Vầng trăng ló rạng, đêm đầu hè thật yên tĩnh và ấm áp, nhưng mùi máu tanh nồng đã phá tan bầu không khí này.
Kỷ Y Bắc từ lúc Hạ Nam Chi bị đẩy vào phòng cấp cứu thì lặng lẽ ngồi xuống chiếc ghế đợi ở bên ngoài, cũng không đi chữa trị vết thương của mình.
Anh nhìn mặt trời lặn, bầu trời phía Tây nhuộm một màu hồng, hành lang bệnh viện tấp nập người ra vào, nhìn vào hàng chữ ‘đang cấp cứu’ sáng lên trên phòng cấp cứu.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Vết máu trên người anh đã khô từ lâu, ban đầu vì cơn hoảng loạn dữ dội và lực đánh mạnh mẽ mà xem nhẹ đau đớn, một lần nữa lại kiêu ngạo đứng lên.
Nỗi đau như xuyên thấu tâm can.
“Y Bắc!”
Trần Khê kéo theo Kỷ Triết chạy nhanh đến, may mắn trước đây cả hai người đề là cảnh sát cho nên lúc này mới không ngất xỉu vì một thân toàn máu của anh.
Kỷ Y Bắc bởi tiếng gọi này mà trở lại từ bờ vực sụp đổ.
Tiếng gọi ‘Y Bắc’ của Trần Khê trùng với tiếng gọi của Hạ Nam Chi cứ quanh quẩn trong tâm trí của anh.
Anh nắm chặt tay, quay đầu lại gọi một tiếng: “Mẹ, cha.”
“Con ngồi ngốc ở đây làm gì, nhanh đi băng bó!” Trần Khê muốn kéo anh đi băng bó nhưng lại không biết nên hạ tay ở đâu, thoạt nhìn khắp nơi đều là máu.
“Chờ một chút.” Kỷ Y Bắc nghẹn ngào: “Đợi Nam Nam ra rồi con sẽ đi.”
“Nam Nam…”
Trần Khê hé môi, đột nhiên sững người.
Lúc nhận điện thoại, bà chỉ được thông báo tình hình của Kỷ Y Bắc, không ai nói với bà Hạ Nam Chi cũng xảy ra chuyện, còn đang trong phòng cấp cứu.
“Cô ấy…” Giọng Kỷ Y Bắc khàn đi, anh ho liên tục: “Cô ấy là con tin, bị bắn một phát đạn, lại vì con mà… đỡ một phát đạn nữa.”
Nói xong, anh vùi đầu vào vòng tay hít một hơi thật sâu, những lời vừa thốt ra lập tức làm khóe mắt anh ươn ướt, nước mắt nhẹ nhàng rơi trên mặt đất.
“Đứa nhỏ này…”
Đôi mắt của Trần Khê cũng ngay lập tức đỏ ửng, Kỷ Triết ôm bà ấy vào lòng, vỗ nhẹ lưng an ủi.
Cuối cùng Kỷ Triết cũng gọi bác sĩ để băng bó sơ qua cho Kỷ Y Bắc trước phòng cấp cứu.
Lưng và bụng của anh đều là những vết bầm tím đen vì bị thanh sắt đâm vào, trên vai trái còn có một lỗ sâu do dao cứa vào gần như có thể thấy cả xương.
Mà đây chỉ là vết thương ở phần trên, còn rất nhiều vết thương lớn nhỏ ở trên bắp chân của anh.
Vết thương cũ và mới chồng lên nhau, còn có một vết thương do gậy gây ra ở trên lưng anh khi anh cứu Hạ Nam Chi khỏi con hẻm hồi cấp ba.
Vết thương cũ và mới chồng lên nhau, nối liền quá khứ và tương lai của anh cùng Hạ Nam Chi.
Anh cởi áo sơ mi ra, toàn bộ cánh tay đẫm máu, vết máu khô lại rồi lan ra thành một họa tiết trong thật khủng khiếp.
Bác sĩ xử lý vết thương do dao đâm cho anh, vết thương nhiều và dày đến mức gần như đổi hết cả một chai rượu, vết thương như xuyên vào trong da thịt, xuyên vào tận xương tủy.
Trần Khê lấy tay lau nước mắt, bà không dám mở mắt ra nhìn nữa.
Còn Kỷ Y Bắc thì chống tay lên đầu gối, lưng thẳng tắp, không hề rên rỉ vì đau đớn, chỉ là lúc đã được khử trùng xong thì đầu anh đã đầy mồ hôi lạnh, nhỏ xuống từng giọt.
Sau khi khử trùng, quấn gạc rồi băng lại, cuối cùng xử lý vết thương nặng nhất trên vai của anh.
Bác sĩ cau mày giúp anh xử lý máu xung quanh, nói: “Chỗ này phải khâu.”
Kỷ Y Bắc bất động nói: “Khâu đi.”
“Tôi đi lấy thuốc gây mê.”
“Không cần.” Kỷ Y Bắc gọi cô ấy qua lại: “Trực tiếp khâu đi.”
Giọng anh rất yếu, bác sĩ nhìn anh với vẻ khó tin, tình trạng của anh không tốt lắm, sợ anh sẽ ngất xỉu vì không cầm cự được.
Bá csix liếc mắt nhìn Kỷ Triết.
Không ngờ ông bố này cũng xua tay, đồng ý.
Bác sĩ lấy dụng cụ ra và nói nhỏ: “Sẽ rất đau, cố chịu một chút.”
Người đàn ông cả người cứng ngắc, không lộ ra vẻ sợ hãi, bình tĩnh gật đầu, bất động thanh sắc nhìn về phía phòng cấp cứu.
Tim vị bác sĩ không khỏi đập nhanh, nhìn về phía phòng cấp cứu, bất giác có chút ghen tị với cô gái bên trong.
(cô thử đi đỡ 2 viên đạn đi xem nào =))
Cô nghe nói người đàn ông này là cảnh sát, những vết thương này có phải là do đánh nhau với bọn côn đồ không? Trong lòng cô dâng lên sự ngưỡng mộ, cố gắng thả lỏng hết sức, không để ý đến cơ bắp của anh, bắt đầu khâu vết thương lại.
Người đàn ông này quả nhiên là một người kiên cường, không mấy chục mũi mà không rên một tiếng, chỉ cau mày chịu đựng cơn đau.
Bác sĩ băng bó cho anh xong rồi dặn dò: “Mấy ngày này không được để vết thương chạm vào nước, không được dùng sức, nghỉ ngơi một thời gian rồi đến bệnh viện tháo chỉ.”
Kỷ Y Bắc gật đầu, không nói lời nào mặc lại áo.
Lúc này chiếc điện thoại anh ném trên ghế bên cạnh đột nhiên rung lên, là Dư Hiểu Dao gọi tới.
Kỷ Y Bắc cầm nó lên, khó khăn đặt lên bên tai.
“Đội trưởng, anh không sao chứ?”
“Có chuyện gì không?” Kỷ Y Bắc không trả lời câu hỏi của cô ấy.
“Chúng tôi bắt sống được ba người, người đàn ông có vết sẹo đã chạy rồi.
Chúng tôi vẫn đang kiểm tra biển số xe.
Một trong ba người chắc là biết được nhiều, là tên đã chĩa súng vào Hạ Nam Chi, có thể là tâm phúc.
Tí nữa tôi và Thư Khắc sẽ thẩm vấn hắn ta.
Sau đó tôi sẽ báo cáo với anh, anh yên tâm dưỡng bệnh đi.
Còn Hạ Nam Chi có sao không?”
Lách cách, cửa phòng cấp cứu mở ra.
Kỷ Y bắc ngay lập tức ngẩng đầu lên nhìn qua, hô hấp cứng lại, huyết áp của anh tăng vọt, có ít máu đã rỉ ra từ chỗ băng bó.
Quần áo bảo hộ và găng tay của bác sĩ ướt đẫm máu, có thể thấy được khung cảnh bên trong hỗn loạn như thế nào.
“Bệnh nhân mất máu quá nhiều, cộng thêm thể lực kém nên giờ tình hình rất nguy kịch, người nhà cần chuẩn bị tinh thần.” (theo như mình nhớ thì đây là truyện HE mọi người ạ =))
Nói xong ông ấy lại bước vào phòng mổ.
Để lại ba người ở ngoài phòng phẫu thuật không thể chấp nhận được hiện thực này.
Trần Khê nghẹn ngào che miệng, không kìm được nước mắt nữa.
Hệ thống phòng thủ tâm lý được xây dựng chắc chắn của Kỷ Y Bắc ngay lập tức sụp đổ khi nghe thấy câu nói ‘chuẩn bị tinh thần’.
Một lúc lâu sau, những lời hỏi thăm lo lắng của Dư Hiểu Dao phát ra từ điện thoại.
Kỷ Y Bắc đột nhiên đứng dậy, nhưng vì vết thương ở chân mà suýt nữa quỳ xuống, cuối cùng anh cũng đứng thẳng, giọng anh lạnh lùng và u ấm, nói vào điện thoại: “Tôi qua đấy.”
Sau đó anh hoàn toàn không để ý đến Trần Khê đang gọi mình ở đằng sau, bước nhanh ra khỏi bệnh viện không quay đầu lại.
—–
Ban đên, phòng thẩm vấn vẫn sáng đèn.
Ngồi đối diện là một gã đàn ông cũng chật vật không kém, tay bị còng, mái tóc bết dính, mu bàn tay đầy những vết trầy da, đây là lúc phản kháng làm ra.
Dư Hiểu Dao: “Người đàn ông có vết sẹo trên mặt là đại ca của anh đúng không?”
Gã đàn ông không trả lời, mỉm cười khiêu khích.
Đột nhiên cánh cửa bị đá văng ra, Kỷ Y Bắc lao vào.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì anh đã nhanh chóng rút khẩu súng treo trên thắt lưng của Dư Hiểu Dao ra, bất chấp lao về phía trước, nắm lấy cổ áo của gã đàn ông.
Một loạt hành động của anh nhanh đến mức không ai kịp phản ứng.
“Nói, hắn ta đang ở đâu?!”
Anh cầm súng đập vào đầu gã đàn ông, hoàn toàn mất lý trí, hai mắt đỏ hoe, ngón trỏ giữ chặt cò súng, hô hấp dồn dập.
Dư Hiểu Dao lập tức hít một hơi: “Kỷ đội, anh đừng xúc động!”
Tên tội phạm ngạo mạn hét lên: “Cảnh sát đánh người rồi! Cảnh sát đánh người rồi!”
Dư Hiểu Dao tức giận đến mức đau răng, rất muốn xông lên đánh hắn ta.
Cô lại nhìn về phía Kỷ Y Bắc, vẻ mặt anh rất dọa người, Cô từ đằng sau chộp lấy khẩu súng trong tay anh.
Dù sao thì Kỷ Y Bắc cũng đang bị thương nặng, lúc Dư Hiểu Dao đề vai anh lại, anh thở ra một hơi đau đớn, vô thức thả lỏng tay ra.
Dư Hiểu Dao đè tai nghe lại, nói với các đồng đội trong phòng quan sát: “Tắt máy giám sát đi.”
Ngay lập tức đèn đỏ ở hai cameras trên đầu bị tắt đi.
Dư Hiểu Dao cất súng đi, trầm giọng nói: “Đừng đánh chết người.”
Kỷ Y Bắc hơi nghiêng đầu, giọng nói khàn khàn: “Cảm ơn.”
Dư Hiểu Dao và Thư Khắc buồn bã ra khỏi phòng, còn giúp anh đóng cửa, ngăn cách toàn bộ âm thanh.
Hai người tựa vào bức tường bên ngoài, quay lưng về phía căn phòng, thất thần nhìn ra ngoài.
Dư Hiêu Dao cong lưng, hai tay chống nạnh, cố nến đau nhức ở cổ: “Xong rồi.
Lần này làm loạn lại phải viết bản tường trình mấy nghìn chữ.
Kỷ đội phỏng chừng sẽ bị tạm thời đình chỉ.”
Trong lòng Thứ Khắc còn sợ hãi, nhìn xuyên qua cửa kính vào bên trong.
Đúng lúc nhìn thấy Kỷ Y Bắc đề gã đàn ông xuống đất, nắm tay đấm vào mặt hắn ta.
Anh ta chưa bao giờ trông thấy một Kỷ đội như thế này.
Thư Khắc mới gia nhập đội được nửa năm nhưng anh rất rõ cách xử lý công việc cảu Kỷ Y Bắc.
Anh ấy bình thường thì cố chấp và kiêu ngạo, lúc phá án lại rất bình tĩnh và tỉnh táo.
Hai loại tính cách tùy ý hoán đổi, chưa bao giờ thấy anh ấy mất kiểm soát như bây giờ.
“Lão đại bị đình chỉ công tác, chúng ta còn có thể phá án sao?”
Kỷ Y Bắc là trụ cột của cả đội.
Dư Hiểu Dao mím môi: “Anh ấy như thế nếu không thể phát tiết ra thì lúc nãy thực sự anh ấy có thể đã bắn gã kia rồi.
Đến lúc đó thì không chỉ đơn giản là đình chỉ công tác đâu.
Nhưng mà anh ấy như thế này… sẽ không phải là không cứu được Hạ Nam Chi chứ?”
“Không thể nào…”
Kỷ Y Bắc đi ra.
Vết thương mới khâu lại trên vai lại bị rách ra, máu thấm ra ngoài.
Thư Khắc nhìn vào bên trong, gã đàn ông kia ăn no đòn ngã trên đất, nghiến răng chịu đau.
“Đội trưởng… anh không sao chứ?”
Kỷ Y Bắc đột nhiên ngồi xổm xuống lấy tay che mặt, phát ra tiếng nức nở, cuối cùng anh không nhịn được nữa khóc ra tiếng.
Anh thật giống như một bức tượng điêu khắc đã được hong khô, ngồi xổm ở ngoài phòng thẩm vấn.
Trong đầu anh bây giờ chất đầy hình ảnh toàn thân đầy máu của Hạ Nam Chi nhưng trên mặt cô vẫn không có một tia tức giận.
“Nam Chi cô ấy… như thế nào rồi?” Dư Hiểu Dao cẩn thận dò hỏi.
Kỷ Y Bắc vùi mặt thật sâu vào lòng bàn tay, anh chỉ cảm thấy tim như có ngàn vết dao đâm, đau như bị thiêu đốt, lòng bàn tay ướt đẫm, từ lúc anh có trí nhớ thì hầu như đã không còn khóc nữa.
Điện thoại reo lên.
Là Trần Khê gọi đến.
Kỷ Y Bắc nhìn vào màn hình, mất một lúc mới ấn nghe.
“Nam Nam được cứu rồi!”
Anh đột nhiên đứng dậy, bóng tối trước mắt làm anh suýt ngã, được Thư Khắc giữ chặt, hỏi đi hỏi lại nhiều lần: “Anh không sao chứ?”
Kỷ Y Bắc xua tay.
“Tôi đi đây.”
Anh nói xong, lảo đảo đi ra khỏi sở cảnh sát.
Vào một ngày như thế mà anh chạy tới chạy lui, sức lực đã bị hao hết từ lâu, lại thêm vết máu đã khô trên quần áo, tài xế taxi miễn cưỡng không muốn đưa anh đi, sợ anh sẽ chết trên xe mất.
Anh năn nỉ một lúc tài xế mới đồng ý, phóng hết tốc lực đến bệnh viện.
Con đường cuối cùng bước lên vài bậc thang, Kỷ Y Bắc không biết mình đã đến đó bằng cách nào, bước chân nặng nề, trong lòng rất nhiều lo lắng, không dám nhìn Hạ Nam Chi đang nằm trên giường bệnh.
Lục Tiềm và Thân Viễn không biết đã nhận được tin ở đâu cũng chạy đến.
“Anh không sao chứ?” Lục Tiềm cẩn thận đỡ lấy Kỷ Y Bắc đang lảo đảo, chỉ vào phòng bệnh: “Đừng lo, không tổn thương đến nội tạng, có nhịp tim cũng có hô hấp, khả năng tỉnh dậy rất cao, tỉnh dậy là có thể chuyển sang phòng bệnh bình thường rồi.”
Kỷ Y Bắc gật đầu, từng bước đi đến phòng chăm sóc đặc biệt.
Hạ Nam Chi yên lặng nằm trên giường bệnh, cả khuôn mặt trở nên mềm mại.
Cô rất gầy, cánh tay mảnh khảnh lộ ra bên ngoài chăn bông cắm kim, trên cánh tay vẫn đeo chiếc vòng anh đã tặng.
Dáng vẻ vui vẻ tươi cười của cô gái nhỏ ngày ấy lại hiện ra trước mắt anh.
Vết thương ở tai cô cũng đã được xử lý.
Nếu không chú ý đến những vết thương khủng bố do súng gây ra ở dưới quần áo kia thì cô chỉ an tĩnh giống như đang ngủ mà thôi.
Kỷ Y Bắc thất thần đứng ngoài cửa kính, đứng rất lâu, rất lâu.
Câu chuyện nhỏ về Lục Tiềm:
Vẫn là Lục Tiềm hồi cấp ba.
Lục Tiềm đúng là người được sinh ra vì nghệ thuật.
Rất nhiều tiết học văn hóa bị bỏ dở, phải đến năm 3 của cấp 3 thì cậu mới chật vật học bù.
Ngược lại, Hà Bành luôn là học sinh đứng thứ nhất của cấp 3.
Sau khi tăng ca xong anh về nhà, Lục Tiềm đang ngồi trên đất, trên bàn đặt quyển bài tập toán, phim truyền hình vẫn ồn ào trên TV.
“Làm bài tập còn xem TV.” Hà Bành bước lên, cầm lấy điều khuyển tắt TV đi, ngồi trên ghế sô pha.
“Không làm được, quá khó rồi.” Lục Tiềm cầm bút, gục đầu trên chân của Hà Bành.
“Câu nào không làm được?”
“Đây, đây, còn có câu này.” Cậu lấy tờ giấy kiểm tra ra, mặt sau gần như trống không.
Hà Bành thở dài, cầm lấy bút, dạy Lục Tiềm làm từng bài toán.
Đến khi tờ giấy trắng đã được viết đầy chữ thì Lục Tiềm tắm xong đi ra, nhìn thấy Hà Bành đã ngã lên giường ngủ rồi.
Cả ngày tăng ca làm cho mắt anh không mở nổi nữa, ngay cả dáng vẻ lúc nhắm mắt cũng thật mệt mỏi.
Lực Tiềm nhẹ nhàng nhấc chăn lên chui vào, nhác cánh tay Hà Bành lên dựa sát vào anh, ngón tay còn câu lấy quần áo của người đàn ông.
Ánh trăng chiếu lên mặt anh tạo ra dáng vẻ mềm mại.
“Chỉ lần này thôi.” Lục Tiềm nói thầm trong lòng.
Sau đó cậu nhắm mắt lại, nhẹ nhàng phủ lên môi Hà Bành, răng cắn chặt lấy môi anh một cách ủy khuất và kiềm chế.
Đột nhiên Hà Bành cử động, Lục Tiềm vội vàng dừng lại, nhìn anh một cách vô tội.
Anh không để ý đến động tác nhỏ vừa rồi, xoa tóc Lục Tiềm, ôm lấy cậu: “Ngủ đi.
Sáng mai tôi đưa cậu đi học.”.