CHAP 3: NGUỒN GỐC CỦA HOA
Rosie ngồi trầm lặng hồi lâu cheo leo trên thành lan can ở tầng thượng. Gió thổi như tát vào mặt nó, như muốn hất tung nó xuống lòng đường ngồn ngộn xe cộ kia. Nhưng nó, tay vẫn khoanh chặt trk ngực, chân vắt chéo, miệng ngậm kẹo mút nhìn ra xa xăm. Dường như không hề cảm nhận đk sự nguy hiểm của hành động này.
Từ xa, JJ bước đến cầm theo tách café còn đang nóng hổi, nhìn thấy nó đang vắt vẻo trên lan can bé tí, anh lại lắc đầu. Có lẽ làm việc với nó mấy năm nay đã đủ để anh bình tĩnh trk những hành động điên rồ kiểu như thế này.
-Muốn chết sao?- anh hỏi nó
Nó quay lại nhìn anh cười nhẹ:
-Chết ư. Không. Đó là 1 sự ban thưởng. Mà sự ban thưởng đó ko dành cho những kẻ như em.
-Vậy sao còn ngồi ở đó?
-Thích thôi.
Không nói gì nữa, nó đón cốc café từ tay anh khẽ nhâm nhi. Phải nó thích, nó thích cái sự chênh vênh này. Cuộc sống trong vòng chém giết, đuổi bắt thậm chí là truy nã đã khiến nó quen dần với sự nguy hiểm. Ngay cả bản thân nó cũng vậy nó thấy mình đk an toàn hơn trong cái thế giới đẫm máu đó bởi dù sao nó cũng đk đào tạo và rèn luyện để sống trong nơi ấy. Còn cái thế giới tưởng như thanh bình kia, nó vốn ko quen. Trong thế giới đó mọi người đều đk sống như 1 lẽ hiển nhiên, mạng sống của họ đk trân trọng, đk bảo vệ. Còn nó thì sao. Nó lớn lên trong cái thế giới toàn một màu đen ở nơi ấy mạng sống là thứ có thể mất trong nay mai nếu ko cẩn thận, nếu muốn tồn tại cần biết tàn nhẫn, biết hoài nghi, kẻ khác nằm xuống thì mình mới có thể ngóc lên. Tình cảm và nước mắt, những thứ đó chỉ khiến nó gần hơn với cái chết mà thôi.
-Sao em lại nhận vụ này.- JJ lên tiếng quá tan bầu không khí tĩnh mịch xung quanh
-Không có gì chỉ là thấy hứng thú thôi. Em muốn xem họ hạnh phúc bằng mạng sống của em thế nào.- nó đã tụt xuống cái lan can và đứng dựa vào đấy.
-Em định trả thù- JJ nhìn nó hoàn nghi
Rosie lại nở một nụ cười đến gai góc
-Có thể có hoặc cũng có thể ko.
-Anh không biết hết về quá khứ của em,nhưng …. tại sao em lại tham gia vào chương trình huấn luyện đó, tại sao em không quay trở về gia đình khi có thể, tại sao em lại căm thù họ đến vậy? Em ko muốn nhận mặt cha mẹ sao?- anh gằn lên với nó.
Nó vẫn giữ thái độ lạnh nhạt vốn có, nhưng giọng nói thì đanh lại nghe rõ từng âm tiết. Rõ ràng người nói đang nghiến răng rất chặt:
-Không, anh hỏi tại sao em căm thù họ ư. Vì họ, vì họ mà em ra nông nỗi này.
-Anh đã tìm hiểu rồi, em xa gia đình, đó là 1 vụ bắt cóc. Cha mẹ em chỉ là bất đắc dĩ phải dời xa em thôi.
Nó lại cười, một tràng cười dài. Một tràng cười chua xót lạnh băng.
-Phải, một vụ bắt cóc,- giọng nó bỗng đanh lại.- nhưng là một vụ bắt cóc thú vị, một vụ bắt cóc mà trong đó gia đình nạn nhân và bọn bắt cóc đứng cùng 1 phe.
JJ nhìn nó lo lắng:
-Là sao?
-Anh ko cần biết, đừng quên luật lệ ko đk hỏi về đời tư của nhân viên. Hôm nay anh đã vi phạm nhiều rồi đấy.
-Anh…- JJ vẫn cố hỏi nó
Nhưng nó ko để anh nói hết câu đã chặn họng ngay:
-Đến giờ rồi, em đi đón công chúa đây.
Nói rồi nó lạnh lùng bước đi, để lại JJ trầm ngâm ở đằng sau. Anh vẫn ko thể hiểu đk vì sao nó lại căm giận gia đình mình đến thế.
Rosie lại phóng xe như điên ngoài đường. Câu hỏi của JJ vừa rồi khiến con bé nhớ về quá khứ, về cuộc đời cũng như số phận nghiệt ngã của mình.
Trở lại 13 năm về trk…….. cái ngày mà hạt giống tội ác đk gieo xuống.
13 năm trk, Rosie chỉ là một đứa bé 5 tuổi. Lúc này người ta vẫn chưa gọi nó bằng mật danh Rosie. Nó vẫn chỉ là một cô bé Phạm Nhã Anh vui vẻ, đáng yêu sống với 2 chị gái sinh ba của mình Nhã Chi và Nhã Phương trong 1 căn nhà nhỏ ở nội thành. Thường ngày 3 chị em sống với mẹ chỉ đến cuối tuần hay những dịp đặc biệt mới đk gặp bố. Vì sao? Vì bố nó, luật sư Phạm Tuấn Long xuất thân từ một gia đình danh giá nhưng lại yêu mẹ nó, một người đàn bà thân phận nghèo khó. Chính vì vậy mà mặc dù 2 người đã có con với nhau nhưng gia tộc họ Phạm vẫn ko chấp nhận người con dâu ko môn đăng hộ đối đó vì vậy mấy mẹ con ko đk về sống cùng gia đình bên nội.
Năm đó ba Rosie nhận 1 vụ án lớn liên quan tới buôn bán vũ khí của tập đoàn SE- một tập đoàn có tiếng trong nước. Vụ án này khiến dư luận quan tâm cả tháng nay nhưng vẫn chưa hề giảm sức nóng. Lần lượt các bằng chứng đk đưa ra nhưng chưa có bằng chứng nào mang tính quyết đinh vì thế mà vụ án vẫn chưa đk khép lại. Là 1 người tài giỏi và có tham vọng trong giới luật sư, ba nó cuối cùng cũng đã tìm ra đk bằng chứng mấu chốt để buộc tội tập đoàn SE. Nhưng chưa kịp ăn mừng với niềm vui chiến thắng ấy, ông đã nhận đk tin con gái út của mình bị bắt cóc. Chẳng phải điều tra cũng biết thủ phạm là người bên SE. Họ vốn có thế lực rất lớn trong thế giới ngầm.
Sau 1 ngày trời tìm kiếm cuối cùng những tên bắt cóc cũng đã chịu liên lạc, điều kiện chúng đưa ra ko phải là tiền mà là bằng chứng trong tay ông đang có. Bằng chứng đổi lấy con gái ư? Ông phải làm thế nào? Bằng chứng đó là chìa khoá duy nhất để thắng vụ kiện này cũng là con đường duy nhất vực dậy tập đoàn luật gia của dòng họ đang tuột dốc không phanh. Nhưng còn con gái yêu quý của ông thì sao? Cái ngày biết con gái bị bắt cóc cũng là ngày mẹ nó đã quỳ khóc cả ngày cầu nguyện cho nó.
Nhưng đúng lúc ba nó còn đang phân vân giữa 2 con đường gia đình hay sự nghiệp, ông nội nó xuất hiện đưa ra yêu cầu: nếu như ba nó chịu từ bỏ nó để thắng vụ kiện này ông ta sẽ chấp nhận mọi yêu cầu của ba nó, kể cả chấp nhận người phụ nữ ko môn đăng hộ đối kia. Còn mẹ nó, nếu chấp nhận hi sinh 1 trong 3 đứa con gái vì gia đình này, dòng họ sẽ chấp nhận bà là con dâu chính thức và có thể dọn về làm mợ chủ của gia tộc họ Phạm này.
Ban đầu cả 2 người, cha mẹ nó đều nhất quyết phản đối nhưng rồi sao, công ty luật đang bước đến bờ vực phá sản. Ba nó có thể đứng nhìn sao. Còn mẹ nó nữa, cuộc đời người phụ nữ ko phải quan trọng nhất là danh phận sao. Hơn nữa cuộc sống khổ sở trk kia, bà ta có thể sống tiếp đk sao. Và thế là cuối cùng Rosie đáng thương đã đk chọn làm vật hy sinh.
Trên đường. Nó lại vừa nhấn ga, kí ức đó lại tiếp tục hiện về
Nó chưa bao giờ quên đk kí ức đó mặc dù mới chỉ có 5 tuổi. Có lẽ vết đen đó đã ăn quá sâu vào trí óc nó, dù có muốn quên cũng ko thể quên đk.
Cái ngày đó, trk phiên toà vài tiếng đồng hồ, bọn bắt cóc đã đưa nó đến gặp ba mẹ nó lần cuối, định dùng nó để uy hiếp họ nhưng một khi tham vọng và sự giàu sang che mắt con người, họ sẽ chẳng còn nhân tính. Cái khoảnh khắc nó chạy về phía ba mẹ cũng là lúc ba nó tàn nhẫn hét lên:
-Nó ko phải là con tôi.
“ Đoàng”
Một tiếng súng nổ lên, nó thấy vai mình đau buốt. Ngay tức khắc nó gục xuống nước mắt dàn dụa. Nó đưa ánh mắt cầu xin van nài về phía 2 người mà nó từng rất yêu thương kia, nhưng họ, họ đã quay lưng và bước lên xe.
“ Đoàng”
Lại một tiếng súng nữa vang lên cùng với nó là một tiếng **** thề cay độc:
-mẹ kiếp, thằng chó nó bỏ con bé rồi.
Lúc đó, nó, mới chỉ là 1 đứa bé 5 tuổi nhưng đã hiểu: mình bị bỏ rơi. Thân thể nó đau nhức như sắp bị xé toạc ra. Lồng ngực nhói buốt, hơi thở cứ đứt quãng lúc đk, lúc ko.
Lạnh, rất lạnh. Đang giữa mùa hè nhưng Rosie cảm thấy rất lạnh. Phải chăng trái tim nó đang dần đóng băng. Trong cơn mê chập chờn nó vẫn gắng gượng tìm kiếm sự giúp đỡ xung quanh. Không có ai, 2 tên bắt cóc đã bỏ đi từ lâu.
Đúng lúc đó bên lùm cây bên đường bước ra 2 con người ăn vận toàn màu đen, nó ko nhìn rõ đk khuôn mặt. Chỉ biết rằng 2 người đó đang bước về phía nó. 1 tên đặt tay lên cổ nó:
-Mạch yếu lắm rồi thưa ông chủ, chắc k sống đk bao lâu.
Người đk gọi là ông chủ kia tướng tá phương phi, mặt mũi lạnh lùng, tàn nhẫn uk một tiếng rồi bước đi. Nhưng đúng lúc ông ta định xoay người bước đi ấy, một cánh tay nhỏ bé, đẫm máu đưa lên nắm chặt lấy gấu quần ông ta. Ông ta ngạc nhiên quay lại và vô cùng sửng sốt. Con bé nằm thoi thóp trên nền đất đã ngóc đầu dậy, mắt đăm đăm nhìn ông. Ánh mắt này, ánh mắt này đã bao lâu ông chưa đk nhìn thấy, cái ánh mắt mãnh liệt, kiên định của kẻ sẽ làm tất cả để sống.
Khi người đàn ông đó bế nó lên nó đã tưởng như mình đã đk cứu nhưng không. Đó mới chỉ là thời khắc bắt đầu của những chuỗi ngày kinh hoàng sau đó. Người đàn ông đã cứu nó, là một tên trùm người Nga, ông chủ của tổ chức sát thủ khét tiếng. Ông ta đã đưa nó về cứu chữa. và rất may mắn, tim nó bẩm sinh dị tật nằm lệch về phía bên phải 1 cm. Chính vì vậy viên đạn lấy mạng nó chỉ thực chất làm nó mất máu mà thôi. Sau 1 năm nằm liệt giường nó đã hồi phục một cách nhanh chóng và bắt đầu tham gia vào chương trình đào tạo sát thủ của ông ta. Phải nó là thành viên nữ duy nhất và cũng nhỏ tuổi nhất trong chương trình đó.
Rosie vẫn còn bị ám ảnh về những bài huấn luyện trong khoá học kinh hoàng ấy. Nó vẫn còn nhớ những ngày đầu tiên nó đã khóc thét lên như thế nào khi thấy máu và dao. Nhưng nó càng khóc ông chủ càng dùng roi quật mạnh vào lưng nó hơn, càng gào thét ông ta lại càng nhấn đầu nó xuống nước nhiều hơn. Các bài dạy của ông ta vốn tàn nhẫn như thế. Thế nhưng khát vọng sống của nó quá lớn. Không ai có thể dập tắt đk. Nó cứ sống một tuổi thơ như thê, ko thú bông, ko vỗ về, ko chăm bẵm xung quanh chỉ có máu và chết chóc. Ngày qua ngày, cách khóc như thế nào, nó cũng đã quên mất.
2 năm sau, nó trở thành người tàn nhẫn độc ác hơn bao giờ hết.Theo luật lệ của tổ chức mỗi thành viên đều có 1 hình xăm và một mật danh riêng, vì vậy mà trên vai nó hiện lên một bông hoa hồng đen, bên dưới là một con rắn đang quấn chặt lấy thân hoa mà nhe nanh, giơ vuốt. Nó đã dùng hình xăm đó như một lá chắn để che đi vết đạn năm xưa đã in dấu trên cơ thể như 1 vết sẹo và cũng là để nhắc nhở bản thân ko đk quên đi mối hận thù khi ấy. Cái tên Rosie cũng từ đó mà ra đời.
7 tuổi nó đã thực hiện nhiệm vụ đầu tiên của cuộc đời giết chóc. Ám sát thượng nghị sĩ Boris Rutskoy. Theo lệnh của tổ chức, nó đã đóng giả 1 đứa bé lạc mẹ đứng khóc trk cửa điện Kremli, ngài thượng nghị sĩ đã nhanh chóng mắc mưu, chính tay mình đưa nó lên xe. Khi ông ta còn đang mải chăm chú với cảnh vật bên ngoài đường thì nó, bên cạnh, đã rút khẩu súng giảm thanh bên trong cái ví hình con gấu mà nó đeo bên người nhằm thẳng thái dương ông ta mà bóp cò. Xong xuôi,nhân lúc chiếc xe dừng đèn đỏ, nó kéo cửa kính xuống rồi thoát ra ngoài. Những vụ ám sát tiếp thep ở nước Pháp nó cũng làm rất nhanh gọn như thế.
Những nhiệm vụ đầu tiên, chúng luôn làm nó thấy ghê tởm, ám ảnh mỗi lúc đêm về. Nhưng rồi, thời gian và các cuộc ám sát ngày càng nhiều, Dần dần nó đã mất đi sự ghê sợ mỗi khi phải nổ súng, thay vào đó là ko gì cả. ko hối hận, ko áy náy,ko ám ảnh. Nó trở thành bảo bối của tổ chức giết người này, đk mọi người trong thế giới ngầm gọi với cái tên: “ Nữ thần báo tử”.
Nó cứ nghĩ cuộc đời mình chỉ có thế, mãi mãi chìm đắm trong giết chóc cho đến khi bản thân cũng ai đó giết. Thế nhưng thượng đế đã mở ánh sáng đối với nó. Năm rosie 14 tuổi trong 1 lần làm nhiệm vụ, thông tin bị rò rỉ nhóm hành động của nó bị CIA tóm trên đất Mĩ. Trong quá trình thẩm tra không một ai moi đk tin tức gì từ nó, nó ko nói, ko chống cự. Tuy nhiên trong số những đặc vụ đó đã có 1 người nhận ra nó là cô bé liên quan đến những vụ ám sát quan chức cấp cao tại Pháp 3 năm trk. Người đó đã đưa nó về sống cùng. Những ngày tháng đầu sống cuộc sống của một con người bình thường ko chém giết quả thật ko dễ dàng, nó đề phòng tất cả và cẩn trọng trong mọi hành động lời nói của bản thân. Nhưng sau 1 năm chung sống Rosie đã đk ông John – người đặc vụ đó cảm hoá, lần đầu tiên trong cuộc đời nó cảm nhận đk thế nào là tình yêu thương, cảm nhận đk thế nào là cuộc sống. Nếu như 1 năm trk nó vẫn còn nung nấu ý định quay về tổ chức thì giờ đây nó sợ phải trở lại biết bao. Nhưng niềm hạnh phúc đó ko kéo dài dk lâu. Bác John, nó vẫn gọi ân nhân của mình như thế, đã hi sinh trong khi làm nhiệm vụ. Qua điều tra nó biết đk kẻ đứng đằng sau vụ này là tổ chức của nó. Quả thật 1 năm hướng thiện và cảm hoá nó ko uổng, vì muốn báo ơn Rosie đã quay trở lại tổ chức làm gián điệp hai mang cho CIA. Khi tổ chức bị tóm gọn cũng là lúc nó phải lựa chọn: quay về nhà hay tiếp tục công việc này. Và như 1 lẽ dĩ nhiên nó chọn phương án tiếp tục. Tuy nhiên con đường sau này của nó cũng gần ánh sáng chân thiện hơn. Giờ đây những con người nó giết đã xứng đáng vs cái chết hơn ko còn là những người vô tội như trk nữa.
Gió lại như tát vào mặt. Cắn chặt môi nó tự lệnh cho bản thân phải quên đi tất cả. Chiếc xe vẫn phóng vù vù trên đường phố. Cuối cùng nó dừng lại trk cổng một nhà hát lớn.Nhìn vào bên trong Rosie tự nhủ: “ Chắc công chúa vẫn chưa tan”. Phải điểm lại một chút, công chúa là cô gái đã từng sống với nó trong tổ chức sát thủ khi xưa, cô ấy trạc tuổi nó đk đưa về tổ chức năm 12 tuổi và đk săm lên vai hình hoa lan. Tuy nhiên công chúa là người yếu đuối, là một mảnh tinh thể quá trong sạch ko thể vấy bẩn. 2 năm sống trong cảnh giết chóc mà vẫn ko thể quen đk với mùi máu. Cô ấy vẫn khóc thút thít trong mỗi đêm. Và lúc đó ko hiểu vì lí do gì, nó với bản tính lương thiện còn len lỏi đâu đó trong trái tim sắt đá kia đã đứng lên bao bọc cho con người đáng thương đó. Công chúa từ đó cũng chỉ biết dựa vào nó mà sống. Sau này khi tổ chức tan rã, nó quay lại cứu cô ấy và 2 người nương tựa nhau cho đến bây giờ. Nó vẫn cứ tiếp tục những công việc của mình còn công chúa, cô ấy với niềm yêu thích vũ đạo đã trở thành 1 diễn viên múa của nhà hát nó đang đứng trk cửa. Mặc dù vẫn ko thể quên đk quá khứ nhưng dù sao cũng đã ko còn bị ám ảnh, đã có thể vui cười đk rồi. và cũng ko ai biết rằng cô gái yếu đuối đó lại là người duy nhất có thể làm Rosie cười trên thế giới này, 1 nụ cười thực sự, đẹp và ấm áp.
Bên trong nhà hát đèn đã phụt tắt. Có lẽ tan rồi. Từ xa 1 cô gái trong bộ váy dài chấm gối thướt tha, tóc búi cao, chân đi giầy tập:
-Công chúa.- Nó đưa tay vẫy vẫy
Công chúa chạy vội đến ôm chặt lấy cổ nó,giọng hớn ha hớn hở:
-Rose, mình làm đk rồi?
-Làm đk cái gì?- nó ngơ ngác gỡ tay cô ấy ra hỏi
-Mình đk đi lưu diễn cùng đoàn múa rồi.
-Cái gì.- nó lên giọng.- lưu diễn, trong bao lâu?
Công chúa vội bịt tai, e dè nhìn nó
-1 tháng
-1 tháng, tự lo đk ko đấy- đang định ngăn cản bỗng nó sực nhớ ra điều gì đó.- a mà cũng đk, dù sao mình cũng phải đi làm nhiệm vụ mấy tháng tới ko có ở nhà
Nghe vậy, công chúa bỗng nhăn mặt:
-Nhiệm vụ, có nguy hiểm ko thế?
Nó lại cười hì hì, khẽ khoác vai cô bạn:
-Không, chỉ là bảo vệ giấy tờ thôi, ko đánh đấm cướp bóc gì cả?
Công chúa mặt mũi vẫn căng thẳng, quay sang nó:
-Hứa nhé, ko… thề đi. Rose sẽ quay về.
Lần nào cũng vậy cứ mỗi lần làm nhiệm vụ là y như rằng công chúa lại thế. Thôi thì nó cũng vui vẻ gật đầu:
-Mình thề.
Nhưng ko hài lòng với câu trả lời đó, công chúa lại phụng phịu:
-Tát thề đi
Nó ngán ngẩm:
-Thôi đk rồi.
Câu nói vừa thốt ra thì
“ Chát”
“ Chát”
2 nàng nhăn mặt ôm má. Rosie dù đau nhưng vẫn cố nói đùa:
- A…….. Đôi khi mình nhớ kiểu thề ngón út ghê.
CHAP 4: TRỞ VỀ
8h sáng
Sau khi tiễn công chúa lên đường cùng đoàn múa đi lưu diễn, Rosie đã đợi sẵn ở sân bay chuẩn bị đóng một vở kịch quay về mùi mẫn. Chỉ mấy phút nữa thôi nó sẽ ko còn là Rosie nữa, nó sẽ sắm vai, vai diễn Phạm Nhã Chi. Môi nó vừa nhếch lên. Lại là một nụ cười lạnh. Nó đang toan tính cái gì sao. Không Rosie chỉ đang tự cười bản thân nó mà thôi. Quay về và diễn trong ngôi nhà đáng nhẽ là của nó. Phải sắm vai để ngồi vào vị trí đáng lẽ của nó. Từ ngày hôm nay trở đi nó sẽ lặng lẽ đứng trong vỏ bọc này mà dương con mắt thù hằn nhìn những người mà năm đó đã bỏ rơi nó, đã biến nó thành con quỷ như thế này.
“ Thú vị, quả là thú vị”
Tay nó càng lúc càng nắm chặt, môi khẽ nhếch lên, khuôn mặt nó trở nên tà mị hơn bao giờ hết.
15’ sau
Ngoài cổng sân bay một nhóm người đang nháo nhác chạy vào nhìn quanh. Từ xa, Rosie đứng lặng im, 2 hàng lông mày xô lại nheo mắt nhìn cho rõ 2 thân ảnh ở phía đằng xa. Một người đàn ông ăn mặc lịch sự, khuôn mặt vuông chữ điền kiên nghị, bên cạnh là một người phụ nữ trung niên mặc một chiếc váy màu xanh coban thanh lịch, gương mặt rất thanh tú. Rosie bất giác nghiến chặt răng. Nó đang thấy khó chịu, thấy khó chịu vì sao gương mặt này của nó lại có nhiều điểm giống 2 người đó quá vậy. Đôi lông mày khẽ dãn ra, thả lỏng, nó nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh. Cố gắng nở 1 nụ cười ấm nhất có thể, con bé bắt đầu nhập vai:
- Ba, mẹ.- Rosie gọi to rồi chạy về phía người đàn ông và người đàn bà vừa nãy.
2 người đó, đặc biệt là người đàn bà thấy nó thì vội vàng chạy đến ôm chặt nó trong tay:
- Nhã Chi, bảo bối của mẹ, con về rồi.- Vừa nói bà vừa khóc
- Mẹ, ba.- nó cũng nhanh chóng diễn theo
Người đàn ông nó gọi là ba nghiêm khắc hơn một chút, nhìn nó mặt đanh lại
- Còn dám bỏ đi nữa không?
Rồi nhanh chóng cũng ôm nó vào lòng
- Đừng làm ba mẹ lo lắng như thế một lần nữa nhé.
Nó khẽ gật gật đầu. Trong vòng tay ấm áp của ba mẹ, trái tim Rosie càng lúc càng đanh lại, lớp băng bao phủ như dày hơn. Đây là thứ gọi là tình cảm gia đình? Sao càng lúc bản thân nó càng thấy ghê tởm vậy? Nhã Chi – cô ta là bảo bối, vậy nó là cái gì, là vật tế sao. Giá mà người ba này chỉ là một con mồi, một mục tiêu thì nó đã sẵng sàng găm vào đầu ông ta 1 viên đạn, lúc đó sẽ chẳng còn gì phải nghĩ ngợi nhiều nữa. Nhưng cuộc sống chưa từng dễ dãi với nó vì vậy mà nó đang phải chịu cái thảm cảnh ** le này.
Biệt thự Phạm gia
1 quần thể kiến trúc nhà vườn theo phong cách châu Âu rất ấn tượng, với những ô cửa kính đa sắc, những bức tranh tường nghệ thuật cùng một mảnh vườn mát mắt nhưng bản thân nó chẳng quan tâm. Đầu óc nó đang trống rỗng. Suốt quãng đường về nhà, mẹ nó cứ nắm chặt lấy tay nó. Một cái nắm tay ấm áp đối vs bà nhưng là lạnh buốt đối với nó. Rosie khẽ nhìn xuống:
“ Tại sao 13 năm trk bà ko nắm lấy tay tôi như bây giờ, tại sao 13 năm trk lại quay đi. Tại sao lại bỏ tôi. Tại sao là tôi. Huz, bây giờ mới nắm ư.Muộn rồi. mẹ”
Tiếng gọi mẹ sao mà nghe chua chát mà cay nghiệt đến thế.
Bước qua cánh cửa rộng lớn, Rosie tiến vào nhà. Bên trong đã có một cô giúp việc đang đứng cạnh cửa nhìn thấy nó lập tức cúi chào:
- Nhị tiểu thư.
Theo đúng kịch bản, nó kênh kiệu gật đầu. Đúng lúc đấy từ ngoài vườn, tiếng mở cửa, rồi tiếng bánh xe. Một người con gái thân hình gầy guộc, đôi môi nhợt nhạt, khuôn mặt xanh xao ngồi trên chiếc xe lăn, trên vai khoác hờ một chiếc áo ấm dù tiết trời đang giữa hè, đằng sau là một chàng trai khoẻ khoắn, da ngăm đen, khuôn mặt rất nam tính đang từ từ đẩy xe lăn đi vào.
“ Ố ồ chị gái ốm yếu đây rồi, còn kia, hắn là…. Xem nào… Oh, Trần Vũ, cháu trai của tập đoàn xe hơi Trần Thị, người yêu của Nhã Phương. Chẹp chẹp. anh rể sao”
Kết thúc màn phân tích đối tượng cũng là lúc chiếc xe lăn của Nhã Phương dừng lại trk mặt nó.
- Về rồi sao?- Nhã Phương cười một nụ cười hiền, khẽ hỏi nó.
- Vâng em về rồi, ko trốn nữa.- Nhìn thân thể gầy gò của Phương mà nó cũng muốn thở dài, cho dù phải giết hết cái nhà này thì chắc nó cũng chẳng cần động dao với con người ốm yếu này.
“ Có lẽ đây là cái nghiệp mà họ phải gánh”- Rosie lại thầm nghĩ.
- Em làm mọi người lo lắng quá đấy.- Chang trai đằng sau xe lăn bỗng lên tiếng.
Ngay lập tức nó cũng nở một nụ cười đáp lễ:
- Biết rồi, từ sau ko làm thế nữa.
Buổi tối
Cả ngày phải diễn cái vai nhí nhảnh, vui vẻ khiến Rosie như bị rút cạn sức lực. Hai bên quai hàm mỏi nhừ vì phải cười và nói quá nhiều trong ngày. Đúng là sống nhờ vả thân phận người khác thật ko dễ dàng. Nhìn lên đồng hồ. Mới có 9h30. Nó buồn ngủ khinh khủng. Thôi thì gọi điện xem công chúa đến nơi chưa rồi đi ngủ vậy. Ngày mai chính thức tiếp cận Trịnh gia, bước đầu tiến gần hơn với bản báo cáo.
Đêm đó trong giấc ngủ chập chờn từng mảnh khoảnh khắc cứ thay nhau xoay vần trí óc Rosie. Máu, rất nhiều máu,nó nhìn thấy 1 cô bé 5 tuổi đang nằm gục trên 1 vũng máu, tiếng súng, ai đó vừa chết, tiếng roi quất vào da thịt tê buốt, tiếng khóc, tiếng quẫy nước, tiếng 1 người đàn ông
“ Chạy đi, cứ chạy đi”
Ông ta lại cười ha hả
“ các người ko chạy thoát khỏi ta đâu, nhìn lên bả vai các người đi, các người của ta”
Ai đó đang đè lên ngực nó, ai đó đang bóp nghẹt cổ nó
“ Hức…”
Rosie bật giật, hít lấy hít để ko khí xung quanh. Vai nó, chỗ hình xăm bông hoa hồng. Đau nhói. Đã bao lâu Rosie lại mơ thấy giấc mơ này.
Bước xuống giường đi vào nhà tắm, nó cố vã nước lên mặt, tự dặn bản thân quên đi.
Mới có 3h47
Nó không ngủ nũa, ngồi lặng đi trong bóng tối cho đến lúc trời sáng.
11h15
Rosie đang ngồi tại một nhà hàng Pháp
Vừa rồi sau khi kết thúc cuộc gặp mặt bên thông gia, mặc dù không có chú rể nhưng quyết định tuần sau cưới vẫn đc thông qua bình thường. Haz. Mặc dù kiểu cưới hỏi như thế này nó mới thấy lần đầu nhưng thôi, có phải đám cưới của mình đâu, chỉ là đóng thế thôi. Tuần sau ư, ngày mai luôn cũng đk ấy chứ. Tiếp cận bản báo cáo nhanh chừng nào, an toàn cao từng ấy, nhiệm vụ bất khả thi này cũng sớm kết thúc hơn. Tuy nhiên, hai bên gia đình vẫn muốn sắp đặt 1 cuộc gặp mặt trk khi cưới giữa hai nhân vật chính, cô dâu chú rể chính vì thế mà nó đang phải ngồi chôn chân ở đây. Vậy mà quá 15’ rồi vẫn chưa thấy ai xuất hiện.
“ Chết tiệt”
Trần đời này Rosie ghét nhất những kẻ trễ hẹn.
Ngồi thêm 15 phút nữa
Đằng xa, một anh chàng cao lớn, khuôn mặt điển trai với các đường nét như tạc tượng, tuy nhiên trên khuôn mặt ấy có cái gì đó đào hoa như của Sở Khanh vậy. Bên cạnh là một cô gái, chạc tuổi Rosie, tóc nhuộm đỏ, váy trắng tay bồng trông rất dễ thương. Dù vậy với khả năng nghiệp vụ của mình nó biết cô nàng này cũng thuộc loại đanh đá lắm đây. Phía trk,2 con người ấy đang bước đến chỗ nó.
“ Trịnh Khang và…. Trịnh Linh”. – Rosie kín đáo đánh mắt nhìn vào tư liệu trên màn hình điện thoại.
“ Haz….. Đi gặp vợ chưa cưới mà dẫn theo em gái. Sợ bị ăn thịt sao”- rồi nhanh chóng điềm tĩnh nhìn về phía họ.
Với đôi chân dài của một chàng trai mét 8, Trịnh Khang ko mất nhiều thời gian để bước tới chỗ nó, theo sau vẫn là cô em gái õng ẹo. Không nói gì, hắn kéo ghế ngồi xuống. Lạnh lùng, dứt khoát. Còn cô em kia tuy cũng kênh kiệu ko kém anh trai nhưng phải mất một lúc cởi áo, treo ví mới ngồi xuống đk.Nhìn tình hình này Rosie cũng tự hiểu rằng từ nay về sau sẽ khó sống với 2 anh em trk mặt. Rõ ràng Nhã Chi này ko đk họ chào đón.
Thôi thì biết thân biết phận, rosie cũng ko nói gì nhiều chỉ gọi bồi bàn dọn món. Tiêu chí hành động là nước giếng ko phạm nước sông, tất cả vì sự an toàn của bản báo cáo.
Tuy nhiên hình như tình thế nó đang gặp phải là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Cô em gái Khánh Linh của hắn cứ nhằm nhè đợi khi nó định với tay lấy lọ muối hay tiêu là y như răng sẽ nhanh chóng chộp lấy trk. Một lần thì có thể là vô tình nhưng vừa nãy, là lần thứ n rồi. Đã vậy, nó ko kiêng nể gì nữa. Phải ra tay thôi. cứ chốc chốc nó lại với tay về phía lọ muối, thi thoảng lại với về phía lọ đường, rồi lại tương ớt, tiêu bắc..v..v.. Và lần nào cũng vậy, con bé hiếu thắng kia chỉ chăm chăm làm sao để lấy đk trk nó rồi rắc lấy rắc để vào đĩa của mình mà ko quan tâm xem đó là gia vị gì. Đến lúc kết thúc, cô nàng hỉ hả đưa lên miệng một miếng thịt bò lớn, vừa ăn vừa nhìn về phía Rosie khiêu khích. Nhưng hỡi ôi, chiến thắng chưa thấy đâu thì cô nàng Khánh Linh đã phải vội nhăn mặt chun mũi nôn oẹ rồi vội vàng tu nước ừng ực. Miếng thịt trong miệng ko hiểu sao vừa mặn chát, vừa cay xè lại còn lờ lợ.
Thấy vậy Minh Khang vội chạy lại vỗ lưng em gái, hỏi tới tấp trong khi ấy nó vẫn điềm tĩnh cắt một miếng thịt bỏ vào miệng, nhấp thêm 1 ít rượu nho, giọng đều đều:
- Bởi vậy mới nói, ăn nhạt một chút, có lợi cho sức khoẻ.
Câu nói vừa cất lên cũng là lúc những ánh nhìn thù hằn hướng về phía nó. Nó biết nhưng vẫn cứ điềm nhiên ăn uống bình thường. Miệng nhai mà khoé mép như nhếch lên đắc ý:
“ Ấu trĩ, trẻ con. Muốn đấu tôi sao. Chưa đủ tư cách”.
CHAP 5: THÀNH HÔN
Trk gương, Rosie trong chiếc váy cưới ren trắng cổ điển với những đường cut out tinh tế cứ xoay qua xoay lại. Hình xăm đã đk che lại bằng vai áo kín đáo. Cả đời này nó chưa từng nghĩ đến váy cưới hay những việc ko tưởng như kết hôn. Cuộc sống của nó ko cho phép. Mặc dù ngày trk những chiếc váy đẹp như thế này, đẹp hơn thế này nó cũng đã mặc qua nhưng đó đều là công cụ để che đi họng súng, lưỡi dao để qua mắt kẻ thù. Chưa bao giờ Rosie dùng những tà váy đó để bước vào lễ đường. Khẽ vuốt mái tóc dài đã đk búi nhẹ, đeo thêm đôi hoa tai, nó thẫn thờ nhìn vào trong gương:
“ Đây là … váy cưới”
Đúng lúc đó, Minh Khang bước vào. Anh chàng bỗng khựng lại. Bờ vai thon, tấm lưng cong trắng nõn kia…. Ngẩn ngơ 1 lúc rồi sực nhớ ra mục đích của bản thân, hắn lấy lại dáng vẻ lãnh khốc thường ngày nhìn nó đang ngúng ngẩy trk gương:
- Thích lắm sao. Ngắm đủ chưa.?
Rosie ko nói gì, bước tới bàn trang điểm, đeo đôi găng tay trắng vào. Nó đang định xoay người bước ra thì hắn từ lúc nào đã đứng sau , khi nó quay lưng cũng là lúc hắn nắm chặt lấy khuỷu tay nó, giọng rít lên hằm hè:
- Nghe đây, Phạm Nhã Chi. Cô đừng vội đắc ý. Cô tưởng mình đã có đk tôi sao. Quên đi. Hương Ly là do cô hại chết, tôi có xuống địa ngục cũng ko tha cho cô đâu.
Hương Ly,mặc dù ko hiểu con người này là ai nhưng khuôn mặt nó vẫn ko có biểu hiện gì khác ngoài nụ cười “ bắt buộc”:
- Tôi hiểu rồi.
Hắn buông lỏng, đưa khuỷu tay ra cho nó khoác, chuẩn bị bước ra ngoài
- Vậy thì đi thôi
Nhưng nó đã kịp rút tay lại:
- Nếu ko tha cho tôi,thì anh định làm gì.- Bỗng dưng Rosie lại có hứng thú với con người này ghê gớm.
Tuy nhiên Minh Khang cũng ko thua kém, đưa hai tay bóp cằm nó đưa lên sát mặt, ánh mắt rừng rực lửa:
- Tôi sẽ bắt cô phải chịu những gì cô đã gây ra cho Hương Ly. Đau đớn và tủi khổ. Tôi sẽ khiến cô khóc hết nước mắt mà quỳ gối xin tha.
- Ha..a…a….a
Một tràng cười dài tuôn ra từ khuôn miệng phơn phớt hồng của nó. Khóc ư, hắn nói sẽ làm nó khóc. Ồ cảm ơn quá. Kể từ ngày nó tham gia chương trình đào tạo khốc liệt ấy, nó đã quên mất thế nào là nước mắt, đã quên thế nào là đau, đã quên thế nào là khổ. Bây giờ lại có người muốn cho nó tìm lại những cảm giác ấy ư. Thú vị, quả là rất thú vị. Thú vị đến nực cười.
Minh Khang cứ đứng đó nhìn nó ôm bụng cười mà lòng cuồn cuộn câu hỏi. Hắn ko nghĩ nó sẽ phản ứng như thế này. Người con gái này, người đã từng làm đủ mọi cách để chiếm lấy tình yêu từ hắn, người đã khóc, đã doạ tự tử khi bị hắn từ chối, người đã chạy trốn cuộc hôn nhân này vì sợ bị hắn làm tổn thương 1 lần nữa.Đáng nhẽ cô ta sẽ gục ngã hay suy sụp về những lời nói đó nhưng Người con gái lúc này, đang đứng trk mặt hắn lại tỏ ra ko hề sợ sệt, ko hề bị tổn thương. Phải chăng đã quá yêu mà hoá cuồng.
- Tôi sẽ đợi, còn bây giờ đi thôi.
Giọng nói lạnh băng của nó cất lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Minh Khang.
2 người, trai tài gái sắc khoác tay nhau bước ra lễ đường trong sự tung hô của mọi người. Nhưng họ đâu biết, vừa có 1 cuộc chiến ngầm vừa diễn ra trong kia.
Tuần trăng mật
Rosie và hắn ko đi đâu xa, chỉ ở trong căn biệt thự ở biển một tuần rồi sẽ về. Haz, cả ngày khoác chiếc váy cưới nặng trịch làm vai nó ê ẩm. Mặc kệ hắn ta vừa lấy xe đi đâu, nó nhảy vội vào nhà tắm, xả nước rồi ngâm mình trong đó. Trong làn nước xanh mát, bông hoa hồng đen trên vai nó cứ ẩn hiện nhấp nhô. Nó lại khẽ nhìn về phía sau. Đã bao năm rồi, đã bao năm rồi mà hình xăm đó vẫn cứ rõ nét như vậy. Đã qua bao cuộc chiến, bao cuộc truy lùng nó vẫn hiển hiện trên vai Rosie ko mờ nhạt, ko mất dấu. Nó ko bao giờ để lộ hình xăm này, kể cả công chúa, trên vai cô ấy cũng có 1 bông hoa lan, nó cũng bắt cô nàng phải dấu đi. Chỉ cần sơ hở để lộ ra, lập tức nó lườm cho cháy xém. Đến bao giờ và mất bao lâu mới xoá đk hình xăm này ra khỏi cuộc sống. Nó thật sự sợ, sợ 1 ngày nào đó và ai đó nhận ra hình xăm này, cuộc sống của nó sẽ lại tăm tối như lúc trk. Rosie lại nhìn vào tấm lưng mình, cơ thể mình. Cái cơ thể đã chịu ko biết bao vết thương nhưng sao nó vẫn trắng mịn đến thế, vẫn trơn tru đến thế. Giá mà nó cứ chằng chịt sẹo rết thì tốt biết mấy. Lúc ấy nó sẽ coi mỗi một vết sẹo là một sự trừng phạt để tâm hồn này bớt ám ảnh, bớt day dứt phần nào nhưng tấm lưng ấy cứ trơn tru giống như một kẻ che giấu tội ác thật sành sỏi. Sao mà nó ghê tởm bản thân mình đến thế.
Rosie lặng đi trong bồn. Nó chìm xuống cho nước ngập hết mặt, nó cứ nằm im như thế cho đến lúc hết oxi mới chịu chồi lên. Dựa lưng vào bồn tắm, con bé khẽ nhắm mắt.
Đêm tịnh mịch đến vô vọng
Tiếng sóng ì oạp vỗ bờ
Không biết là bao lâu nhưng nó đã thiếp đi mất
“ Cạch”
Ngay lập tức Rosie mở mắt. Với bản năng của một sát thủ chuyện nghiệp, nó lúc nào cũng đề cao cảnh giác ngay cả trong lúc ngủ.
Tiếng động cơ ô tô
Khang đã về. Xác định ko còn nguy hiểm nó bước ra khỏi bồn tăm xả sạch xà phòng rồi mặc bộ đồ ngủ vào định bụng bước ra ngoài xem sao.
Nhưng bước dk vài bước, nó khựng lại, Tiếng giầy cao gót của phụ nữ nện vào sàn, tiếng giầy của hắn. Họ đang bước lên phòng ngủ này. Rất nhanh.
“Cạch”
Tiếng mở cửa
“ cạch”
Rồi đóng cửa
Sau đó là tiếng thở gấp gáp, tiếng kéo khoá, tiếng rên nho nhỏ.
Nó biết 2 người đó đang làm gì. Bây giờ mà từ nhà tắm bước ra thì thật ngại. Giường ngủ đối diện cửa nhà tắm mà. Nhưng chẳng nhẽ cứ đứng suốt đêm trong này. Haz… thôi thì, cứ mặt dày bước ra vậy. dù sao thì cũng đã 18, đủ tuổi để nhìn thấy cảnh đó rồi.
“ cạch”
Nó mở cửa bước ra. Người phụ nữ đang nằm trên hắn kia thấy có người theo phản xạ tụt xuống rồi kéo chăn lên che người.
- Oh, sori. Cứ tiếp tục đi
Rồi khẽ nhếch mép cười, nó lắc đầu rồi đi thẳng.
“ chỉ có thế này thôi sao. Trịnh Khang, anh đánh giá tôi thấp quá”
Trong khi nó thì cứ ung dung bình thản thì hắn ta đang chết cứng ở trên giường. Vừa nãy lúc cô nàng kia tụt xuống cũng là lúc thân thể trần truồng của hắn lộ thiên. Vậy mà sao, nó cứ thản nhiên nhìn, ko thèm đỏ mặt rồi lại còn nhếch mép cười khẩy nữa chứ. Hắn, tóm lại là, ngại chết đi đk.