Hoa Hạ Giữa Xuân Ai Vẫn Chờ


Vì chung cư bị cháy toàn bộ, nên Tiểu Khiết và Lý Nhược cũng đã xin nghỉ việc ở công ty, sau một tuần thì cả hai đều đã lành lại các vết thương.

Buổi chiều, Tiểu Khiết đang ngồi trong phòng bếp, cô ngồi gọt trái cây, dì Vương thì đang dọn dẹp bếp.

Nghe tiếng xe ôtô dừng trước lối vào, Tiểu Khiết đi ra, thấy Lý Nhược vừa bước xuống xe:

- Sao thế ?

- Qua cậu chơi chút thôi, định bàn về vấn đề về nhà làm lại giấy tờ với cậu đây, khổ quá.

– Lý Nhược trả lời.

Xong cả hai đi dạo xung quanh khu vườn, Tiểu Khiết nghe cô bạn nói xong, liền đáp:

- Mình cũng định nói cậu việc này, hay chiều mai tụi mình bay luôn.

- Ừ, mình cũng nói với Hoạt Cẩn rồi, mà anh ấy cứ càm ràm mãi, bảo mình không cần về Tứ Xuyên.

- Ha ha, mình cũng khác gì cậu, nhưng cũng lâu rồi tụi mình không về, sẵn dịp về luôn, có Sắc Vi đứng ra bảo lãnh nên mình có thể đặt vé máy bay.

– Tiểu Khiết nói.

- Vậy được rồi, đặt cho mình luôn đi, chứ Hoạt Cẩn không chịu để mình đi, phiền phức vô cùng.

– Lý Nhược nói.

- Ở lại ăn tối với mình không? – Tiểu Khiết nói.

- Chắc không được rồi, mình vừa cãi nhau xong là chạy qua đây tìm cậu, giờ phải về đã.

– Lý Nhược cười đáp.

- Cậu thích anh ấy thật rồi.

– Tiểu Khiết trêu.

- Đừng có trêu.

– Lý Nhược nói rồi tạm biệt cô bạn để về.

Buổi tối, Tiểu Khiết đang ngồi lướt điện thoại trong phòng thì nghe tiếng cửa phòng mở ra.

Sắc Vi không bước vào, anh đứng tựa vào cửa, nhìn cô rồi nói:

- Xuống ăn tối cùng anh.

- Đợi em một chút.

– Tiểu Khiết vội đứng dậy, đặt điện thoại xuống bàn rồi đi ra cửa.

- Hôm nay anh mệt không? – Tiểu Khiết hỏi.

- Không mệt lắm.

– Sắc Vi ôm lấy vai Tiểu Khiết rồi cả hai cùng xuống lầu.

Ngồi vào bàn ăn, Tiểu Khiết chưa ăn, cô vội nói:

- Anh đặt vé giúp tụi em chưa ạ, ngày mai mấy giờ thì bay?

- Ừ, ngày mai Ông Vương đưa em ra sân bay, ăn cơm đi.

– Sắc Vi gấp thức ăn cho vào chén cô rồi nói.

- Cảm ơn anh.

Sau bữa tối, cả hai người lên tháp ngắm cảnh trên tầng cao nhất của biệt thự, nhìn mặt biển dao động vì sóng đánh liên hồi, những tòa cao ốc sáng rực đèn lấp lánh, Sắc Vi kéo Tiểu Khiết ngồi vào lòng anh, kéo chăn vây lấy cả hai người, anh nói:
- Nhanh về với anh.

- Em nghĩ khoảng 1 tuần là xong thôi, em sẽ gọi điện thường xuyên cho anh, nếu anh bận.

– Tiểu Khiết đặt tay lên tay anh.

- Dọn đến sống cùng anh, được không? – Sắc Vi hỏi.

- Để em suy nghĩ đã...!– Tiểu Khiết ngập ngừng đáp.

- Tháng sau, anh đưa em đến Ý, ra mắt gia đình anh.

– Sắc Vi nói.

- Nhưng...nhưng...có nhanh quá không anh? – Tiểu Khiết ngẩng đầu nhìn anh.

- Anh yêu em, Tiểu Khiết.

– Sắc Vi ôm chặt cô hơn, anh nói.

- Sắc Vi, anh cứ như thế...em lại yêu anh nhiều thêm đấy...!– Tiểu Khiết cười tít mắt nhìn anh.

- Càng tốt.

- Sắc Vi cười.

Trời nổi gió, kèm thêm tiếng sét kéo tới, cả hai người liền đi xuống bên dưới, Tiểu Khiết về phòng trước, Sắc Vi ở lại dưới phòng làm việc lớn ở tầng trệt, còn vài cuộc họp online với đối tác ở nước ngoài.

Dì Vương đã thay cô chuẩn bị hành lý từ sớm, Tiểu Khiết chạm vào cửa sổ, liền trở nên trong suốt, cô nhìn quang cảnh bên ngoài, trời đang mưa rất to, nhưng không có tiếng động nào lọt được vào trong phòng, cô tắt chế độ trong suốt của cửa sổ rồi đi về giường nằm, nghịch điện thoại rồi ngủ quên lúc nào không hay.

Khuya, Sắc Vi nhẹ nhàng bước vào phòng, anh đặt điện thoại lên tủ đầu giường trước, rồi cẩn thận lấy điện thoại trong tay Tiểu Khiết đặt lên kế bên.

Cởi áo ra, rồi chậm rãi đặt lưng xuống bên cạnh cô.

Tiểu Khiết xoay người lại, tự giác ôm lấy anh, cô vẫn ngủ, Sắc Vi kéo chăn lên đắp cho cả hai, anh hôn lên trán cô rồi ôm chặt lấy.


Buổi trưa ngày hôm sau, Tiểu Khiết vừa thay đồ xong, cô liền được ông Vương thông báo về thời gian bay vào trưa nay, Sắc Vi tranh thủ về gặp cô một chút vào buổi trưa.

Tiểu Khiết cho điện thoại vào túi áo khoác trước, cô lấy giày thể thao ra khỏi tủ, vừa ngồi xuống ghế để đeo thì Sắc Vi đi vào, anh đặt một chiếc thẻ ngân hàng vào tay cô rồi dặn:

- Giữ lấy, muốn mua gì thì mua.

- Nhưng...thôi, em không giữ đâu.

– Tiểu Khiết vội đẩy thẻ ngược lại vào tay anh.

- Nghe lời anh, anh chỉ muốn chăm sóc em thật tốt.

– Sắc Vi đặt lại thẻ vào tay cô.

- Em...cảm thấy hơi ngại vì những chuyện anh đã làm cho em...!– Tiểu Khiết ngập ngừng nói.

- Đừng suy nghĩ nhiều, em là người của anh.

– Sắc Vi vuốt tóc cô rồi nói.

- Cảm ơn anh.

Người giúp việc khác vừa đặt hành lý vào cốp xe, Ông Vương mở cửa xe ra chờ Tiểu Khiết, Sắc Vi nắm tay cô đi từ trên lầu xuống, nhìn cô ngồi vào xe, Sắc Vi dặn thêm:

- Đến nơi gọi cho anh.

- Em nhớ rồi, tạm biệt anh.

– Tiểu Khiết nhìn anh rồi đáp.

- Cô Tiểu Khiết đi cẩn thận.

– Dì Vương vẫy tay, rồi nói.

- Cảm ơn mọi người, cháu đi đây.

Cửa xe đóng lại, Ông Vương vội ngồi vào ghế lái, ông dặn cô thắt dây an toàn xong mới khởi động xe.

Sắc Vi đứng nhìn cô mãi, sau đó anh cũng quay vào xe để đến công ty làm việc.
Lúc này Tiểu Khiết mới lấy điện thoại trong túi áo khoác ra, cô gọi điện cho Lý Nhược hỏi xem cô ấy đã đến sân bay hay chưa.

Vừa hay là Lý Nhược cũng vừa mới đến sân bay thôi.

Từ khu THE PEAK đến sân bay khoảng 30 phút, Tiểu Khiết dặn cô ấy đứng chờ ở ngoài sảnh sân bay.

Sân bay Hồng Kông, rất đông người đang đứng ngoài sảnh, xe vừa dừng lại theo đúng chỗ quy định, ông Vương xuống xe trước rồi giúp Tiểu Khiết mở cửa xe, rồi mới mở cốp xe lấy hành lý xuống.

Tiểu Khiết quay lại nói:

- Ông về đi ạ, cháu có thể tự vào bên trong.
Ông Vương lấy vé máy bay đặt vào tay tiểu Khiết rồi nói:

- Cô Đổng đi đường bình an, vậy tôi xin phép về trước đây.

- Vâng ạ, cảm ơn ông đã đưa cháu đến đây.

– Tiểu Khiết cúi đầu cảm ơn.

Xong kéo hành lý đi vào bên trong sân bay.

Lý Nhược đang ngồi nghịch điện thoại ở chỗ ghế chờ, Tiểu Khiết kéo hành lý đi nhanh đến chỗ đấy, đưa vé máy bay cho cô ấy xong rồi nói:

- Bọn mình vào làm thủ tục đi, sắp đến giờ bay rồi.

Sân bay Tứ Xuyên

Cha mẹ Đổng và cha mẹ Lý đã đến từ sớm để đợi 2 người bọn họ.

Cũng khá lâu rồi cả 2 không về thăm nhà nên gia đình rất mong nhớ.

Sau hai tiếng trên máy bay, cả hai cô gái cũng đã đến Tứ Xuyên, sau khi hoàn thành các thủ tục để nhận hành lý thì cả hai cùng bước ra bên ngoài.

Hai gia đình nhìn thấy liền vội chạy tới giúp kéo hành lý, mẹ Đổng ôm chầm lấy con gái rồi nói:

- Lần này 2 con đi lâu quá mới về nhà vậy?

- Bọn con phải làm việc, không thể xin nghỉ phép lâu để về thăm nhà được.

– Tiểu Khiết ôm lấy mẹ Đổng rồi trả lời.

- Hai đứa lại gầy đi nữa rồi, nhưng lần này về nhìn các con trưởng thành hơn nhiều rồi đấy.

– Mẹ Lý khen.

- Thôi được rồi, giờ chúng ta mau về đi, chắc tụi nhỏ cũng đã rất mệt rồi.

– Cha Đổng nói.

- Thôi xin phép anh chị, gia đình chúng tôi về nhé.

– Cha Lý vội nói.

- Vâng, tạm biệt anh chị.

Sau đó, cả 2 gia đình cùng lên xe ô tô điện của mình, rồi hướng về thị trấn Bàn Cẩm.

Trên xe, Tiểu Khiết lúc này mới hỏi:

- Tiểu Liêm dạo này sao rồi mẹ?

- Em con vẫn vậy, dạo này học hành nhiều nên trong con bé hơi tiều tụy, cha mẹ định đón con xong sẽ vào chợ mua nhiều món ngon về tẩm bổ cho hai đứa.


- Đợt này đổi công việc mới vất vả lắm hả con, nhìn con gầy đi rất nhiều đấy.

– Cha Đổng vội trách.

- Không ạ, do tụi con kiêng ăn thôi giữ dáng.

– Tiểu Khiết cười, cố giải thích.

- Kiêng cữ gì chứ, bộ hai đứa con chưa đủ gầy hay sao? – Cha Đổng lại mắng.

- Đợt này về chắc mẹ lại tẩm bổ, thì con lại tăng cân thôi, cha đừng lo.

– Tiểu Khiết cười.

- Đúng, đúng, ông nhớ rẽ vào chợ để tôi mua nhiều đồ ngon.

– Mẹ Đổng nói.

Với số tiền lương hàng tháng, Tiểu Khiết đã cố gắng chi tiêu tiết kiệm và gửi về cho gia đình hơn một nữa lương của cô, giúp cha mẹ và Tiểu Liêm ở nhà có thể sống thoải mái hơn, chính là điều mà Tiểu Khiết cảm thấy vui nhất từ khi đi làm xa.

Vào đến chợ ở thị trấn, mẹ Đổng xuống xe cùng cha Đổng, cả hai đi một vòng chợ để mua thức ăn.

Tiểu Khiết vì mệt nên cô ngồi lại trên xe, lấy điện thoại ra cô gọi cho anh, giọng nói truyền đến thật sự nghe rất êm tai:

- Anh nghe.

- Em đã về đến Tứ Xuyên rồi, anh đang làm gì đấy.

– Tiểu Khiết nhẹ giọng hỏi.

- Anh đang làm việc, sắp có vài cuộc họp quan trọng.

– Sắc Vi trả lời.

- Vậy khi nào anh tan làm, gọi cho em nhé, em sẽ rất nhớ anh.

– Tiểu Khiết vừa cười vừa nói.

- Anh cũng rất nhớ em.

– Sắc Vi trả lời cô.

- Anh làm việc đi, em tắt máy đây.

– Tiểu Khiết nói.

- Yêu em.

– Sắc Vi đáp rồi cười.

Vừa về đến cổng nhà, thì đã thấy Tiểu Liêm đang ngồi đợi trước cửa.

Nhìn thấy Tiểu Khiết đi xuống xe, cô bé liền vội chạy đến ôm chầm lấy chị gái:

- Em chờ mãi mới thấy chị về, sao lâu vậy mọi người mới về đến vậy ạ?

- Cha mẹ đi chợ nên hơi lâu, chắc con đói rồi phải không? – Mẹ Đổng nói.

- Cũng không đói lắm ạ, để con lấy hành lý vào phòng cho chị.

– Nói rồi Tiểu Liêm nhanh nhẹn kéo hành lý từ sau cốp xe ra, khoác tay Tiểu Khiết đi vào trong nhà.

Vừa vào phòng ngủ, ngồi lên giường, Tiểu Khiết liền quay sang hỏi em gái:

- Sao thế, nhìn em như có chuyện gì phải không?

Tiểu Liêm ấp úng nhìn chị, cô bé ngồi xoa xoa hai bàn tay với nhau rồi nói nhỏ vào tai Tiểu Khiết:

- Em muốn nói với mẹ, nhưng sợ mẹ mắng, cuối tháng này em thi học kỳ xong, lớp em có tổ chức đi cắm trại, nhưng em không đủ chi phí đóng.

- Chị tưởng em gặp chuyện gì nghiêm trọng, thế em còn thiếu bao nhiêu nữa, để chị chuyển luôn cho? – Tiểu Khiết nói.

- Em còn thiếu khoảng 2.200 tệ nữa thôi, vì đợt này là cuối cấp nên tụi em có nhiều hoạt động, sẽ tốn nhiều chi phí hơn, em không dám xin mẹ, âm thầm tiết kiệm từ mấy tháng nay nhưng vẫn không đủ.

– Tiểu liêm nói.

- Được rồi, để chị giúp cho.

– Nói rồi cô lấy điện thoại ra chuyển ba nghìn tệ sang cho em gái.

Vì trước đó Sắc Vi cũng đã liên kết tài khoản ngân hàng với điện thoại cho cô để tiện sử dụng, không cần phải rút tiền mặt.

Buổi tối, sau khi cả nhà đã ăn cơm xong, Tiểu Khiết đi về phòng ngủ, cô lục hành lý lấy quần áo ra để chuẩn bị đi tắm.

Tiểu Liêm từ bên ngoài đi vào trên tay cầm theo một rổ bắp đã luộc chín, đưa cho chị gái một bắp và nói:

- Mẹ vừa luộc chín là bảo em mang vào cho chị đấy, chị muốn ăn chưa?

- Em để lên bàn cho chị đi, một lát chị sẽ ăn, mà cha mẹ đâu rồi? – Tiểu Khiết hỏi.

- Lúc nãy em nghe cha nói ở đầu thôn đang có lễ gì thì phải, thấy đang đốt pháo.

– Tiểu Liêm đáp.

Ngày hôm sau, Tiểu Khiết đang chuẩn bị thay đồ để đi lên thị trấn Bàn Cẩm đăng ký làm lại các giấy tờ bị cháy kia.

Cha Đổng ngỏ ý muốn đưa con gái đi nhưng cô từ chối vì sợ cha biết mình phải làm lại các giấy tờ cá nhân.


Lý Nhược vừa lái ô tô điện đến trước cổng nhà Tiểu Khiết, cô ấy bấm còi inh ỏi, Tiểu Khiết nghe thế vội chạy ra ngoài, mẹ Đổng đang ngồi nhặt rau, liền gọi với theo sau con gái:

- Hai đứa đi đường cẩn thận đấy, có gì nhớ gọi cho cha mẹ.

- Con biết rồi ạ, tụi con đi đây.

– Tiểu Khiết nói.

Sau khi hoàn thành tất cả các thủ tục đăng ký cũng như chụp ảnh, cán bộ huyện đưa giấy hẹn lên lấy giấy tờ cho cả 2 cô gái.

Cầm giấy hẹn trên tay, Lý Nhược mới thở phào nhẹ nhõm cô quay sang nhìn Tiểu Khiết rồi nói:

- Vậy là bốn hôm nữa bọn mình có thể lấy giấy tờ, rồi cậu muốn về chưa hay bọn mình đi ăn gì đó đi?

- Bọn mình ra thị trấn đi, cũng lâu rồi không đi ăn uống lề đường, nhớ mấy quán mì dầu ớt, gà xé cay nữa.

– Tiểu Khiết nói.

- Vậy bọn mình đi thôi.

– Lý Nhược khoác tay cô bạn rồi cả hai đi ra lấy xe.

Mọi thứ đều vẫn như trước đây, các quán ăn dọc theo hai bên đường, gần trường cấp hai mà cả hai từng theo học.

Các cô bán hàng vẫn nhận ra bọn họ, ai cũng khen không ngớt lời trước vẻ xinh đẹp của hai cô gái.

Lúc lên xe chuẩn bị về nhà, Lý Nhược quay sang nhìn Tiểu Khiết rồi hỏi:

- Khiết này, tụi mình đi du lịch đi, dù gì cũng phải ở thêm gần một tuần mà, tụi mình đi Trùng Khánh chơi đi.

- Trùng Khánh? – Tiểu Khiết nhìn cô bạn.

- Ừ, dù gì đi tàu cao tốc cũng rất nhanh, tụi mình đi đi.

– Lý Nhược nài nỉ.

- Để về xin phép đã, có gì mình nhắn tin cho cậu sau.

– Tiểu Khiết đáp.

- OK.

Xong cả hai cô gái quay về nhà, thả Tiểu Khiết trước cổng nhà, Lý Nhược tạm biệt cô bạn và lái xe về nhà, cha Đổng đang dựng hàng rào cho dưa lưới, thấy con gái về, ông hỏi:

- Về sớm thế, con làm xong giấy tờ chưa?

Nghe cha hỏi, Tiểu Khiết liền quay lại, cô xắn tay áo khoác lên rồi bước gọn vào giữa đám hành lá, phụ cha dựng hàng rào:

- Vài hôm nữa, tụi con sẽ có được các giấy tờ cần thiết ạ, mẹ đâu rồi cha?

- Bà ấy vừa mới ở đây, chắc đi lấy nước tưới rau rồi.

– Cha Đổng vừa cột hàng rào vừa trả lời.

- Con định xin phép cha mẹ cho con đi chơi ở Trùng Khánh cùng Lý Nhược vài hôm, không biết được không ạ? – Tiểu Khiết hỏi.

- Được chứ, các con đi chơi thì cứ đi, nhớ cẩn thận là được rồi, đi chơi thoải mái đi con.

– Cha Đổng nói.

Thấy mẹ Đổng vừa xách xô nước đến, Tiểu Khiết định giúp nhưng mẹ cản lại:

- Cẩn thận bẩn đồ của con, để cha mẹ tự làm.

- Con đi chơi vài hôm ở Trùng Khánh với Lý Nhược, được không mẹ, cha đồng ý rồi, giờ hỏi ý mẹ nữa? – Tiểu Khiết hỏi.

- Đi nhớ cẩn thận là được, các con cũng lớn rồi.

– Mẹ Đổng nói.

- Dạ, cảm ơn cha mẹ ạ.

– Tiểu Khiết mừng rỡ vội rút điện thoại nhắn tin thông báo với Lý Nhược.

Vừa gửi xong tin nhắn, thì có cuộc gọi đến của Sắc Vi, Tiểu Khiết vội vàng chạy vào phòng ngủ, sợ cha mẹ biết cô đang quen bạn trai.

Giọng Sắc Vi trầm ấm, quen thuộc:

- Em đang làm gì đấy?

- Em vừa đi làm giấy tờ về, vài hôm nữa mới xong, anh mới thức dậy sao? – Tiểu Khiết hỏi.

- Ừ, anh làm việc cả đêm, vừa ngủ một chút thì thức dậy.

– Sắc Vi trả lời, anh hất chăn ra, đứng dậy mở chế độ trong suốt của cửa sổ, nhìn xuống bên dưới.

- Anh làm việc như thế này, không ổn chút nào.

– Tiểu Khiết lo lắng cho anh.

- Anh đang cố đẩy các dự án của tháng sau, để sắp tới đưa em đi chơi.

– Sắc Vi trả lời.

- Anh đừng cố quá, em đau lòng đấy.

– Tiểu Khiết nhỏ giọng nói.

- Anh không sao, nhớ anh không? – Sắc Vi hỏi.

- Rất nhớ, nghe giọng anh em thật sự càng nhớ hơn.

– Tiểu Khiết cười mỉm đáp.

- Anh cũng nhớ em, nhớ ăn uống nhiều vào, anh tắt máy đây.

– Sắc Vi đóng cửa sổ, anh nhìn màn hình máy tính đang hiện nhiều thư điện tử.

- Tạm biệt anh.

Ngày hôm sau, Lý Nhược và Tiểu Khiết đã chuẩn bị xong những thứ cần để đi chơi xa vài ngày.

Xe buýt vừa đưa cả hai lên thị trấn, bắt thêm một chuyến liền đến trung tâm thành phố Tứ Xuyên.

Lý Nhược đi mua 2 vé tàu cao tốc, khoảng 2 tiếng là đến Trùng Khánh.

Lúc đã ổn định chỗ ngồi trên tàu, Tiểu Khiết lấy điện thoại ra kiểm tra lịch trình di chuyển của cả hai cũng như đặt phòng khách sạn.


Đưa ly nước ép táo cho Tiểu Khiết, Lý Nhược ngồi đối diện nói:

- Cậu đặt phòng khách sạn xong chưa?

- Rồi, giữa trung tâm để tiện đường cho tụi mình đi chơi luôn, nghe nói thời điểm này có nhiều hoạt động lắm.

– Tiểu Khiết trả lời.

- Thì vì vậy mà mình muốn đi chơi cùng cậu đó, lần đầu tiên là đến Hồng Kông cùng nhau, giờ là đi Trùng Khánh, sau này bọn mình sẽ đi chung nhiều hơn.

– Lý Nhược cười.

- Để xem cậu kết hôn với người ở đâu đã chứ, lỡ mà cậu ở xa quá thì làm sao mình tới.

– Tiểu Khiết vừa cười vừa nói.

- Yên tâm, mình có ế cũng sẽ bám sát cậu.

– Lý Nhược đáp.

Trùng Khánh là một thành phố lớn ở Tây Nam Trung Quốc, với tên gọi giản lược là Du.

Hay còn có một tên gọi thân thương khác là “Thành phố sương mù”, vì nơi đây có hơn 100 ngày là sương mù bao quanh.

Nhưng không vì sự bao quanh dày đặc của sương mù mà Trùng Khánh trở nên mờ mịt.

Nơi đây là một trong những thành phố trung tâm quan trọng được Hội đồng Nhà nước phê duyệt.

Là thành phố cốt lõi, quan trọng gắn kết kinh tế hai thành phố Thành Đô – Trùng Khánh.

Phong cách kiến trúc độc đáo, đặc biệt khác xa với những lối kiến trúc thường thấy.

Chính điều này đã khiến cho Trùng Khánh trở thành một tâm điểm đặc biệt trong mắt rất nhiều người.

Cũng vì thế mà nơi đây được mọi người đặt cho một cái tên là “Thành phố nhiều tầng”.

Vì chịu ảnh hưởng phần lớn từ địa hình, mà Trùng Khánh đã có những lối kiến trúc khác biệt, thu hút những ai đã từng đặt chân tới đây kể cả người bản địa.

Bởi họ luôn thấy, ở Trùng Khánh không hề có mặt đất bằng phẳng, những tòa nhà cứ nối liền với nhau, những con đường xây trập trùng, bao quanh những ngọn núi.
Vừa đặt chân đến đây, Lý Nhược đã cảm thán vì khí hậu ở đây, không như ở Hồng Kông sầm uất và ngột ngạt kia.

Đến khách sạn, cả hai làm thủ tục nhận phòng xong rồi mới bắt đầu đi khắp nơi thăm thú, ăn được rất nhiều món, nhưng vì cay quá mà không thể ăn thêm.

Ban đêm cũng rất đẹp, cả hai người thay váy xong, lấy áo khoác và giày mang vào, Tiểu Khiết đang cột tóc lên cao:

- Nay ở quảng trường có lễ hội của sinh viên Trùng Khánh, bọn mình đến tham gia đi.

- Định tìm lại cảm giác là sinh viên à? – Lý Nhược đã cột tóc lên cao xong, quay sang cô bạn hỏi.

- Năm đó, vì để tiết kiệm học phí mà bọn mình đã xé bỏ giấy nhập học trường Đại Học ở đây, mình buồn rất lâu đấy.

– Tiểu Khiết nói.

- Ừ, nhắc lại thấy buồn thật sự, nếu để cha mẹ biết thì họ càng vất vả hơn.

– Lý Nhược đáp.

- Đi thôi.

Cả hai vừa đi bộ đến quảng trường, ở đây đang tụ tập rất đông người, đa phần là các bạn trẻ đến vui chơi, các hoạt động sôi nổi diễn ra được rất đông người vây quanh và tham gia.

Đang mãi xem trò ghép đôi trên phố, Tiểu Khiết cố nhìn vào nhưng không thấy gì cả, Lý Nhược lúc này đã chen vào được.

Phía đậu xe ôtô gần đó, vài chiếc Ferrari vừa xếp đuôi nhau dừng lại, thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người.

Lúc này, Tiểu Khiết mới kéo được Lý Nhược ra khỏi đám đông kia, mệt thật sự, Lý Nhược vội nói:

- Đang xem vui gần chết, cậu có thấy vẻ mặt của nam sinh đó không?

- Thấy gì chết liền, mình chen không vào.

– Tiểu Khiết nói.

- Thế bọn mình qua kia đi, đang có hội mỹ thuật vẽ tranh tại chỗ đó.

– Lý Nhược nói rồi lôi tay Tiểu Khiết chạy sang chỗ khác.

Vì phải chen nhau, Lý Nhược đi phía trước thì không sao rồi, Tiểu Khiết đi phía sau, không may cô va phải một bờ vai cứng của bạn nam, bị đau, cô đưa tay chạm vào phần mũi của bản thân, rồi vội vàng xin lỗi người bị cô va trúng:

- Thật xin lỗi, bạn có bị đau không?

- Cậu ổn không, Tiểu Khiết, va phải người ta hả? – Lý Nhược vội quay lại giúp đỡ.

- Không sao, cậu mới là người có sao đấy.

Một giọng nam truyền đến, cả hai cô gái ngẩng đầu nhìn lên, một đám thanh niên đang đứng trước mặt họ.

Người lên tiếng rất đẹp trai, như một soái ca học đường, sau đó có vài bạn nữ khác chạy đến, í ới gọi nhau.

Anh chàng nhìn chằm chằm Tiểu Khiết rồi hỏi tiếp:

- Cậu học trường nào thế, nhìn không giống sinh viên Trùng Khánh.

- À, chúng tôi tốt nghiệp rồi, chỉ đến đây chơi thôi.

– Tiểu Khiết đáp.

- Đàn chị sao, xin chào, tôi là Thạc Hy, năm ba khoa kinh tế.

- Thạc Hy tự giới thiệu.

- Xin chào...tôi...tôi là Đổng Tiểu Khiết, còn đây là bạn tôi, Lý Nhược...!chúng tôi không phải sinh viên Trùng Khánh đâu.

– Tiểu Khiết bối rối giải thích.

- Hai người đến từ đâu thế? - Thạc Hy hỏi.

- Tứ Xuyên.

– Tiểu Khiết nói.

- Có thể kết bạn nhau không? - Thạc Hy hỏi.

- Xin lỗi ạ, đã trễ rồi, chúng tôi xin phép...

Nói rồi, Tiểu Khiết kéo tay Lý Nhược rời đi ngay.

Thạc Hy ở phía sau nhìn theo bóng lưng Tiểu Khiết mãi đến khi cô biến mất vào đám đông, cậu mới quay lại với đám bạn và lấy xe rời đi tụ tập cùng nhau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận