, thôi giờ chúng ta đi làm đi, sắp tới giờ rồi kìa.
Hôm nay lại cũng phải tách riêng nhau ra rồi, Ái Lan đi với chị nhé.
– Lý Nhược nói.
- Vâng ạ, chị đợi em 1 chút.
– Ái Lan vừa đứng dậy vừa nói.
Tiểu Khiết nhìn sang Vi Vi:
- Cậu cũng chuẩn bị đi kìa, cứ ngồi đấy mãi một lát quản lý Triệu vào nhìn thấy lại mắng cho bọn mình nữa bây giờ.
- Mình biết rồi, đi ngay nè.
- Lưu Vi Vi vừa vươn vai vừa nói.
Từ sau đêm xảy ra sự việc đó Tiểu Khiết vẫn chưa gặp lại Sắc Vi thêm lần nào nữa trong suốt nửa tháng tiếp theo.
Trong lòng cô thật sự cũng không muốn gặp anh ngay lúc này vì đầu vẫn đang ngổn ngang nhiều suy nghĩ, cảm xúc lúc lên lúc xuống bất thường, cô chưa từng có cảm giác kì lạ này bao giờ nên không hiểu là bản thân muốn gì.
Mỗi lần Sắc Vi xuất hiện và đến gần, cô đều rất hồi hộp, nửa lo nửa sợ, sợ bản thân lại gặp ảo giác về anh.
Dạo gần đây, Lý nhược bỗng trở về nhà ít hơn, cô ấy thường xuyên đi qua đêm nếu không phải làm ca tối.
Tiểu Khiết muốn lên tiếng nhắc bạn mình, nhưng nghĩ đến bạn mình cũng cần sự riêng tư, cũng phải có những mối quan hệ bên ngoài, cũng cần đi tìm tình yêu.
Nên cô không nói thêm gì nữa để mặc Lý Nhược muốn làm gì thì làm.
Mỗi ngày cứ chậm rãi trôi qua, Sắc Vi không gọi điện đến, Tiểu Khiết cũng không nhìn thấy anh ở HuiDs.
Có lẽ là anh đang rất bận, Tiểu Khiết nghĩ như vậy, nhưng bận đến nỗi không gọi cho cô lấy một cuộc điện thoại.
Tiểu Khiết muốn gọi cho anh nhưng trong lòng cô lại chần chừ không dám.
Vì nếu gọi cô sẽ nói gì đây ?
Buổi sáng ngày chủ nhật, cả 2 người được nghỉ làm, nên Tiểu Khiết đã thức dậy từ sớm để nấu đồ ăn sáng và ngồi chơi game trên điện thoại, đợi Lý Nhược thức dậy để ăn sáng cùng nhau.
Một lúc sau, Lý nhược thức dậy, cô ấy vừa mở cửa ra đã nói:
- Mình phải đi ra ngoài, cậu ăn sáng trước đi.
- Dạo này mình thấy cậu hay đi ra ngoài nhiều lắm đấy, có chuyện gì không? – Tiểu Khiết hỏi.
- Không có gì chỉ là mình đã có bạn trai, anh ấy hẹn mình hôm nay ra ngoài ăn sáng, để có dịp mình sẽ giới thiệu anh ấy với cậu, bây giờ mình phải đi rửa mặt và thay đồ đây.
Anh ấy đang đợi.
– Lý Nhược vừa ngượng ngùng nói.
Tiểu Khiết nghe như vậy cũng không nói gì nữa, vì có nói cô cũng không biết phải nói gì.
Lý Nhược vừa mở cửa bước ra ngoài thì đã gặp mặt Ái Lan.
Cô gái ấy đang xách theo một giỏ đồ ăn, đang chuẩn bị đi vào phòng liền nhìn thấy Lý Nhược, Ái Lan vội lên tiếng:
- Chào chị, Lý Nhược.
Nghe có người gọi tên, Lý Nhược quay đầu lại nhìn thấy Ái Lan, nở nụ cười và nói:
- Chào em, Ái Lan, em đi chợ sớm vậy sao không rủ Tiểu Khiết đi cùng em hôm nay.
Bọn chị đều rảnh hết đấy.
- Em không biết để lần sau em rủ chị ấy.
– Ái Lan đáp.
- Vậy thôi, chào em nhé, chị đang có việc bận.
– Lý Nhược nói xong liền đi về phía cầu thang.
Lúc này ở trong phòng, Tiểu Khiết đang ngồi ăn mì, cô vừa lướt điện thoại vừa nghĩ ngợi linh tinh, nghĩ về Lý Nhược, không biết cô bạn thân của mình sẽ thay đổi như thế nào trong tương lai.
Lo lắng cho cả hai, nếu sang tết cô về hẳn Tứ Xuyên thì Lý Nhược sẽ còn ở lại đây một mình, liệu người cậu ấy đang qua lại có phải người tốt không, nếu có chuyện xảy ra vậy Lý Nhược có chịu về nhà không?
Thở dài ra một hơi, Tiểu Khiết đem bát mì đi đổ vào thùng rác, không muốn ăn thêm.
Tiếng gõ cửa lại vang lên, nghĩ bụng tưởng Lý Nhược quên mang đồ nên Tiểu Khiết bước đến mở cửa, là Ái Lan đang đứng trước cửa phòng:
- Chào chị Tiểu Khiết, hôm nay chị có đi đâu không ạ ?
- À, chào em Ái Lan.
Hôm nay chị không đi đâu, sao thế em? Em ở nhà 1 mình hả? Tiểu Khiết hỏi.
- Em ở nhà với đứa em, đang định dẫn nó ra ngoài chơi nhưng không biết đi đâu, mẹ em đi đến chỗ làm từ sáng.
– Ái Lan nói.
- Em em là trai hay gái vậy, nó bao nhiêu tuổi rồi.
– Tiểu Khiết hỏi.
- Là em gái của em, nó đã 15 tuổi rồi ạ.
– Ái Lan nói.
- Để chị xem chúng ta có thể đi đâu chơi nhé, một lát chị sang phòng em.
– Tiểu khiết đáp.
- Vậy bây giờ em về phòng trước nhé, có gì chị gọi em với.
- Được rồi em về đi.
Ái Lan vừa rời đi, Tiểu Khiết đóng cửa nhà lại và đi về phòng ngủ cô.
Nhìn vào tờ lịch đang nằm trên bàn, mỗi con số đều được cô gạch chéo khi hết ngày, nghĩ ngợi mông lung thêm một lát,sau đó thay đồ chuẩn bị đưa 2 chị em Ái Lan lan ra ngoài chơi, sẵn tiện cô cũng muốn mua ít vật dụng, đến Hồng Kông cũng hơn 2 tháng nên cô cũng đã tạm quen đường đi ở đây.
Không còn nhiều bỡ ngỡ như lúc trước nữa.