Hoa Hạ Giữa Xuân Ai Vẫn Chờ


Thời tiết Tân Giới ngày càng oi bức hơn, vừa tan làm, Lý Nhược cùng Tiểu Khiết vừa đi ra khỏi công ty, đưa tay che trước mặt, Lý Nhược nói:

- Dạo này nóng quá, chiều muộn thế này vẫn còn oi bức.

- Ừm, mình nghe dự báo sắp tới mùa mưa, nên chắc vì thế mà trời bỗng oi bức hơn.

– Tiểu Khiết nói.

- À, làm thêm ở đây một tháng nữa, vừa xong hợp đồng làm việc 6 tháng, mình định chuyển vào trung tâm thành phố, Hoạt Cẩn đã sắp xếp công việc cho mình, cậu muốn thì anh ấy sắp xếp cho bọn mình làm cùng nhau.

– Lý Nhược nói.

- Được rồi, mình cũng định chuyển vào thành phố, nhưng để mình tự tìm việc được rồi, làm phiền anh ấy, mình ngại lắm, về nhà thôi.

– Tiểu Khiết kéo tay cô bạn rời đi.

Đêm khuya, bác bảo an vừa giao ca xong liền đi vào bãi đậu xe ở tầng trệt của chung cư Tân Thành Giới, ông ấy vừa rút dây sạc bình điện trên xe máy ra rồi đặt vào chỗ tủ cho gọn gàng, xong quay sang lấy xe máy chạy ra khỏi chung cư.

Vừa ra đến trước cổng thì thấy trời đang nổi gió lớn, kèm sấm chớp rất đáng sợ, ông vội quay vào nói với người bảo an trẻ đang trực:

- Đi kiểm tra một vòng các cầu dao dưới tầng hầm và bãi đậu xe đấy, tôi thấy trời sắp mưa lớn.

- Được rồi, chú về đi, tôi đi ngay đây.

– Người bảo an trẻ vừa chơi game trên điện thoại vừa xua tay về phía bác bảo an.

Khoảng 10 phút sau, trời bắt đầu mưa lớn, tiếng sấm vang rền cả bầu trời Hồng Kông, làm mất điện ở những nơi bị sét đánh trúng, tiếng sét to quá làm Lý Nhược hơi sợ, cô ấy đi sang phòng Tiểu Khiết:

- Tối nay mưa lớn quá, nghe tiếng sấm càng kinh khủng hơn.

- Ừ, lên đây nằm chung với mình đi.

– Tiểu Khiết vừa nói vừa lùi vào bên trong, nhường chỗ cho Lý Nhược.

Cùng lúc đó, vì sét đánh mạnh nên hệ thống điện ở các chỗ trạm sạc xe máy điện dưới tầng trệt chung cư Tân Thành Giới bị chập mạch liên hồi, điện áp quá tải làm cháy đường dây thiết bị, khói bốc nghi ngút, khi lửa bắt đầu lớn thì người bảo an trẻ mới phát hiện, vội vàng vứt điện thoại lên bàn, cậu ta liền lao ra định dùng bình chữa cháy dập nhưng không kịp, lửa cháy lan từ xe điện này sang xe điện khác, cậu ta vứt bình chữa cháy xuống rồi vội vàng chạy đi nhấn nút báo cháy.

Sau đó, một tiếng nổ lớn phát ra từ bãi xe máy điện, làm rung chuyển cả chung cư, Tiểu Khiết giật mình, cô nhận ra tiếng động này không phải tiếng sét đánh.

Đột ngột, chuông báo cháy reo inh ỏi, Lý Nhược vội ngồi dậy:

- Có cháy phải không?

- Chắc là cháy, mình vừa nghe tiếng nổ lớn, mau ra ngoài xem như thế nào.

– Tiểu Khiết hối thúc cô bạn.

Vừa mở cửa nhà ra, đã có rất nhiều người cũng như hai người họ, cũng mở cửa ngó nghiêng ra ngoài, đinh ninh có cháy, rất nhanh đã nghe tiếng huyên náo từ các tầng dưới vọng đến, Tiểu Khiết vội nói lớn:

- Mọi người mau lấy chăn, khăn gì đó nhúng thấm nước bịt lại mũi miệng rồi hãy chạy xuống dưới.

Lý Nhược cũng vội vã chạy theo Tiểu Khiết, mỗi người tự lấy chăn của mình rồi nhúng nước, xong trùm lên kín người và chạy xuống lầu, thang máy vì cầu dao bị sập nên đã ngừng hoạt động, rất nhiều người cũng như bọn họ, vội vàng tháo chạy, lửa cháy lan lên đến tầng 2 rất nhanh, khói đen mù mịt.

Tiểu Khiết cầm chắc tay Lý Nhược, kéo cô bạn đang run rẩy phía sau chạy theo.

Vừa đến giữa cầu thang ở giữa tầng hai và tầng ba, có nhiều người đang phải dừng lại, vì bên dưới lửa nóng đang cháy lan gần hết toàn bộ, cửa thoát hiểm thì vì lửa cháy lớn mà bị kẹt cứng phần chốt, nhiều thanh niên trai tráng cố mở nhưng vẫn không được, từ tầng 4 trở lên thì có lối thoát hiểm nhưng không có bảo an ở đây để mở khóa cửa cho họ thoát ra.


Nhiều gia đình có hơn 2 đứa con nhỏ, họ ôm không hết nên phải đặt đứa lớn hơn xuống tự đứng, Tiểu Khiết vội nói:

- Đến đây, chị bế em, dưới nền nóng lắm, Nhược này cậu ôm đứa còn lại được không?

- Được được, lại đây với chị.

– Lý Nhược liền ôm đứa bé gái nhỏ kia vào trong người rồi quấn chăn che chắn cho bé.

Tiểu Khiết cũng vội ôm lấy đứa nhỏ khác, xong cô nói với mọi người xung quanh gần đó:

- Giờ lửa cháy sẽ lớn hơn, mọi người cùng nhau chạy thật nhanh để xuống dưới, cố gắng lên.

- Lửa lan nhanh quá, tôi thấy nó bén lên tới ngoài cửa sổ lầu 5, giờ chỉ còn cách chạy ra ngoài thật nhanh...!– Một người đàn ông đứng tuổi nói, trên tay đang ôm một đứa nhỏ khác.

Tất cả đồng ý, người đàn ông đó liền kéo chăn ướt trùm lên người thật kỹ, xong lao xuống dưới cầu thang, Tiểu Khiết một tay ôm ghì đứa nhỏ, một tay giữ chặt tay Lý Nhược, cả hai nhịn xuống cơn đau rát do hơi nóng của lửa thổi đến, cố chạy thật nhanh xuống tầng trệt.

Đến khi nghe tiếng những người đã thoát ra kịp đứng bên ngoài chung cư hét lên thì bọn họ mới biết bản thân đã chạy thoát, sau đó từng đoàn người khác cũng chạy nối nhau thoát ra theo, nhìn lại chung cư, lửa gần như nuốt trọn cả chung cư, những tòa nhà bên cạnh cũng bị cháy lan sang, tất cả đều hối hả tháo chạy.

Đặt hai đứa trẻ xuống, Lý Nhược giờ vẫn còn run, cả hai đều bị phỏng ở bàn chân và cánh tay khi cố nắm chặt tay nhau chạy trong lửa.

Gió thổi trên cao càng lúc càng mạnh, rất nhanh ngọn lửa phừng lên mạnh mẽ hơn, trong 20 phút ngắn ngủi, sau đó xe cứu hỏa và xe cấp cứu mới đến kịp sơ tán và cấp cứu những người bị thương và ngạt khói.

Lý Nhược ôm chầm lấy Tiểu Khiết:

- Cảm ơn cậu, Tiểu Khiết.

- Không sao, bọn mình không sao rồi.

– Tiểu Khiết vỗ vỗ vai cô bạn an ủi.

Người nhà của hai đứa trẻ kia vội cảm ơn rối rít hai người khi giúp bế hai đứa con của họ.

Phải gần sáng thì đám cháy mới được dập tắt hoàn toàn, trên hành lang bệnh viện, rất nhiều người ngồi, đứng, nằm khắp lối đi, Lý Nhược ngồi tựa đầu vào vai Tiểu Khiết ngủ mê mệt, cả hai mặt mũi đen thui vì khói bụi, các vết bỏng đều được y tá giúp họ băng bó và xử lý.

Trời sáng hẳn, Lý Nhược thức dậy, cô ấy vươn vai rồi đứng dậy, nhưng chân bị đau nên khẽ than, Tiểu Khiết lúc này mới nói:

- Giấy tờ, thẻ các thứ của bọn mình đều cháy hết rồi, giờ sao đây?

- Mình cũng không biết luôn, cổ tay cậu sưng nhiều vậy.

– Lý Nhược hỏi.

- Chắc bị bong gân thôi, không sao, tụi mình đi rửa mặt đã.

– Tiểu Khiết nói.

Cùng lúc đó ở biệt thự ở Twelve Peaks, ông Vương vừa hối hả chạy lên lầu 1, vừa gõ nhanh vào cửa phòng Sắc Vi, gọi lớn:

- Tiên sinh, tiên sinh, có chuyện không hay rồi...

Đưa tay kiểm tra điện thoại đầu giường, rất nhiều cuộc gọi bị nhỡ, lại thêm tiếng ông Vương truyền đến bên ngoài cửa, làm Sắc Vi tỉnh táo hơn.

Đêm qua anh hơi say, thêm nữa vì làm việc tận khuya nên anh ngủ không còn biết gì hết, anh bước xuống giường, mở cửa phòng.

Ông Vương vội đưa bài báo vừa được đăng trên điện thoại:


- Đêm qua cháy chung cư Tân Thành Giới, chỗ ở của cô Đổng...tôi sáng nay mới đọc được.

- Ông nói gì? – Sắc Vi hỏi lại, anh lấy điện thoại trên tay ông Vương rồi lướt đọc.

- Đêm qua bị cháy, cháy rụi cả chung cư...!– Ông Vương đáp.

Sắc Vi đi nhanh vào phòng, anh lấy áo sơ mi mặc vội vào rồi đi như bay xuống lầu, vừa liên lạc cho Tiểu Khiết nhưng không được, anh gọi cho 2 người chịu trách nhiệm theo dõi Tiểu Khiết cũng không được, vì để tiện bảo vệ cô nên hai người này đã thuê một phòng ở gần phòng Tiểu Khiết, vì bị ngạt khói khá nặng nên cả hai người đó đều phải đi cấp cứu, trước đó họ cố liên lạc với Sắc Vi nhưng không thành.

Đi thẳng xuống tầng hầm để xe, Sắc Vi ngồi vào chiếc xe thể thao Chaos rồi khởi động xe rời khỏi biệt thự gấp.

Ông Vương vội đánh thức Tần Vũ và Phán Vũ để họ chạy theo anh.

Chết tiệt, Sắc Vi vừa tự mắng vừa đập mạnh tay xuống vô lăng xe, đêm hôm qua anh lại ngủ say không biết chuyện kinh khủng đang xảy ra với Tiểu Khiết.

Tim anh như có lửa, chiếc xe lao vun vút trên đường lớn vào buổi sáng, ai cũng phải ngoái nhìn, Tần Vũ và Phán Vũ đang đuổi theo phía sau, nhưng tốc độ xe bọn họ căn bản là không thể theo kịp.

Đến trước chung cư, toàn bộ đều cháy đen, vài nhân viên cứu hỏa vội chặn:

- Thưa ngài, ở đây rất nguy hiểm, xin đừng đến gần.

- Những người bị thương đang ở bệnh viện nào? – Sắc Vi vội hỏi.

- Đều đến bệnh viện gần đây rồi, ngài có thể đến đó tìm tên người thân.

Nghe vừa xong, Sắc Vi đi nhanh ra xe, hướng bệnh viện gần nhất mà đến.

Sáng nay, vừa nghe tin thì Hoạt Cẩn cũng đã có mặt từ sớm, anh vừa đi vào bệnh viện tìm Lý Nhược, ngó nghiêng mãi rốt cuộc cũng thấy cô ấy:

- Các em không sao chứ?

- Hoạt Cẩn, sao anh biết tụi em ở đây? – Lý Nhược vừa thấy anh ấy liền mừng rỡ.

- Anh đến chung cư từ sớm, hỏi thì biết các em ở đây, bị thương nhiều không? – Hoạt Cẩn hỏi.

- Không sao, chỉ bị phỏng chút đỉnh thôi.

– Lý Nhược nói.

- Chân cô ấy bị phỏng nhiều nhất đấy, hai người qua kia ngồi đi.

– Tiểu Khiết nhắc.

- Xem ai đến kìa...!– Lý Nhược vừa nói vừa chỉ tay về phía cổng bệnh viện.

Dáng vẻ vội vàng của Sắc Vi, áo sơ mi cài vội vài nút, tóc rối bù, anh hỏi y tá xung quanh cái gì đó rồi ngẩng đầu tìm kiếm, nhìn thấy Tiểu Khiết từ xa, anh bước thật nhanh đến, không quan tâm ánh mắt xung quanh, vươn tay ôm chầm lấy cô:

- Anh xin lỗi.

- Em không sao đâu, đừng ôm em như vậy...!ở đây đông người...!– Tiểu Khiết vội nhắc anh.

Rất nhiều cặp mắt đổ dồn về 4 người họ, hai người đàn ông cao lớn, một người chỉnh chu, một người hơi thiếu chỉnh chu, nhưng đều toát ra sự cao ngạo khó gần.

Tần Vũ và Phán Vũ lúc này mới đuổi đến kịp, Sắc Vi nói:


- Thông báo bác sĩ đến biệt thự, chúng tôi sẽ về ngay.

- Vâng, thưa tiên sinh.

– Nói rồi Tần Vũ rời đi ngay.

Lúc này, Hoạt Cẩn mới lên tiếng:

- Xin chào, Sắc tiên sinh.

- Chào ngài, để ngài thấy bộ dạng này thật thất lễ.

– Sắc Vi vừa bắt tay với Hoạt Cẩn vừa nói.

- Chúng tôi xin phép đi trước.

– Hoạt Cẩn vừa đỡ Lý Nhược vừa nói.

- Có gì gọi điện thoại cho mình nha.

– Lý Nhược nói.

- Ừm, ở cùng khu nên có gì mình gọi, hai người đi trước đi.

– Tiểu Khiết nói.

Sau đó, Sắc Vi cũng nhanh chóng đưa Tiểu Khiết về biệt thự, ngồi bên ghế phụ, Tiểu Khiết nói:

- Giấy tờ cá nhân của tụi em đều cháy hết rồi, chắc phải về Tứ Xuyên một chuyến để làm lại.

- Để anh sắp xếp người làm lại cho em.

– Sắc Vi nhìn cô rồi nói.

- Thôi, để em về làm lại, sẵn thăm nhà nữa, anh đừng lo.

– Tiểu Khiết nhìn anh nói.

- Anh không muốn em gặp thêm bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào nữa.

– Sắc Vi nhẹ giọng nói.

- Em tự bảo vệ bản thân được mà, anh đừng lo.

– Tiểu Khiết trấn an anh.

- Về nhà thôi.

– Sắc Vi đưa tay vuốt tóc cô rồi nói.
THE PEAK


Xe vừa dừng lại trước cửa chính biệt thự, Ông Vương vội vàng chạy ra đón bọn họ, ông nâng cửa xe lên cao rồi đỡ Tiểu Khiết ra khỏi xe trước.

Dì Vương đứng bên cạnh, nhìn Tiểu Khiết một lượt rồi nói:

- Cô bị thương nhiều quá, không sao chứ?

- Cháu không sao, cảm ơn dì.

– Tiểu Khiết cười rồi trả lời.

- Bác sĩ đang chờ bên trong.


– Ông Vương nói.

- Đỡ cô ấy vào trong cho bác sĩ kiểm tra trước.

– Sắc Vi nói rồi anh bước lại chỗ Phán Vũ và Tần Vũ, căn dặn công việc cho họ xong anh mới yên tâm quay vào bên trong.

Bác sĩ vừa kiểm tra xong, ông ấy nói:

- Cẩn thận ăn uống, tôi sẽ kê thuốc bôi và một số thuốc ngăn để lại sẹo trên da.

- Cảm ơn bác sĩ.

– Ông Vương nói rồi tiễn bác sĩ kia về.

Vừa định đi lên lầu hai, thì Sắc Vi từ đâu đã nhấc bổng Tiểu Khiết lên, anh dặn dì Vương chuẩn bị bữa sáng cho hai người rồi bế Tiểu Khiết đi nhanh lên phòng anh, Tiểu Khiết liền nói:

- Lầu hai...đồ của em ở lầu hai...

- Anh chuyển xuống phòng anh hết rồi.

– Sắc Vi nói.

- Anh tự ý quyết định thế.

– Tiểu Khiết nói.

Đi thẳng vào phòng tắm, Sắc Vi cẩn thận đặt cô xuống, vừa đứng vững thì bàn tay Sắc Vi đã chủ động giúp cô cởi trang phục.

Tiểu Khiết giữ tay anh lại rồi nói:

- Em tự cởi được, anh ra ngoài trước đi...

- Yên nào.

– Sắc Vi không nghe lời.

Sau đó, cả hai cùng đứng dưới những tia nước ấm áp, Tiểu Khiết ôm lấy thắt lưng anh thật lâu.

Sắc Vi thì kiểm tra xem trên cơ thể cô còn vết thương nào khác không thì anh mới có thể yên tâm.

Tắm xong, anh giúp Tiểu Khiết mặc váy vào, xong để cô ngồi trên tủ đựng đồng hồ trong phòng thay đồ, anh tự sấy tóc cho cô.

Tiểu Khiết nhìn anh, cô hỏi:

- Em làm cháy mất sợi dây chuyền kia rồi, giờ sao anh?

- Em an toàn là quan trọng nhất.

– Sắc Vi nói.

- Lúc đó, em tưởng không thể gặp lại gia đình, và anh, em đã rất sợ...!– Tiểu Khiết chồm người đến ôm lấy cổ Sắc Vi.

- Anh cũng rất sợ, Tiểu Khiết.

– Sắc Vi tắt máy sấy xuống, anh cũng ôm lấy cô thật chặt.

Ăn xong bữa sáng vào lúc 10h, Sắc Vi phải đến công ty để xử lý công việc, dặn dì Vương chăm sóc Tiểu Khiết thật cẩn thận, anh cũng đã chuẩn bị điện thoại khác cho Tiểu Khiết, cùng mẫu nhưng khác màu điện thoại của anh, rồi mới rời đi.

Cả đêm qua, vì thiếu ngủ nên bây giờ Tiểu Khiết chỉ muốn đi ngủ ngay thôi, nằm trên giường, cả căn phòng đều tràn ngập sự nam tính của anh.

Sợ cha mẹ ở Tứ Xuyên không liên lạc được, nên Tiểu Khiết đã gọi về nhà trước, cô cũng giấu chuyện chung cư bị cháy, sợ cha mẹ lo lắng quá nhiều.

Xong rồi cô đặt điện thoại lên tủ đầu giường, rất nhanh thì cô đã mệt mỏi mà ngủ say.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận