CHAP 46: NOEL KHÔNG BAO GIỜ ĐẾN
- Đưa con khẩu súng.
Sau câu nói đó của Rosie, một khẩu súng ngắn ngay lập tức được Victor đặt vào tay nó. Ông ta lại bắt đầu với nụ cười nhếch mép gian hùng thường ngày của mình rồi nhìn nó chăm chú. Giường như ông ta đang cố bắt lỗi nó trong cuộc chơi này. Nhưng ko thể. Sắc mặt con bé từ khi bước vào nơi này cho đến bây giờ vẫn y nguyên một gam lạnh, ánh mắt vẫn hững hờ vô tình đến tàn nhẫn.
Nó cầm khẩu súng rồi lên nòng. Tiếng đạn kêu lên lạnh toát trong không khí. Một động tác dứt khoát đến không ngờ, họng súng chĩa thẳng vào con mồi phía dưới khoang. Trong khoảnh khắc đó đồng tử nó có chút dao động rồi lại trở lại như bình thường.
- Rosie, đừng.- JJ thảng thốt hét to. Nhưng nó mặc kệ tất cả
Minh Khang nhìn lên, miếng băng dính ở miệng khiến hắn ko thể cất lên lời. Lời nói từ biệt. Hắn không trách nó. Hắn quá hiểu tình hình và cũng quá hiểu thế giới của nó. Chuyện này thực sự ban đầu cũng có ngạc nhiên đôi chút, cũng sợ cái chết đôi chút nhưng nếu cái chết ấy có ích, đối với nó …. Sẽ chẳng còn gì phải sợ nữa.
- Nếu không thể quay đầu vậy anh sẽ bước cùng em.
- Được thôi, nếu anh bằng lòng đem tính mạng ra đổi.
- Anh bằng lòng
- Kể cả khi em chĩa súng vào anh
- Phải, kể cả khi em chĩa súng vào anh, không cần biết là vì lý do gì nhưng nếu mạng sống của anh có thể cứu được em, anh sẽ tình nguyện nhắm mắt.
Đoạn hội thoại ngày nào hiện lên trong kí ức của Minh Khang. Có thể thiên hạ cho hắn là ngốc nhưng ngày hôm ấy nói ra câu đó hắn ko hối hận, ngày hôm nay lại càng ko. Những giây phút cuối cùng của cuộc đời, hắn cố ngẩng cao đầu lên dù gáy và vai đang đau buốt. Nở một nụ cười như mỗi sáng vẫn vậy, hắn cúi đầu và nhắm mắt ko chút chống cự.
Đôi mắt Rosie vẫn trừng trừng mở to, răng con bé nghiến chặt trong miệng, tay xiết cán súng như muốn bóp nát nó ra. Nó không còn nghe thấy nhịp đập trái tim mình nữa nhưng hoàn cảnh ko cho phép nó chần chừ. Ngón trỏ đặt ở còi súng bắt đầu cử động
“ 1, 2,…”
Nó đếm thầm trong đầu
“ 3”
- Khoan đã
Một cánh tay chụp lấy họng súng của nó. Là Victor.
- Không cần tốn sức bảo bối của ta như thế.
Ông ta rút lại khẩu súng từ tay nó. Nó đưa mắt nhìn theo. Không, Chuyện này chưa thể kết thúc. Và nó đúng. Ông ta bắt đầu ra lệnh cho tên thuộc hạ đứng cạnh. Nó không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh nhất có thể. Nhưng chỉ một lúc sau bên tai con bé vang lên tiếng nước chảy. Càng ngày càng lớn. Rosie liếc nhanh xuống khoang. Những bọt khí trắng đục nổi lên. Nó hiểu vì sao.
Victor vốn ko tha cho Minh Khang. Ông ta muốn hắn chết đau đớn hơn. Tiếng nước, chính là bọn họ đang bơm nước vào khoang rỗng. Ngày một nhiều, ngày một dữ dội. Minh Khang thấy lạnh ở chân, hắn đã hiểu ra kết cục của mình.
Mực nước đã đến đầu gối
Hắn cười với nó, nụ cười nó vẫn thường gọi là nhe nhởn
Mực nước quá hông
Hắn vẫn cười
Mực nước đã đến ngang vai
Hắn chuyển tầm nhìn vào chiếc nhẫn ở cánh tay đang buông thõng của nó. Mãn nguyện
Và rồi nước dâng nhanh đến cổ, áp suất nước khiến Minh Khang thấy khó thở. Hắn bắt đầu vùng vẫy.
Phía trên nhìn xuống, đầu gối nó như đang nhũn ra. Nó muốn nhắm mắt lại, quên đi tất cả mọi chuyện nhưng lý trí vẫn buộc hai con mắt nó phải trừng trừng nhìn người ấy đang chết dần. và đau đớn hơn, hắn ko hề oán trách nó.
Mực nước đã quá đầu Minh Khang. Trong khoảnh khắc đó Rosie nghe văng vẳng đâu đây tiếng chuông nhà thờ khi lần đầu tiên nó và Minh Khang bước vào lễ đường, cái bỏng rát nơi gò má khi hắn tát nó, mùi vị ngây ngấy của chiếc bánh khúc cây trào lên ở đầu lưỡi, ánh đèn flash của chiếc máy ảnh và vòng tay ấm của ai đó đang nắm chặt lấy vai mình
Những bọt khí nổi lên ngày càng nhiều trong giây lát rồi tắt lịm. Minh Khang như tan ra trong làn nước biển mặn chát. Nó không nghe thấy trái tim mình đập cũng như không còn nghe thấy nhịp thở của Minh Khang. Có phải hắn đã bỏ nó lại mãi mãi ko?
- Sao, người hài lòng rồi chứ?- nó quay sang Victor đang đứng khoang tay nãy giờ ở bên cạnh. Không một tia cảm xúc, ko đau lòng. Khuôn mặt nó trước làm sao giờ vẫn vậy. Vở kịch đã hoàn toàn thành công.
- Con luôn làm ta hài lòng.- Ông ta vỗ vỗ vào vai nó rồi khoát tay ra lệnh rút quân khỏi nơi này.
Victor đã quay đi nhưng nó vẫn còn đứng lại. Đôi mắt nhìn chằm chặp vào khoang nước dưới chân, ở đó ánh mặt trời của nó đã tắt lịm. Mọi kí ức lại một lần nữa tràn về, quay vòng và cuối cùng kết tinh thành cái gì đó ươn ướt ở nơi khoé mắt, nóng hổi và lăn dài trên gò má. Cứ lăn, cứ lăn mãi………..
Mặt nước phẳng lặng trong khoang rỗng dưới chân chợt lay động, 1 làn sóng nhỏ toả tròn, lan, lan mãi xa ………. Vị mặn của nước mắt hoà lẫn vào vị mặn của muối biển
Rosie quay lưng bước đi không lưu luyến, ánh mắt lạnh lùng hơn bao giờ hết. Nó nhìn JJ. Trong tíc tắc, JJ cũng sững người, rùng mình. Anh cảm nhận được trong đáy mắt nó một ngọn lửa, ngọn lửa thù hận bùng nổ và mãnh liệt chưa từng thấy.
Tiếng sóng như gào rú thảm thiết ngoài khơi
Gió rít lên ầm ầm như cào cấu
Nền trời ảm đạm rách toạc từng mảng
Rosie bước lên ghế sau cùng Victor. Ông ta có vẻ vui vì bảo vật lâu nay thất lạc đã quay về với mình. Đã từ lâu Victor không thể thực hiện những kế hoạch của mình một cách hoàn hảo và trót lọt vì bọn tay sai ngu ngốc. Nhưng nó thì khác, hoàn toàn thông minh và không có điểm yếu. Nếu ông ta là một nghệ nhân điêu khắc thì nó chính là tác phẩm tâm huyết cả đời của ông ta.
Sau ngần ấy năm giường như Victor vẫn không thay đổi, nó nhận ra được điều này khi nhìn thấy nơi ghế sau vẫn có một chai rượu đặt trên một chiếc bàn đặc biệt được thiết kế riêng giành cho ô tô. Volda Nga. Ông ta nghiện loại rượu này.
- Ta rất mừng khi con trở lại, những năm qua rốt cuộc là con đã sống thế nào?- vừa nói ông ta vừa rót cho nó một ly rượu
Hai người cụng ly rồi uống sạch
- Giết người và sống sót.- đặt ly rượu xuống bàn, nó cầm chai Volda lên và rót vào cái ly rỗng tuếch của Victor
- Có thể mở nhạc to hơn chút được ko?- nó nói với tên lái xe, cũng là tên đã đón nó ở bến cảng.
Victor dù là tên xã hội đen nhưng lại có một sở thích trái ngược với nghề ông ta làm đó là nghe nhạc giao hưởng. Thói quen này với bản chất con người hắn đối nhau chan chát nhưng nó mặc kệ, hôm nay, nó sẽ cho ông ta biết tai hại của việc này thế nào.
Nhìn sau lưng, đám lâu la đã rẽ ngoặt một đường khác. Chắc chúng có nhiệm vụ cần làm. Xung quanh trời đông trở tối nhanh. Đoạn đường này lại là đường dốc đi lên một ngọn đồi nhỏ, xung quanh toàn là vách đá, tuy ko cao nhưng nham nhở nhiều đá vụn.
“ Một nơi quá lí tưởng”
Roise lại vừa rót thêm một ly nữa cho lão già Victor vừa thưởng rượu vừa nghe nhạc nhưng ngay khi ông ta ngửa cổ lên nhấp rượu nó đã cầm chai rượu Volda trên tay đập cái choang vào cửa xe. Victor giật mình nhìn lại tình hình nhưng nhanh như cắt nó lao người lên, một tay bịt miệng ông ta một tay cầm mảnh vỡ của chai rượu vừa đập đâm mạnh vào lồng ngực Victor. Ánh mắt nó rực lửa. Chưa bao giờ con bé thấy khát máu như lúc này. Hình ảnh Minh Khang lịm dần rồi tắt thở trong làn nước lạnh khiến nó không thể ngừng lại. Nó điên cuồng đâm liên tiếp vào lồng ngực Victor. Ở nơi đó nát tươm chằng chịt những vết, những mảnh thuỷ tinh vụn. Máu trào ra từ khoé miệng ông ta ướt cả tay nó.
Ghế trước tên áo đen thấy phía sau có bất thường vội quay lưng lại đưa súng lên. Một cái đạp chân khẩu súng văng về phía nó đồng thời cũng làm cho chiếc xe mất lái trượt bánh trên đường. Người nó ngã va vào cánh cửa đau nhói, thân xác vừa nguội lạnh của Victor cũng đổ ập vào người nó nhưng không để tên kia có cơ hội phản công, nó cầm khẩu súng dưới sàn xe dí sát vào lưng Victor bắn xối xả. Những viên đạn đồng đi xuyên qua lồng ngực nát bét của ông ta găm vào cổ họng gã lái xe.
“ Rầm”
Nó nghe tiếng xe mất lái va vào rào chắn bên đường. Mọi thứ trong xe đảo lộn và quay vòng….
Chiếc xe cứ chệnh choạng rồi lao xuống vực. Những mảnh kính văng ra, thân xe trầy xước đầy vết lõm và chỉ 1,2p sau, một tiếng nổ vang trời làm đỏ rực góc trời chiều tối. tàn lửa như nuốt trọn lấy những con người trong xe. Không còn dấu hiệu nào của sự sống.