Hiếm khi Kỷ Y Bắc không tăng ca vào cuối tuần, nhưng Hạ Nam Chi lại có thông báo.
Vì vậy Kỷ Y Bắc đã dậy từ sáng sớm và sẵn sàng đưa Hạ Nam Chi ra sân bay.
Tối nay có một hoạt động quay phỏng vấn, trước đó cô và Lục Tiềm đã được mời với tư cách là khách mời.
Đây cũng là chương trình duy nhất không hủy bỏ hợp đồng vào thời điểm này.
Cũng cho đến ngày hôm nay, Kỷ Y Bắc mới thực sự thấy rằng Hạ Nam Chi có thể vì tác phong mà hoàn toàn không quan tâm đến nhiệt độ.
Hạ Nam Chi ban đầu chỉ mặc một chiếc áo sơ mi và quần sooc, cuối cùng bị Kỷ Y Bắc mắng cho một trận mới miễn cưỡng đổi sang một chiếc quần dài, đeo thêm một đôi kính râm và đội một chiếc mũ.
Hạ Nam Chi nhìn mình trong gương, thực sự cảm thấy mình như một kẻ tị nạn từ một nơi nào đó chạy ra đường.
Tuy nhiên Kỷ Y Bắc lại thích, thậm chí không hề keo kiệt lời khen ngợi mà cô hiếm khi được nghe trong suốt mười năm qua: “Đẹp lắm!”
Hạ Nam Chi yên lặng trợn mắt nhìn anh, mở ra cánh tay quay người một vòng, cong lên khóe môi: “Có phải anh cảm thấy em mặc như thế này là đẹp nhất không?”
Kỷ Y Bắc gật đầu, lại gật đầu.
Hạ Nam Chi trừng mắt, lại trừng mắt.
“Em đừng có không tin.” Kỷ Y Bắc quàng tay qua cổ cô: “Ban nãy em ăn mặc như thế chỉ có mấy đứa trẻ mười mấy tuổi mới thích thôi.
Những người đàn ông trưởng thành như anh thích như thế này.”
Hạ Nam Chi cười, lấy cùi chỏ đánh anh: “Biến! Lưu manh trưởng thành thì có.”
Kỷ Y Bắc đưa tay vỗ nhẹ sau đầu cô, cầm chiếc vali nhỏ của cô lên: “Đi, đưa em đến đó.”
Xe chạy vào bãi đậu của sân bay, lúc vừa đi qua cổng sân bay, cô tình cờ liếc mắt nhìn liền thấy một ít fan có thẻ cổ vũ, nhưng không thấy tên trên thẻ.
Điều này có chút rắc rối.
Hành trình của hai người bọn họ không được công khai, cũng không biết bọn họ đến để tiễn ai, không biết gặp phải Lục Tiềm sẽ là cái cảnh tượng gì.
“Có chuyện gì sao?” Kỷ Y Bắc chú ý đến ánh mắt của cô liền hỏi.
Hạ Nam Chi lắc đầu: “Không sao đâu.
Em vừa nhìn thấy fan của người khác tới tiễn.
Anh trai, anh đừng vào nữa, cẩn thận bị chụp ảnh.”
Kỷ Y Bắc xuống xe giúp cô lấy vali ra khỏi cốp, sau đó hỏi: “Một mình em không sao chứ?”
“Không sao đâu.” Hạ Nam Chi lắc điện thoại: “Lục Tiềm đã đợi em ở lối vào thang máy rồi.
Đừng lo lắng.”
Cô cầm vali, đeo kính râm lên, kiễng chân vòng tay qua cổ Kỷ Y Bắc, đặt lên môi anh một nụ hôn.
“Tối mai là em về rồi.
Bai bai.”
Rốt cuộc, Hạ Nam Chi kéo vali đi không nhìn lại, giơ tay vẫy vẫy, như thường lệ bước đi oai phong lẫm liệt.
Kỷ Y Bắc dựa vào xe nhìn theo bóng lưng của cô, đột nhiên cười ra tiếng.
Lục Tiềm thực sự đợi cô ở cửa thang máy, dựa vào tường, vành mũ bị kéo xuống, không nhìn thấy khuôn mặt nhưng dù vậy khí chất trên người vẫn thu hút sự chú ý của người xung quanh.
Hạ Nam Chi đứng cách năm sáu mét nhìn anh ta.
Đột nhiên cô cảm thấy hơi chạnh lòng.
Lục Tiềm gầy đi rồi.
Anh ta thực sự không phải là một người thấp bé, ra vào sân bay thường xuyên có thể nhảy lên hot search, lần nào không phải là kiểu ăn mặc gọn gàng phong thái phi phàm chứ.
Anh ta không nên là dáng vẻ như bây giờ.
Hạ Nam Chi tiến lên, đá nhẹ vào anh ta: “Đi thôi.”
Lục Tiềm yên tĩnh đi theo cô.
Hạ Nam Chi quay đầu nhìn anh ta nhắc nhở: “Tôi vừa nhìn thấy có fan ở sân bay, cẩn thận một chút.”
“Không sao đâu.” Lục Tiềm nhàn nhạt nói: “Có khi tôi còn vì chuyện này mà rời khỏi giới giải trí đấy.”
Cô dừng lại, vẻ mặt khó tin.
Lục Tiềm không giống cô, anh thực sự yêu máy quay và sân khấu.
“Tại sao? Sự việc đã đến mức đấy rồi sao?”
Lục Tiềm nhếch khóe miệng cười một tiếng: “Ai biết được, nhưng sau sự việc này tôi cảm thấy chẳng còn ý nghĩa nữa.
Chỉ vì một chuyện như vậy mà bị mắng chửi máu chó đầy đầu, quan tâm làm gì.”
Hạ Nam Chi cứng họng, không nghĩ ra lời nào để an ủi, chỉ biết vỗ vai anh ta mấy cái.
Sau khi vào sân bay, hai người gửi hành lý rồi đi về phía cổng lên máy bay.
Đột nhiên có một đám đông náo động, không biết ai đột nhiên hét lên ‘Lục Tiềm làm hầu hết mọi người trong sân bay đều nhìn họ.
Hạ Nam Chi nhìn thấy tên trên thẻ cổ vũ trên tay của những người hâm mộ đó, cũng là tên một nam minh tinh nổi tiếng, trước đây Lục Tiềm đã từng cùng anh ta bất hòa.
Với tiếng hét đó, các phóng viên đang buôn chuyện ở sân bay đến đón nam ngôi sao đã nghe thấy tiếng gió và bắt đầu mang theo máy ảnh chạy về phía họ.
Hạ Nam Chi bất giác cau mày.
Sự việc xảy ra quá đột ngột, Hạ Nam Chi cũng chưa từng trải qua cảnh tượng như vậy bao giờ, nhất thời cảm thấy hụt hẫng.
Ngay khi cô định kéo Lục Tiềm nhảy qua trạm kiểm soát an ninh thì Lục Tiềm đã âm thầm bẻ tay cô ra.
Anh ta bước tới và đối mặt với đám người đang chạy về phía mình.
Ánh mắt anh ta bình tĩnh, cằm hơi nhếch lên, không khiêm tốn cũng không hống hách.
Cho đến khi một nhóm người vây quanh anh ta và chĩa máy ảnh vào anh ta như điên, hỏi những câu hỏi gay gắt một cách ồn ào, Lục Tiềm vẫn không hề tỏ vẻ muốn rút lui.
Một tay kéo Hạ Nam Chi sang một bên.
Đối mặt với tình cảnh như vậy nhưng vẫn toát ra phong độ của một quý ông.
“Lục Tiềm, bạn có gì để nói về cơn bão bạn đã gây ra trong giới giải trí không!?”
“Bạn và Hà Bành của công ty giải trí Chí Hoa thực sự là loại quan hệ đó sao?!”
“Xin hỏi bạn muốn nói gì với những người hâm mộ đã bị bạn lừa dối không?”
Đây là những câu hỏi của các phóng viên lá cải.
Mà những người hâm mộ kia thậm chí còn điên cuồng cố gắng đáp trả lại anh vì lúc trước Lục Tiềm đã đối xử với thần tượng của họ như vậy.
Những gì họ nói còn hằn học hơn, không thể chịu đựng nổi.
Bên tai Hạ Nam Chi tràn ngập những lời nói khó chịu, lông mày đột nhiên nhảy dựng, ánh mắt dần dần lạnh lẽo.
Cô gạt tay Lục Tiềm ra, bước lên đẩy người phóng viên đứng gần ra, không hề che giấu sự ác ý trong lời nói của mình: “Con mẹ nó các người có bệnh à? Nói với các người, các người sẽ tin sao?”
Việc các nhân vật của công chúng đứng trước ống kính và chửi bới phóng viên lẫn người hâm mộ sẽ là một điều mới lạ.
Mọi người im lặng trong giây lát, một lần nữa tích tụ sự tức giận, một trong những người hâm mộ còn liên tục đẩy Hạ Nam Chi.
Hạ Nam Chi đang đi giày cao gót, có chút đứng không vững liền ngã xuống đất.
Lục Tiềm còn chưa kịp kéo cô lên bảo hộ thì đã bị vây lại, không tiến cũng không lùi được.
Đúng vào lúc này.
Hạ Nam Chi vẫn ngồi trên mặt đất, xuyên qua kẽ hở của những đôi chân nhìn thấy Kỷ Y Bắc và Hà Bành từ cửa chạy vào, trong lúc nhất thời cô quên mất phải đứng dậy.
Hai người đàn ông cao lớn thẳng tắp, vẻ mặt nghiêm nghị, giữa lông mày không kiềm chế được tức giận, bầu không khí toàn sân bay lập tức giảm xuống vài độ.
“Con mẹ nó tránh hết ra cho tôi!”
Là giọng nói của Kỷ Y Bắc.
Động tác của anh không hề có chút sức lực nào.
Khi nhìn thấy Hạ Nam Chi ngooif trên mặt đất, ánh mắt anh liền trầm xuống một chút, dùng một chút sức lực liền dễ dàng kéo mấy nữ và phóng viên xung quanh ngã xuống đất.
Máy ảnh rơi mạnh xuống đất, bị Kỷ Y Bắc đá văng ra xa, xung quanh vang tiếng la hét.
Khí tức này mạnh hơn rất nhiều so với lời mắng mỏ vừa rồi của Hạ Nam Chi.
Những người khác không thể không nhường chỗ cho anh.
Kỷ Y Bắc bước qua đám đông, nhìn xuống Hạ Nam Chi.
Cô nhìn lên, nhìn thấy sự đau khổ trong mắt của người đàn ông đứng trước mặt mình.
Vì thế bèn nở một nụ cười.
Hạ Nam Chi cong mắt, đưa một bàn tay về phía anh để anh kéo lên.
Kỷ Y Bắc phớt lờ cô, ngồi xuống bên cạnh cô để kiểm tra mắt cá chân đang sưng lên của cô.
“Là ai làm?” Giọng anh trầm thấp, kìm nén tức giận.
Hạ Nam Chi mím khóe miệng dựa vào vai anh nhìn các cô gái đang đứng xung quanh.
Cô dùng đầu ngón tay xoa xoa môi, giống như tiên nữ đùa bỡn: “Để em tìm xem.”
Sau đó ánh mắt của cô lướt qua các khuôn mặt một cách thản nhiên, cuối cùng khóa chặt vào một người và cười nhạt với cô ta.
Ngón trỏ duỗi ra chỉ vào người đó: “Cô ta đẩy em.”
Kỷ Y Bắc vòng tay qua người Hạ Nam Chi để đỡ cô lên rồi quay đầu lại nhìn cô gái phía sau anh.
Cô gái đó hoảng sợ, mất đi vẻ kiêu ngạo lúc nãy.
Kỷ Y Bắc kiên quyết bước về phía cô ta: “Hành vi của cô vừa rồi cấu thành tội gây thương tích nhẹ, chỉ là vi phạm pháp luật không phải là tội, nhưng chúng tôi không định hòa giải.
Đưa chứng minh thư cho tôi.”
Anh điềm nhiên nói chuyện nhưng ánh mắt nhìn cô gái đó lại như muốn ăn thịt người.
Ngay lập tức cô gái kia sợ hãi rơi nước mắt.
Khó khăn phản bác lại: “Tôi, tôi tại sao lại phải đưa chứng minh thư cho anh chứ!”
Kỷ Y Bắc khinh khỉnh khịt mũi: “Ngại quá, tôi là cảnh sát.
Nếu không muốn giao cho tôi cũng không sao.
Tôi sẽ gọi người đến xử lý.”
Hạ Nam Chi ở phía sau anh quan sát với vẻ thích thú, không có ý định tiến lên để ngăn cản anh.
Sau khi nói xong, Kỷ Y Bắc phớt lờ phản ứng của cô gái đó, trực tiếp gọi cho đồn cảnh sát gần đó cử một cảnh sát đến ngay lập tức.
Bên kia, Hà Bành nắm tay Lục Tiềm, nhỏ giọng hỏi nhiều lần để xác nhận rằng anh không sao, sau đó liếc qua logo trên máy ảnh trên vai của tay săn ảnh trước mặt.
Tạp chí Phương Đông, thời sự giải trí, tin tức hằng ngày,…
Toàn là những tạp chí nhỏ chán sống.
Hà Bành âm thầm ghi nhớ trong lòng, giơ ngón trỏ chỉ vào một người trong số họ: “Không phải muốn trở thành chó săn sao, tôi xem sau này anh còn có thể tìm được việc không.”
Đám phóng viên lá cải kia chỉ dám kiêu ngạo trước mặt Lục Tiềm, lúc này ở trước mặt Hà Bành đến rắm cũng không dám phóng.
Hà Bành cười cười nhìn bọn họ, ánh mắt như điện, nhìn chằm chằm một hồi lâu, cho đến khi Lục Tiềm đột nhiên rút tay ra.
Hà Bành quay đầu, tỏ vẻ khó hiểu.
Lục Tiềm kéo tay anh lên phía trước, ném mũ, kính và khẩu trang ra.
Sắc mặt anh ta tái nhợt, khi nhìn gần còn có thể nhìn thấy mạch máu nổi lên dưới da, đôi mắt xanh lam, nhưng dù vậy thì anh ta vẫn lóa mắt như thường.
Anh ta đi vòng qua một phóng viên, bật máy quay lên.
“Xin chào mọi người, tôi là Lục Tiềm.” Anh ta nói trước ống kính.
Xung quanh trở nên yên tĩnh, một số người còn dừng lại để xem.
Lục Tiềm từ lâu đã quen với việc bị theo dõi, anh ta không hề sợ hãi, vẫn mỉm cười trước ống kính như thường lệ.
Nhưng câu tiếp theo khiến mọi người đang náo loạn trở nên câm nín…
“Sự việc hôm nay xảy ra đột ngột, nhưng cũng khiến tôi hạ quyết tâm rằng tôi, Lục Tiềm, từ hôm nay sẽ rời khỏi giới giải trí.”
Tôi, Lục Tiềm, từ hôm nay sẽ rời khỏi giới giải trí.
Lục Tiềm chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ chia tay màn ảnh theo cách này.
Nhưng cho dù có khó xử thì anh ta vẫn nói chuyện từ tốn, tao nhã đến như vậy.
Lời đồn nổi lên từ bốn phía, gậy gộc bay khắp nơi nhưng không đánh gục được anh.
Anh chỉ là ung dung thản nhiên mà bỏ đi.
Nói xong, Lục Tiềm dừng lại, cười thoải mái rồi hơi cúi đầu trước ống kính.
“Khi tin đồn mới bắt đầu, tôi không lên tiếng vì tôi biết các bạn sẽ không những lời tôi nói.
Nhưng bây giờ tôi đã quyết định rời khỏi giới giải trí, vì vậy tôi muốn nói về điều này một lần cuối cùng.”
Lục Tiềm nhìn Hà Bành rồi giơ hai bàn tay đan vào nhau về phía máy quay.
Anh ta cười nói: “Tôi và Hà Bành, không phải là loại quan hệ không thể đưa ra ánh sáng như mọi người nghĩ đâu.
Sau khi rời khỏi giới giải trí tôi có thể hào phóng giới thiệu với bất kỳ ai rằng – Hà Bành, anh ấy là bạn trai của tôi.”
Hạ Nam Chi đứng một bên, cổ họng chua xót, đôi mắt lặng lẽ đỏ hoe.
Lục Tiềm đối mặt với một núi những lời nhục mạ và vu khống, anh lại lựa chọn tha thứ để giữ hòa bình, nhưng loại bình tĩnh này lại giống như một loại ngạo nghễ từ trên cao nhìn xuống chúng sinh.
Chỉ khi bạn thực sự mạnh mẽ thì bạn mới có thể làm được điều này.
Lục Tiềm biết mình chưa đạt đến trình độ này, nhưng may mắn thay, anh ta là một diễn viên.
Còn có thể diễn xuất ung dung tự tại.
“Cuối cùng, tôi có lời muốn nói với người hâm mộ của mình.
Cảm ơn mọi người đã luôn ủng hộ Lục Tiềm.
Thực sự rất cảm ơn sự yêu thích của mọi người dành cho tôi.
Lần sau nếu có gặp nhau thì chúng ta đã còn là thần tượng và fan nữa rồi.
Chúng ta sẽ trở thành bạn bè.” Lục Tiềm Vươn tay vẫy chào về phía máy quay: “Tạm biệt tất cả mọi người.”
Một lời ‘tạm biệt’ đơn giản.
Lục Tiềm cũng là đang chào tạm biệt với nhiệt huyết của chính mình.
Cảnh quay cuối, Hà Bành ôm lấy Lục Tiềm rồi hôn anh ta.
Lục Tiềm nhắm mắt lại, lông mi run lên, rũ bỏ giọt nước mắt đã chất chứa bấy lâu nay.
Đôi lời của editor:
Thực sự edit đến chương này lòng như bị tắc lại, cái kiểu mà buồn buồn, muốn khóc nhưng không khóc được.
Phải chăng mọi người đừng phản ứng thái quá như vậy, phải chăng mọi người có thể thông cảm một chút cho Lục Tiềm thì anh đã không phải rút khỏi giới giải trí, từ bỏ nơi ánh đèn sân khấu – nơi mà đáng lẽ sinh ra là dành cho anh.
Thực sự lời nói là những lưỡi dao vô hình.
May thay anh vẫn còn Hà Bành….