Ngày quay lại Hồng Kông cũng đã đến, sau khi nhận đầy đủ các loại giấy tờ, Tiểu Khiết cũng chuẩn bị thêm hồ sơ lý lịch để tìm lại công việc khác.
Trước ngày cô bay, buổi tối, mẹ Đổng vừa chuẩn bị hành lý cho con gái vừa nói:
- Một thời gian nữa, con về nhà luôn đi, còn tìm đối tượng kết hôn, những người cùng tuổi con trong thôn mình đều đã lập gia đình.
- Mẹ à, con mới sắp 23 thôi đấy, còn sớm để nghĩ đến chuyện kết hôn mà.
– Tiểu Khiết nói.
- 23 rồi còn nhỏ gì, bằng tuổi con là mẹ đã sinh con rồi đấy, định chờ 30 mới kết hôn sao? - Mẹ Đổng nhắc.
- Từ từ, con vẫn muốn ở nhà với cha mẹ nhiều hơn.
– Tiểu Khiết ôm lấy tay mẹ.
Hôm sau, Lý Nhược đã đến sân bay trước, do cha Lý bận nên không ở lại tiễn con gái được.
Tiểu Khiết và cha mẹ cũng vừa mới đến, tạm biệt xong thì kéo hành lý vào trong sảnh chờ làm thủ tục.
Tiểu Khiết hỏi:
- Bọn mình thuê nhà ở đâu nữa đây?
- Để đến Hồng Kông đã, rồi mình quyết định sau.
– Lý Nhược nói.
- Vậy cậu đến nhà Hoạt Cẩn ở ké nữa hả? – Tiểu Khiết hỏi.
- Vài hôm thôi, mình đang nhắm căn chung cư ở đường Mã Bưu, khoảng 1 tuần nữa mới dọn xong, an ninh và bảo vệ cũng rất tốt.
– Lý Nhược nói.
- Ừm, thôi bọn mình vào check-in đi, tới giờ rồi kìa.
TẬP ĐOÀN S/V
Vừa kết thúc cuộc họp cổ đông, Tần Vũ gom hết đống tài liệu trên bàn rồi ôm vào người, nói:
- Tiên sinh, ngài nên nghỉ ngơi nhiều hơn, dạo gần đây thấy sắc mặt ngài rất tệ.
- Được rồi, hai người giải quyết mấy hợp đồng hôm nay cho sớm.
– Sắc Vi khẽ day day giữa trán.
- Khoảng 30 phút nữa, cô Đổng sẽ đến sân bay, ngài muốn đến đón cô ấy không ạ? – Phán Vũ hỏi.
- Ừ, gọi tài xế Kim thay cậu được rồi.
- Vâng, thưa tiên sinh.
– Phán Vũ nói.
Sân bay Hồng Kông, Lý Nhược vừa bước ra đã thấy tài xế và quản gia của Hoạt Cẩn đang đứng đợi, đưa cô ấy về biệt thự.
Xe của Sắc Vi cũng vừa đến, tài xế Kim nhanh chân chạy xuống mở cửa xe, rồi đặt hành lý vào cốp xe.
Sắc Vi ngồi trong xe, anh nhìn cô mỉm cười, Tiểu Khiết ngồi vào xe.
Cô nhìn thấy rõ sự mệt mỏi hiện trên khuôn mặt của Sắc Vi:
- Anh trông sắc mặt tệ quá, lại cố làm việc.
- Hơi thiếu ngủ thôi, em thế nào rồi, vui không? – Sắc Vi nhìn cô hỏi.
- Ừm, anh chợp mắt tí đi, đến nhà em gọi anh dậy.
– Tiểu Khiết vừa chạm vào mặt anh vừa nói.
- Ừ, có gì thì gọi anh.
Thấy anh hơi nghiêng đầu về phía cửa xe, Tiểu Khiết liền kéo người anh để dựa vào người cô, cơ thể anh nặng trĩu, dáng vẻ ngủ gật cũng thật đẹp, Tiểu Khiết đưa tay giữ đầu anh dựa vào vai cô.
Phải ngồi thẳng lưng thì mới có thể làm điểm tựa cho anh, những sợi tóc rũ xuống trước mắt Sắc Vi, nhìn anh ngủ thế này, Tiểu Khiết thật sự rất lo lắng, phải làm việc điên cuồng như thế nào mới có thể khiến đàn ông chịu dừng lại chứ?
Xe về đến biệt thự, Tiểu Khiết vỗ nhẹ vào tay Sắc Vi, anh mở mắt, ngồi ngay ngắn lại, ông Vương vừa mở cửa xe ra, Sắc Vi liền bước xuống, anh đưa tay kéo Tiểu Khiết xuống cùng rồi đi thẳng lên lầu một.
Anh tháo giày, cởi áo vest ném sang một bên rồi ngã lên giường, Tiểu Khiết đưa tay chạm vào mặt anh rồi nói:
- Anh ngủ đi, đừng cố thức nữa.
- Đừng đi đâu nữa, anh không chịu được khi không thể nhìn thấy em ...!Tiểu Khiết...
Nhìn Sắc Vi ngủ một cách mê mệt, Tiểu Khiết kéo chăn đắp cho anh rồi cô nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng, dì Vương thấy cô xuống liền hỏi:
- Ngài ấy không khỏe sao cô Tiểu Khiết?
- Anh ấy mệt vì làm việc quá sức, để cháu hầm gà và hạt sen cho anh ấy.
– Tiểu Khiết nói.
- Để tôi dặn đầu bếp Tô chuẩn bị, cô cũng nghỉ ngơi đi ạ.
– Dì Vương nói.
- Vậy làm phiền mọi người giúp cháu.
Gần đến nữa đêm, Tiểu Khiết đang ngồi ở bàn làm việc của Sắc Vi, cô đang nghịch điện thoại, thấy Sắc Vi thức dậy, cô vội đi đến giường:
- Anh thấy thế nào rồi?
- Như vừa sống lại, mấy giờ rồi? – Sắc Vi hỏi.
- Gần nữa đêm rồi, em giúp anh ngồi dậy.
– Tiểu Khiết vội leo lên giường.
- Cảm ơn em.
- Anh đói chưa, muốn xuống dưới ăn gì không, hay em mang lên cho anh? – Tiểu Khiết chạm vào mặt anh để xem anh có khó chịu ở đâu không.
- Được rồi, để anh rửa mặt xong xuống dưới.
– Sắc Vi xoa đầu cô rồi nói.
Nói rồi, anh xuống giường và đi vào phòng tắm, Tiểu Khiết cầm khăn và quần áo đặt ngay tủ chỗ cửa vào phòng tắm cho anh.
Xong cô đi xuống dưới lầu, dì Vương đang ngồi chống tay ngủ gật trên bàn ăn, Tiểu Khiết lay nhẹ dì ấy:
- Dì đi nghỉ đi ạ, trễ lắm rồi, cháu tự chuẩn bị được.
- À, làm dì hết hồn...Không sao đâu, tiên sinh xuống chưa ạ? – Dì Vương vội đứng dậy hỏi.
- Một chút anh ấy sẽ xuống, để cháu phụ dì làm nóng thức ăn.
– Tiểu Khiết nói.
- Cảm ơn cô Tiểu Khiết, cẩn thận nhé.
Dì Vương thì vội bắt tay hấp mấy món rau đơn giản, Tiểu Khiết hầm lại nồi gà hầm hạt sen mà chú Tô đã chuẩn bị.
Sắc Vi vừa xuống tới phòng ăn, anh nhìn dáng vẻ Tiểu Khiết đứng ở bếp mà mỉm cười, ngồi xuống ghế, anh hỏi:
- Em ăn gì chưa, Tiểu Khiết?
- Em ăn tối rồi, anh chờ một chút.
– Tiểu Khiết đáp.
Đặt tô canh hầm xuống, Tiểu Khiết đưa thìa cho anh rồi nói:
- Anh uống hết canh nhé.
- Được rồi, em ngồi đi.
– Sắc Vi nói.
- Chờ em tí.
Cả hai người ngồi đối diện nhau, nói đủ thứ chuyện trên đời, Sắc Vi lâu lâu lại bật cười vì nghe Tiểu Khiết kể chuyện khi cô ấy còn ở Tứ Xuyên, lâu lâu lại gật gật đầu tỏ ý tán thành chuyện gì đó.
Ngày hôm sau, Tiểu Khiết vừa thức dậy, đã thấy Sắc Vi đang đứng chỉnh lại cà vạt trong phòng thay đồ, cô ngồi dậy, nhưng chưa rời khỏi giường:
- Anh thấy tốt hơn chưa?
- Rất tốt, em ngủ thêm đi, hôm nay ở nhà, tối anh về đưa em đi mua sắm.
– Sắc Vi vừa chọn đồng hồ vừa nói.
- Em phải đi tìm nhà thuê, còn phải đi tìm việc nữa...!– Tiểu Khiết nói.
- Nhà em ở đây, còn công việc thì em cứ chọn công ty nào cũng được rồi báo lại với anh.
– Sắc Vi đeo xong đồng hồ, anh đi ra ngoài nhìn người đang ngồi trên giường.
- Em tự tìm được mà.
– Tiểu Khiết ngước mắt nhìn anh.
- Chiều về anh nói chuyện với em về vấn đề này, giờ ngoan ngoãn ở nhà.
– Sắc Vi nói.
Vuốt ve khuôn mặt của Tiểu Khiết xong anh xoay người bước ra khỏi phòng.
Tiểu Khiết huơ tay lấy điện thoại xem mấy giờ, vẫn còn sớm, cô lại đắp chăn rồi đi ngủ.
Đến công ty, Tần Vũ đang lấy cà phê, thì thấy Sắc Vi và Phán Vũ đi vào, vội uống ly cà phê trên tay rồi ném vào thùng rác bên cạnh, anh nhanh chân đi vào thang máy cùng hai người kia:
- Sáng nay Trình Tổng vừa đến, đang chờ ngài ở phòng chờ, để bàn thêm về dự án cấp nước của khu vực Thâm Dũng.
- Được rồi, nói ngài ấy vào gặp tôi.
– Sắc Vi nói.
- Còn nữa, Hoạt Thị vừa gửi đến một lô khoảng 15 hợp đồng cho các hạng mục mới ở Tân Giới, bên đó mong muốn được tập đoàn S/V thông qua và đầu tư.
- Tần Vũ nói.
- Để lên bàn cho tôi.
Vào đến phòng Giám đốc, thư ký vừa mang cà phê đến, Sắc Vi nhìn Trình Tổng đang ngồi chờ anh từ sớm.
Anh nhanh chóng ngồi xuống đối diện, vắt chéo chân, bộ dạng cao cao tự đại:
- Xin lỗi đã để ngài chờ, chúng ta vào thẳng vấn đề chính.
- Dự án bên Thâm Dũng, tiên sinh thấy thế nào?
- Tùy theo thỏa thuận ban đầu thôi, dù gì cũng đang có nhiều người nhòm ngó, Trình tổng cứ đề ra hạng mục, chuyển qua cho tôi.
– Sắc Vi nói.
- Được, vậy sau khi xem xét, hi vọng tiên sinh sẽ chiếu cố.
– Trình Tổng nói.
- Ngài cứ gửi đến.
Trình Tổng vừa rời đi, Sắc Vi quay lại bàn làm việc, anh chăm chú phê duyệt các hợp đồng quan trọng, mãi đến trưa khi Phán Vũ mang bữa trưa lên phòng thì anh mới vội nhìn đồng hồ xem mấy giờ.
Tần Vũ mang thêm cà phê đến, vừa đặt xuống, liền nói:
- Tiên sinh, Trình tiểu thư muốn được gặp ngài bây giờ.
- Nói cô ấy vào đây.
– Sắc Vi đặt viết xuống, nói.
- Vâng, thưa tiên sinh.
Hai người vừa rời đi, rất nhanh sau đó cửa phòng được mở ra, Giản Dao chậm rãi bước vào, Sắc Vi đẩy bữa trưa sang một bên, anh chỉ mới ăn được một chút:
- Gặp anh có việc gì sao?
- Không có gì, chỉ là muốn gặp anh thôi, nhìn anh có vẻ không được khỏe.
- Giản Dao ngồi xuống ghế.
- Lúc sáng, Trình tổng có đến nói về dự án Thâm Dũng, em đến vì chuyện này? – Sắc Vi nhìn sang cô ấy và hỏi.
- Không phải, em chỉ là muốn gặp anh thôi, từ nhỏ em đã luôn nhớ về anh...!- Giản Dao nhìn anh.
- Giản Dao, giờ không phải là lúc để nói chuyện đó.
– Sắc Vi vừa đặt tách cà phê xuống bàn, anh nói.
- Anh biết rõ là tình cảm của em dành cho anh hơn 10 năm nay, đúng không? - Giản Dao đứng dậy đi đến gần chỗ Sắc Vi đang ngồi.
Sắc Vi không trả lời, anh không nhìn đến người phụ nữ đang đứng gần anh, anh chỉ có thể xem Giản Dao như một người bạn, hoặc thân thiết hơn là một người em gái.
Giản Dao nói tiếp:
- Em đã luôn chờ anh, luôn dõi theo anh, tại sao anh không nhìn lấy em như cách em nhìn anh?
- Giản Dao.
Giọng Sắc Vi lộ rõ sự khó chịu, anh xoay ghế lại nhìn thẳng vào mặt cô ấy:
- Nếu em còn tiếp tục nói những chuyện không liên quan, anh nghĩ em muốn chấm dứt tình bạn này.
Nhìn người đàn ông trước mặt, Giản Dao đau nhói trong tim, Sắc Vi chưa từng nhìn cô bằng ánh mắt tràn ngập yêu thương như nhìn Đổng Tiểu Khiết, cô rất giận, giận bản thân vì không chịu nói rõ tình cảm của bản thân đối với anh sớm hơn.
Nhưng hành động tiếp theo của Giản Dao càng làm cô hối hận hơn, giữ chặt lấy cổ áo vest của Sắc Vi, cô cúi đầu hôn lấy anh.
Nụ hôn này thật buồn, Sắc Vi gạt tay cô ấy ra, anh đứng dậy:
- Trình Giản Dao.
- Anh không thể đối xử với tình yêu của em như thế, Sắc Vi, chúng ta đã sớm bên nhau.
- Giản Dao nói lớn.
- Ra ngoài.
– Sắc Vi nói rồi xoay lưng đi về phòng đọc sách, anh đóng cửa lại, bỏ mặc người bên ngoài.
- Sắc Vi...!- Giản Dao rơi nước mắt nhìn cánh cửa phòng đọc sách bị đóng lại.
Buổi chiều, Sắc Vi vừa về đến biệt thự, không thấy Tiểu Khiết ở nhà, hỏi ra thì biết cô đã nhờ tài xế Kim đưa sang biệt thự của Hoạt Cẩn để gặp Lý Nhược từ lúc gần trưa, tài xế Kim cũng được Tiểu Khiết cho trở về.
Anh gọi điện thoại nhưng cô không nghe máy.
Từ gần trưa, Tiểu Khiết và Lý Nhược đã rời khỏi The Peaks, cả hai đi tìm việc làm trước, còn chỗ ở thì một tuần nữa mới có thể thuê được.
Nhìn bảng thành tích của hai người, rất nhanh được nhận vào làm tại một công ty có tiếng trong thành phố, để thuận tiện cho công việc hơn, Tiểu Khiết còn đăng ký lớp trau dồi tiếng Anh và tiếng Pháp, dù không thể tốt nghiệp từ trường Đại Học danh tiếng, nhưng năng lực làm việc của cô rất vượt trội.
Vừa ra khỏi trung tâm ngoại ngữ, Tiểu Khiết liền lôi điện thoại trong túi xách ra, đã trễ như vậy sao, còn có cuộc gọi nhỡ của Sắc Vi.
Lý Nhược đang đứng gọi cho tài xế riêng đến đón hai người, quay sang Tiểu Khiết, cô ấy nói:
- Cậu học lái xe đi, sau này có đi đâu cũng tiện.
- Ừ, để mình tìm chỗ học, cũng xem có tiện không nữa, mình còn hai lớp học buổi tối nữa.
– Tiểu Khiết nói.
- Ừm, cậu học vừa thôi, vừa đi làm nữa đó, chịu nổi không? – Lý Nhược hỏi.
- Cố thôi, dù sao cũng tốt cho công việc tương lai.
– Tiểu Khiết cười rồi nói.
- Về thôi, xe đến rồi.
Đưa Tiểu Khiết vào tận cửa chính, xong Lý Nhược mới tạm biệt cô rời đi, dì Vương thấy cô về, liền chạy ra đón:
- Cô Tiểu Khiết, tiên sinh tìm cô chiều giờ.
- À, cháu biết rồi, cảm ơn dì.
Nói rồi, Tiểu Khiết đi thẳng lên lầu một, cô mở cửa phòng đi vào, Sắc Vi đang ngồi ở bàn làm việc, cô nhẹ nhàng đi đến gần anh:
- Chào anh.
- Đã đi đâu hôm nay? – Sắc Vi kéo cô ngồi lên chân anh.
- Em cùng Lý Nhược đi tìm việc, tìm được rồi, anh mệt sao? – Tiểu Khiết choàng tay ôm cổ anh.
- Khi nào bắt đầu đi làm? – Sắc Vi đặt tay lên eo cô, hỏi.
- Đầu tuần sau, anh ăn tối chưa? – Tiểu Khiết nhìn anh.
- Chưa, anh đưa em ra ngoài ăn tối.
– Sắc Vi nói.
- Thôi, nhìn sắc mặt anh không tốt lắm, chúng ta ở nhà đi.
– Tiểu Khiết đưa tay vuốt ve khuôn mặt của anh.
- Em không muốn mua gì sao? – Sắc Vi giữ bàn tay đang làm loạn của cô lại.
- Em cần gì em sẽ nói, anh xong việc chưa? – Tiểu Khiết hỏi.
- Ừ.
Đóng máy tính xuống, Sắc Vi nhấc bổng cô lên bằng một tay, tay còn lại giúp cô lấy túi xách ra khỏi người, cởi áo khoác rồi ném sang một bên, cả hai đi vào phòng tắm.
Tiếng nước tràn ra khỏi bồn, Sắc Vi ngồi tựa lưng vào thành bồn tắm, Tiểu Khiết ngồi dựa lưng vào anh, cô đưa tay lấy lọ nến yêu thích, đốt lên xong đặt về chỗ cũ, quay sang nghịch bọt xà phòng.
Sắc Vi đưa tay kéo cô ngồi sát vào:
- Nghĩ gì đấy?
- Trông anh như đang có chuyện gì, em cảm giác như thế.
– Tiểu Khiết nói.
- Ừ, một số chuyện linh tinh thôi, từ giờ em muốn đi đâu thì tài xế Kim sẽ đưa em đi.
– Sắc Vi nói.
- À, đúng rồi, anh có thể nhờ tài xế Kim dạy em lái xe không, sắp tới em phải đi làm, buổi tối còn phải đến trung tâm học bổ túc ngoại ngữ.
– Tiểu Khiết quay đầu lại nhìn anh.
- Ừ, em cứ nói với tài xế Kim.
Sau đó, anh xoay cả người Tiểu Khiết đối diện với anh, mỉm cười nhìn cô, rồi nhẹ nhàng hôn từ mắt đến mũi và tìm đến môi cô.
Tiểu Khiết đặt hai tay lên vai anh, cô thích sự nuông chiều này.
Sắc Vi nhấc bổng cô lên đi đến dưới vòi hoa sen, mở nước ấm để làm sạch bọt xà phòng trên cơ thể cả hai.
Sau đó, rút chiếc khăm tắm lớn, choàng lên lưng Tiểu Khiết, đi về giường, đặt cô nằm xuống trước rồi anh mới chồm người đến, tiếp tục hành động đang dang dỡ kia.
Ngày hôm sau, tài xế Kim vừa hướng dẫn Tiểu Khiết lái xe, vì đã biết cách chạy xe ôtô điện trước nên khi chuyển sang các loại ôtô xăng dầu thì Tiểu Khiết cũng học khá nhanh.
Nhìn cách cô đánh lái, lùi xe đều học rất nhanh, tài xế Kim phải khen ngợi, Tiểu Khiết hỏi:
- Nếu muốn thi bằng lái thì phải đăng ký như thế nào anh Kim?
- Cái này Tiểu thư nên hỏi lại tiên sinh, nếu ngày ấy đồng ý thì cô mới có thể sở hữu bằng lái ở Hồng Kông.
– Tài xế Kim giải thích.
- Vậy anh đăng ký giúp tôi ở trung tâm lái xe được không, tôi học lý thuyết trước.
– Tiểu Khiết nói.
- Được, tôi sẽ đăng ký cho tiểu thư, cô rảnh hôm nào thì báo lại tôi biết.
– Tài xế Kim nói.
- Tốt quá, ngày chủ nhật được không, tôi còn đi làm và học thêm buổi tối cả tuần rồi.
– Tiểu Khiết nói.
- Tôi thấy tiên sinh rất quan tâm cô, cô đâu cần tạo áp lực cho bản thân.
– Tài xế Kim nói.
- Tất cả cũng vì bản thân tôi thôi, anh không hiểu đâu.
Buổi tối ngày cuối tuần, Tiểu Khiết vừa tắm xong và đang đứng sấy tóc trong phòng thay đồ, ngày mai cô phải đi làm, buổi tối còn đến trung tâm để học, xem ra vài tháng tới cô sẽ khá bận.
Tóc vừa khô, cô xoay người bước ra khỏi phòng, Sắc Vi đang ở phòng đọc sách dưới tầng trệt để làm việc, cô nhờ ông Vương pha một tách trà và mang đến cho anh.
Nghe tiếng gõ cửa, Sắc Vi nhìn lên, liền thấy Tiểu Khiết đang nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, đặt tách trà lên bàn cho anh xong cô đảo mắt nhìn xung quanh trong phòng.
Những kệ sách cao xếp ngay ngắn với nhau, rất nhiều thể loại sách, nhưng đều liên quan đến kinh doanh, Tiểu Khiết lấy vài quyển xuống xem, Sắc Vi xem rất nhiều sách, đa phần là tiếng Anh, Đức, Pháp.
Thật sự anh rất giỏi, cô định đi ra ngoài, thì Sắc Vi liền nhìn cô:
- Đến đây.
- Em làm anh mất tập trung sao? – Tiểu Khiết bước lại gần chỗ anh ngồi.
- Không, thay đồ đi, anh đưa em ra ngoài, được chứ? – Sắc Vi nói rồi hôn lên tay cô.
- Anh xong việc chưa? – Tiểu Khiết mặt ửng hồng nhìn anh.
- Xong rồi, anh chờ em.
– Sắc Vi mỉm cười nhìn cô.
- Vâng.
Đi về phòng, Tiểu Khiết chọn một chiếc váy dài trên đầu gối một chút, màu xanh nhạt, trễ vai rất nữ tính, định không chọn nhưng tự nhiên lại muốn mặc thử.
Đặt điện thoại vào túi xách xong, cô đi giày hơi thấp gót vào, mở cửa phòng ra liền thấy Sắc Vi đã đứng ở cửa.
Anh nhìn cô, ánh mắt đầy yêu thương:
- Em thật sự rất xinh đẹp.
- Đừng trêu em nữa...!– Tiểu Khiết mặt ngượng ngùng.
Ôm lấy vai Tiểu Khiết, xong cả hai cùng đi xuống lầu.
Ông Vương đang chờ mở cửa xe, Tiểu Khiết ngồi lui vào trước, trên xe, cả hai nói chuyện rất nhiều, về những thứ đã và đang xảy ra xoay quanh mỗi người họ.
Một buổi tối yên bình của những người yêu nhau.