Phượng Hoàng lịch kiếp thất bại nguyên thần bị tổn thương nghiêm trọng. Nếu Thanh Loan công chúa lịch kiếp thất bại có phải cũng có kết quả như vậy không?
Ta ôm tâm sự này ngồi thừ người mất cả buổi tối. Sáng sớm hôm sau ta liền xuống trần gian một chuyến.
Xuyên quốc đã kết thúc nội chiến thống nhất trở lại. Cuộc sống người dân không còn khốn khổ ngày ngày nơm nớp lo sợ như trước kia nữa. Hà Nam lại nhộn nhịp như xưa, vẫn là một trong những nơi buôn bán sầm uất bậc nhất Xuyên quốc. Còn Tô Giang ngày càng có những thay đổi tiến bộ. Cuộc sống của người dân cũng rất êm ấm, đủ đầy. Xem ra Thanh Loan công chúa rất có tài trị quốc.
Ta có đi thăm lại những nơi ta từng sinh sống lúc còn ở trần gian. Những chỗ đó so với trước kia thì đã thay đổi rất nhiều. Cảnh vật còn đọng lại trong ký ức của ta giờ chỉ còn lại hoài niệm. Ta cũng đi thăm mộ của cha mẹ lúc ta lịch kiếp ở trần gian. Bất ngờ là ở cạnh hai ngôi mộ đó xuất hiện thêm một ngôi mộ nữa. Là mộ được lập cho ta. Nhìn quang cảnh xung quanh ba ngôi mộ khá sạch sẽ. Chắc hẳn là có người hay lui tới đây. Là Thu Trang sao? Ngoài cô ấy ra thì chắc chẳng còn ai khác được nữa.
Ta cũng rất muốn biết cuộc sống hiện tại của cô ấy hiện giờ ra sao nhưng tìm một người giữa biển người mênh mông quả thật rất khó.
Điểm đến cuối cùng của ta trong chuyến đi này là hoàng thành. Ta dùng thật ẩn thân đi vào hoàng cung một cách dễ dàng. Nhìn Thanh Loan công chúa ngồi trên ngai vàng phê duyệt tấu chương vẫn mang vẻ quyết đoán, cứng cỏi như xưa. Nhưng có vẻ càng ngày càng thêm phầm trầm lặng, kiệm lời và lạnh lùng. Phong thái, địa vị và tính cách như này khó tránh khỏi khiến người khác không dám lại gần. Khó rồi đây!
Bỗng ta thấy một bóng người kèm theo ma khí phảng phất qua. Nhanh như cắt ta liền đuổi theo, cũng may là đuổi kịp. Thực tế là do hắn đang hiện thân có người phàm nhìn thấy nên không buồn bỏ chạy.
Đợi người phàm đi hết ta mới hiện thân, đứng trước mặt hắn chất vấn.
- Ngươi là ai? Có mục đích gì.
Ta nhìn hắn đầy cảnh giác.
- Rảnh quá nên dạo chơi một vòng.
Giọng nói này chính là giọng nói của Nam Bình Vương kia.
- Ngươi là Nam Bình Vương của Ma tộc?
Ta hỏi hắn.
- Thu Nguyệt tiên tử lịch kiếp xong rồi đó hả?
Hắn thong thả chào hỏi lại ta. Trên mặt chẳng có biểu cảm gì cả còn dùng tay nghịch nghịch ống tay áo.
Ta không đáp lại mà nhìn hắn chằm chằm. Mà hắn cũng không vội cứ đứng đó cho ta nhìn. Một lúc sau mới lên tiếng.
- Thu Nguyệt tiên tử đề phòng ta như vậy phải chăng có quen biết ai ở đây sợ ta làm hại chăng?
Nếu không thì ngươi xuất hiện ở đây làm gì?
- Ta không rảnh rỗi đến vậy.
Hắn lại nói.
Có quỷ mới tin ngươi đến đây chỉ để dạo chơi một vòng. Mục đích rành rành ra đấy.
- Cô có biết nỗi khổ của bá tánh dân thường khi chiến tranh nổ ra không?
Hắn đột nhiên nghiêm túc hỏi ta.
- Biết.
Ta đương nhiên hiểu cảnh đó hơn bất cứ ai. Lúc ở trần gian chính ta đã trải qua cảnh tượng ly tán, tan cửa nát nhà nên không hề muốn chiến tranh xảy ra một chút nào.
- Ta không muốn tộc nhân của mình cũng phải chịu cảnh ngộ tương tự.
Ta không ngờ hắn lại thốt ra một câu không hề ăn nhập gì như vậy nên bỗng chốc ngây người. Mà hắn cũng nhân khoảnh khắc ngắn ngủi ấy mà thành công trốn mất.
Sau khi hắn bỏ đi ta mới vỡ lẽ một chuyện. Thanh Uyên tỷ là công chúa được Hồ đế cưng chiều nhất. Sắp tới sẽ lên ngôi đế cơ tương lai sẽ là đế quân của Thanh Khâu. Đời nào Hồ đế lại để yên cho kẻ đã rắp tâm làm tỷ ấy bị trọng thương hơn nữa còn muốn lấy mạng tỷ ấy để diệt khẩu. Nhưng đến giờ Thanh Khâu vẫn không có động thái gì chứng tỏ đã có người ra tay xoa dịu trước. Chuyện đó chắc chắn liên quan đến giao dịch của Thanh Uyên tỷ và Nam Bình Vương.
Điều này càng khẳng định duy đoán chuyện này có liên quan đến Ma tộc của ta là đúng. Nhưng càng nghĩ ta càng không hiểu. Nếu việc này liên quan đến Ma tộc thì Nam Bình Vương kia để lại hai nhân chứng to đùng là ta và Thanh Uyên tỷ không phải sẽ càng dễ khiến chiến tranh với Ma tộc xảy ra hơn sao? Tiên, Yêu cùng liên thủ rõ ràng Ma tộc sẽ gặp bất lợi lớn. Nam Bình Vương này đang nghĩ gì trong đầu vậy?
Ta mang theo nỗi băn khoăn này trở về Tiên giới. Vừa về liền phát hiện có biến. Tại phủ Thủy Thần tề tựu rất nhiều người: cha ta, Thiên Hậu, Phượng Hoàng, Ti Mệnh tinh quân cùng một số thần tiên khác đều ở đây.
- Tại sao bà phải làm như vậy?
Cha ta tức giận chất vấn.
- Thiên giới bọn ta không hề bạc đãi bà. Tại sao bà lại cả gan gây ra chuyện này?
Thiên Hậu cũng cực kỳ tức giận.
Thông qua giương Quy Hề (pháp bảo từ thời hồng hoang) đang chiếu lại mọi chuyện Kim Lương công chúa đã làm ta mới hiểu chuyện gì đang xảy ra. Kẻ gây ra mọi chuyện trong chuyến lịch kiếp lần này không phải ai khác mà chính là bà ta.
Bà ta năm lần bảy lượt tìm cách ngáng chân, hãm hại ta. Dẫn dụ Ngao Khuyển ác thú tới nhằm tạo sự cố ngoài ý muốn để giết hại ta. Chính bà ta đã hại chết Minh Nhật ca và khiến nguyên thần của Phượng Hoàng bị tổn thương. Cái người mà Thiên Hậu nhìn thấy ăn chay niệm phật vốn chỉ là một tia nguyên thần mà bà ta tạo thành nhằm đánh lừa mọi người mà thôi.
Ngoài ra vụ ta vô duyên vô cớ bị đẩy vào Thi Tiên Đài từ trước đó nữa cũng do một tay bà ta làm. Đến cả cái chết của mẫu thân ta cũng liên quan đến bà ta. Ta nhìn thủ phạm trước mặt mà tức đến cùng cực. Sao bà ta có thể độc ác, tâm địa rắn rết đến mức này?
- Các người còn dám hỏi ta tại sao ư? Dương Đức Trung ông nói xem ông đối xử với ta như nào? Ta đường đường là thê tử được đón rước rình rang nhưng ông có thèm đoái hoài đến không?
Bà ta hét lớn, hướng ánh mắt ai oán nhìn phụ thân của ta. Sau đó lại tiếp tục kể.
- Ông không thèm nhìn ta dù chỉ một lần. Ông vốn không hề coi ta là thê tử của ông. Tất cả đều là tại ả ta và đứa con hoang chết tiệt kia. Nếu không có bọn chúng thì ông chắc chắn sẽ chú ý đến ta.
Bà ta lảm nhảm.
- Đủ rồi!
Phụ thân ta quát, gân xanh trên trán nổi lên.
Suy nghĩ của bà ta thật ngớ ngẩn. Chỉ vì không có được tình cảm của cha ta mà đổ lỗi cho người khác và ra tay đuổi cùng diệt tận mẫu tử ta. Thật là điên rồ.
- Bà xấu xa như vậy cha ta sẽ không thích bà đâu.
Ta lên tiếng.
- Tất cả là tại mày!
Bà ta như con thú dữ mất kiểm xoát điên cuồng xông về phía ta như thể muốn cắn xé ta ra làm tram mảnh. Tuy nhiên bà ta đã bị cha ta cản lại. Bà ta tức tối gào lên.
- Sao ông dám!
- Bà có tư cách gì mà chất vấn. Đừng hòng động đến con gái ta.
Sắc mặt lẫn giọng nói của phụ thân ta cực kỳ âm u, lạnh lẽo.
Bà ta nhìn cha ta bằng ánh mắt cực kỳ thê lương, tuyệt vọng cười điên dại. Bộ dạng lúc này của bà ta so với tẩu hảo nhập ma thì chẳng có gì khác biệt.