Vừa nhận được tin Tiểu Khiết và Lý Nhược trở về nhà, nên hôm nay cả hai nhà Lý và Đổng cùng nhau đến sân bay đón con gái, vừa thấy hai cô kéo vali đi ra từ trong sân bay, hai gia đình vui lắm.
Chia tay nhau xong, Tiểu Khiết theo cha mẹ đi về xe, lên xe xong cô mới hỏi:
- Tiểu Liêm hôm nay không đến đón con ạ ?
- Con bé hôm nay nhập học rồi, nó cũng muốn đón con nhưng cha không cho, chắc giờ này nó cũng đi học về rồi, chúng ta về nhà thôi.
– Cha Đổng nói.
- Sao lần này về trông con buồn phiền gì vậy Tiểu Khiết, công việc có trục trặc hả con? – Mẹ Đổng nhìn vẻ mặt buồn buồn của con gái rồi hỏi.
- Không phải ạ, lần này bọn con về làm hồ sơ lý lịch bổ sung cho công việc mới thôi ạ.
– Tiểu Khiết đáp, trước đó cả cô và Lý Nhược đều thống nhất sẽ nói dối như thế để cha mẹ yên tâm.
Nghe cô nói như vậy, cha mẹ Đổng cũng không tiện hỏi thêm, họ đều nhìn ra sự bất thường của con mình, nhưng con bé không chịu nói thì biết làm sao giúp con.
Cha mẹ Đổng nhìn nhau rồi thở dài.
Tiểu Khiết về đến nhà, cổng nhà đã được xây xong từ 2 tháng trước, chắc chắn và kiên cố, vì mấy hôm trước trời đổ tuyết khá dày nên hôm nay vẫn chưa tan hết, những cây rau vì lạnh cống mà không phát triển mạnh như mùa hè được.
Tiểu Khiết nhìn cây hoa hạ trước cửa nhà, nó cũng trụi khô hết lá, trên cành cây còn có tuyết bám đầy.
Đi thẳng về phòng ngủ, Tiểu Khiết đẩy vali vào một góc rồi bò lên giường nằm, ấm áp quá...
Ngày hôm sau, Tiểu Khiết vừa thức dậy thì cũng đã gần 8h sáng, Tiểu Liêm cũng đã đi học từ sớm, chưa kịp gặp cô bé nữa.
Mẹ Đổng đang ngồi sưởi ấm bên bếp củi, cha Đổng thì đang nấu nước sôi chà rửa nhà bếp cũ, Tiểu Khiết quấn khăn choàng quanh cổ rồi nói:
- Con đến nhà Lý Nhược một chút, cha mẹ cần mua gì không ạ, tiện đường con mua luôn.
- Trời lạnh lắm, con chạy xe cẩn thận đấy, khi nào về mua một con cá chép của cụ Tô cho mẹ làm bữa tối.
– Mẹ Đổng nói.
- Vâng ạ.
Dắt xe máy điện ra khỏi cổng nhà, Tiểu Khiết leo lên xe và chạy về hướng nhà Lý Nhược, hai nhà cách nhau 6km.
Thời tiết ở thôn cô năm nào cũng vậy, nhưng mà hình như năm nay lạnh hơn gấp nhiều lần, vừa ra đến cổng thôn, Tiểu Khiết đã gặp Lý Nhược đang chạy xe máy điện đến.
Cả hai dừng xe lại bên đường, Tiểu Khiết hỏi:
- Cậu cũng đi chợ hả ? Mua được gì rồi?
- Mua thịt thôi, đang định sang gặp cậu, đêm qua bộ cậu ngủ sớm hay sao mà mình nhắn tin không trả lời vậy ? – Lý Nhược nói.
- Hình như điện thoại mình còn đang ở trong túi xách thì phải, hôm qua lạnh quá về đến nhà là mình ngủ tới sáng nay luôn.
– Tiểu Khiết nói.
- Còn 1 tháng nữa đến tết rồi, lúc đó cậu cũng lấy được bằng, xong bọn mình quay lại Hồng Kông chứ ? – Lý Nhược nói.
- Sao thế, đừng nói là cậu lại bị người ta hỏi cưới nữa nhé.
– Tiểu Khiết nhíu nhíu mắt nhìn cô bạn.
- Chứ gì nữa, hôm qua còn nghe mẹ mình càm ràm mãi, bảo mình lấy đại một người đi, cứ đi mãi tới lúc muốn lấy chồng thì không còn ai để chọn.
– Lý Nhược nói trong sự bất lực.
- Ha ha, nói chứ sang tết bọn mình đi Hồng Kông, mình cũng muốn quay lại đó tìm việc, dù gì cũng kiếm được nhiều tiền hơn.
– Tiểu Khiết nói.
- OK, giờ mình về đây, miếng thịt đông thành đá luôn rồi này.
– Lý Nhược chỉ vào túi thịt heo trong giỏ xe.
- Mình cũng về đây, tạm biệt cậu, có gì gọi điện thoại cho mình nha.
Cả hai chia tay nhau rồi ai về nhà nấy, đến nhà, Tiểu Khiết đưa con cá cho mẹ Đổng, thấy Tiểu Liêm đang ở trong phòng làm bài tập.
Tiểu Khiết liền đi vào:
- Em làm bài tập sắp xong chưa?
- Chị, kiến thức nhiều quá, em học muốn đau cả đầu, em nghe mẹ nói là chị nghỉ việc tới tết mới đi nữa hả? – Tiểu Liêm vừa xoay xoay chiếc bút trên tay vừa quay lại nhìn chị gái.
- Ừ, chị lấy bằng tốt nghiệp xong sẽ đi tiếp.
- Mà lần này về, em thấy sắc mặt chị buồn buồn nhiều lắm, cha mẹ lo cho chị lắm đó, nghe cha nói là biết chắc chắn chị gặp chuyện không vui rồi.
– Tiểu Liêm nói.
- Chị không sao đâu, chuyện linh tinh thôi, em cũng tập trung học hành đi, chị ra ngoài phụ mẹ làm cơm.
Ăn cơm tối xong, khi cả nhà đã chìm vào giấc ngủ, Tiểu Khiết vẫn trằn trọc mãi không ngủ được, cô ngồi dậy, kéo sợi dây chuyền trên cổ ra khỏi áo khoác dày, cô nhìn chằm chằm vào nó.
Tự hỏi không biết giờ này người đó đang làm gì?
HỒNG KÔNG
Thành phố không bao giờ ngủ, vừa tiếp xong vài đối tác kinh doanh, khi tất cả đều ra ngoài, trong phòng tiệc chỉ còn một mình Sắc Vi, bóng lưng lãnh đạm của anh trong bộ suit đen càng thêm ảm đạm.
Khuôn mặt không lạnh không nóng, nhìn màn hình điện thoại, rồi lại uống thêm một chút rượu.
Phán Vũ đẩy cửa đi vào, anh nói:
- Tiên sinh, ngày nên về nghỉ ngơi, đã rất trễ rồi.
Sắc Vi chậm rãi đứng dậy, anh xoay lưng bước nhanh ra khỏi phòng tiệc đó, khuôn mặt đăm chiêu, ánh mắt như có lửa giận, xoáy sâu vào người đối diện nếu lỡ nhìn trực tiếp.
Lần đầu tiên nhìn thấy sự bực dọc xen lẫn tức giận của Sắc Vi, khiến Phán Vũ cũng phải dè chừng.
Từ sau khi Tiểu Khiết rời khỏi Hồng Kông thì anh cũng trở về lại dáng vẻ cao cao tự đại như trước kia.
Tần suất làm việc còn nhiều hơn lúc trước, cứ thế này thì kiệt quệ sức khỏe mất.
Phán Vũ thở dài lắc đầu, anh lái xe đưa Sắc Vi về biệt thự rồi quay về căn hộ của anh.
Tức giận thường là kết quả của nhiều cảm xúc khác nhau, nhiều lần bị dồn nén cảm xúc, bị tổn thương, buồn bã, đau thương, trầm cảm hay sợ hãi chẳng hạn ? Tìm kiếm cơn giận dữ, để nó “tung hoành” rồi mọi chuyện sẽ qua đi.
Thà là một người nóng tính công khai còn hơn là người luôn kìm nén.
Trong thực tế cuộc sống, chúng ta sẽ gặp những người có sự pha trộn những nét của mỗi loại tức giận và thường thì cách thức bộc lộ tức giận cũng thay đổi từ loại này sang loại khác.
Sự tức giận của Sắc Vi đã chuyển thành áp lực hành hạ bản thân anh.
Tứ Xuyên, còn chưa tới nữa tháng là sẽ đến tết, Tiểu Khiết cũng đã vui vẻ hơn so với lúc mới về đây, cô vừa phụ cha mẹ dọn dẹp lại nhà, sân vườn và đi mua sắm tết cùng gia đình.
Lúc vừa ra đến chợ ở thị trấn Bàn Cẩm, Tiểu Khiết đang dạo quanh khu bán đồ trang trí tết thì gặp Lý Nhược cũng đang đi mua sắm với gia đình.
Lý Nhược thấy cô liền hỏi:
- Nhà cậu chuẩn bị đồ đón tết xong hết chưa?
- Sắp xong rồi giờ chỉ cần mua sắm một ít nữa là đủ, cậu đã làm lại hồ sơ lý lịch chưa? – Tiểu Khiết hỏi.
- Mình vừa mới làm hôm qua, còn cậu? Hôm trước cha có việc ở huyện, nên mình theo cha đi làm lý lịch từ đầu tháng rồi, bây giờ chỉ chờ bằng nữa là xong.
– Tiểu Khiết nói.
- Tốt quá, chứ giờ mình ở nhà mà ngày nào cũng có người lại mai mối, phiền chết đi được.
– Lý Nhược vừa cầm hộp pháo lên xem vừa nói.
Cả 2 cô gái lần lượt chọn lấy những món mình cần mua và tính tiền, sau đó tạm biệt nhau.
Có lẽ, những ngày giữa khoảng thời gian chuyển giao từ năm cũ sang năm mới, đặc biệt là ngày cận Tết, là khoảng thời gian đặc biệt đáng mong đợi và tràn đầy niềm vui.
Mặc dù thời tiết vẫn còn rất lạnh, sương sớm vẫn còn đọng trên lá cây đã khô héo trên cành, nhưng nụ cười luôn hiện diện trên môi mọi người trong gia đình Tiểu Khiết.
Tuy nhiên, chỉ có Tiểu Khiết là vẫn còn khúc mắc trong lòng, thời gian này cô hay mơ về những ngày mới đến Hồng Kông.
Đúng ngày đầu tiên của lễ tết, bầu trời không còn bị che phủ bởi những đám mây u ám của mùa đông.
Mặt trời đã xuất hiện, phát tán ánh sáng ấm áp đến mọi ngóc ngách của thôn, tiếng pháo hoa rồi rắc vang lên, tạo nên một bức tranh ánh sáng động đà và phấn khích.
Ăn những bữa cơm gia đình ấm cúng bên những người thân yêu.
Rồi cùng nhau đi chúc tết họ hàng, con đường nhỏ trong thôn bây giờ nhộn nhịp, sôi nổi hẳn ra, người đi qua đi lại chào hỏi nhau rất huyên náo.
Phía sau trường cấp 1 ở thôn của Tiểu Khiết có một cái hồ nước rất trong, vì trời rét buốt nên mặt hồ cũng đã đông cứng phần bề mặt phía trên.
Tiểu Khiết nhặt hòn đá chọi xuống, nhưng mặt băng cứng hơn, nên viên đá văng đi khá xa.
Lý Nhược vừa chạy xe máy đến, cô chống xe, rồi đi đến đứng bên cạnh Tiểu Khiết:
- Sao thẩn thờ đấy, mình sang nhà cậu thì nghe hai bác nói cậu đang ở đây, nhìn sắc mặt không tốt chút nào, có chuyện gì kể mình nghe đi.
- Không biết bản thân mình bị gì nữa, cứ có cảm giác đánh mất một thứ quan trọng, nhưng lại không biết có cần hay không? – Tiểu Khiết nói.
- Cậu cũng thật là, lần đó mình cũng đã nói rồi, tính cậu đôi khi quá thẳng thắn, lại không giỏi trong chuyện hiểu suy nghĩ của người khác, hay làm mọi việc theo cảm tính, nên đôi khi cậu đã yêu ai đó nhưng cậu không nhận ra...!Đến lúc cậu nhận ra thì có lẽ là đã muộn – Lý Nhược nói.
- Chắc là như vậy, giờ mình thấy thất vọng về bản thân quá.
– Ánh mắt Tiểu Khiết đượm buồn.
- Nếu lần này trở lại đó, mà họ vẫn còn đợi cậu,cậu định sẽ làm gì, đối diện hay trốn tránh? – Lý Nhược hỏi.
- Có thể là mình sẽ trốn tránh, cậu hiểu cảm giác khi người cậu thích ở một thế giới khác biệt hoàn toàn khác cậu.
Xung quanh họ luôn có những điều đẹp đẽ, lấp lánh, xứng đáng phù hợp hơn là cậu.
– Tiểu Khiết lại nhặt viên đá to hơn và ném xuống mặt hồ.
- Từ từ rồi cậu sẽ ổn thôi.
– Lý Nhược ôm vai cô và an ủi.
Cuối cùng cũng đến ngày Tiểu Khiết và Lý Nhược phải quay lại Hồng Kông, lần này cả hai quay lại với mục đích tìm được một công việc phù hợp, sẽ không làm công việc trước đây nữa.
Dù công việc sắp tới lương có thấp hơn một chút cũng không sao, miễn là cả hai vẫn được ở chung.
Tạm biệt cha mẹ, xong xuôi cả hai liền kéo vali đi vào bên trong sân bay để kiểm tra thủ tục trước khi bay.
Và chỉ sau 2 tiếng nữa thôi, bọn họ sẽ đến Hồng Kông.
Lần này sẽ không thông báo cho ai biết nữa, khi nào ổn định nơi ở và công việc thì sẽ gửi tin nhắn cho Vi Vi và Ái Lan sau.
Tân Giới, có diện tích 952 km2, dân số khoảng 3.573.635 người.
Tức là chiếm tới 86,2% tổng diện tích và hơn một nửa tổng dân số đặc khu kinh tế Hồng Kông.
Thế nhưng, đây lại là khu vực ít được khách du lịch chú ý nhất.
Người ta thường biết tới Tân Giới là phần diện tích giữa bán đảo Cửu Long và Thâm Quyến, nhưng khu vực này còn bao gồm đảo Lantau, Lamma, Peng Chau, Cheung Chau và nhiều hòn đảo khác.
Nơi này đang từng ngày lột xác và trên đà phát triển với những con đường cao tốc nối với các đảo trung tâm, hệ thống tàu điện ngầm, dự án sân bay quốc tế, hệ thống các cảng biển, các trung tâm mua sắm… đang mọc lên từng ngày.
Khu chung cư Tân Thành Giới, Tiểu Khiết và Lý Nhược vừa quyết định thuê một căn nhà nhỏ ở khu này, xung quanh là các công ty lớn nhỏ, rất thuận tiện để đi làm.
Vừa mở cửa căn phòng ra, phòng còn mới và sạch sẽ, nội thất đầy đủ hơn lúc ở Tong Lau, giá thuê cũng ngang bằng nhau.
Có hai phòng ngủ, to gấp đôi phòng ngủ lúc trước, Tiểu Khiết chọn phòng bên phải, cả hai dọn dẹp xong sẽ nghỉ ngơi sớm, ngày mai họ sẽ chia tay nhau để đi tìm việc.
Mùa xuân ở Tân Giới dễ chịu hơn khi ở bên đảo Hồng Kông, hòa mình vào dòng người đang hối hả đi trên phần đường dành cho người đi bộ, Tiểu Khiết thầm mong hôm nay cô sẽ tìm được công việc.
Lý Nhược từng nói rất nhiều lần câu này “Xinh đẹp là một lợi thế, hãy tận dụng nó hợp lý”, Tiểu Khiết nộp hồ sơ lý lịch vào Công Ty KLOOK, một công ty chuyên về khai thác mức độ đầu tư của các công ty, tập đoàn lớn nhỏ ở Hồng Kông.
Sau 1 tiếng phỏng vấn, Tiểu Khiết được thông qua và bắt đầu nhận việc vào sáng hôm sau, ở đây họ không nhìn vào trường Đại Học, mà họ nhìn vào những thành tích trong quá trình cô theo học, và thêm vẻ ngoài xinh đẹp, Tiểu Khiết được nhận.
Vừa đeo túi xách vào người, liền nghe một giọng nói quen thuộc:
- Đừng nói là lại đến cùng một công ty chứ bà chị ?
- Lý Nhược, sao cậu đến đây rồi, mình nhớ chúng ta chia nhau đi về hai hướng đối diện rồi mà.
– Tiểu Khiết dở khóc dở cười nói.
- Mình đi một vòng xong đến chỗ này, phỏng vấn hơn 1 tiếng rồi mới xong, mình được nhận rồi, còn cậu ? – Lý Nhược nói.
- OK, mình được phân vào phòng Tài chính, cậu chắc phòng Marketing phải không? – Tiểu Khiết hỏi.
- Biết hay quá ta, để chúc mừng chúng ta có việc làm, hôm nay cậu đãi nhé, đi thôi.
– Lý Nhược nói xong liền khoác vai Tiểu Khiết rồi lôi cô đi theo.
- Mơ đi cưng...từ từ...ngã mình bây giờ...
Cảm thấy cả hai như thật có duyên, buổi sáng rõ ràng là cố tình không đi chung 1 hướng nhưng rốt cuộc lại vào cùng một công ty và cùng được nhận việc, lại được ở chung với nhau.
Tiểu Khiết và Lý Nhược đều rất vui mừng vì điều đó, cảm thấy như kiếp trước chắc hai người mắc nợ nhau, nên kiếp này làm gì cũng có nhau.
Ở thành phố xa lạ không quen biết ai, nhưng chỉ cần được ở bên cạnh nhau như thế này thật sự là một điều rất hạnh phúc.
Buổi tối, Tiểu Khiết vừa đứng ủi quần áo vừa quay sang hỏi Lý Nhược:
- Cậu có ủi đồ không, tớ ủi luôn nè, dù gì cũng làm việc văn phòng, bọn mình phải mặc đồ nữ tính hơn thôi.
- À, để mình vào lấy bộ đồ công sở quyến rũ...!ha ha ha...!– Lý Nhược vừa cắn miếng táo vừa ưỡn ẹo đứng dậy.
- Ờ...thế ngày mai chắc chắn cậu sẽ bị đuổi ra đầu tiên, cứ thử đi...!- Tiểu Khiết vừa cười vừa nói.
- Đùa tí thôi, mà cậu mang giày 5 phân đó sao, thấp quá không vậy, hôm nay mình thấy các nhân viên nữ ở phòng Kinh doanh đều mang giày 8 phân là thấp nhất đấy.
– Lý Nhược chỉ vào đôi giày cao gót thấp đó rồi hỏi.
- Mình mới mua lúc tết đó, nếu thấy thấp quá thì mình mua lại đôi khác, giờ ủi cho xong để còn ngủ sớm, mai đi làm.
– Tiểu Khiết vội ủi nhanh hơn.
Cứ như vậy, dần dần cả hai đã bắt đầu và làm quen với công việc, vì làm tốt công việc được giao cũng như luôn hỗ trợ các đồng nghiệp mà Tiểu Khiết và Lý Nhược đều rất được lòng các nhân viên cũ.
Đôi khi, đặt những vấn đề rắc rắc trong lòng sang một góc cũng là cách giải quyết vấn đề, tìm một việc khác để điều hướng suy nghĩ và tâm trạng cũng rất tốt,